Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nữ Nhi Nào Thua Đấng Mày Râu

Chương 5



Ta giương mắt nhìn Lâm Tam Nương, gương mặt bà ta lúc này nhìn tái nhợt, dù có trang điểm kỹ lưỡng cũng không thể che đậy, bà ta xiết chặt chén rượu, ánh mắt lộ ra mấy phần miễn cưỡng.

Vương Dục thừa cơ ghé bên tai ta nhẹ giọng nói : “Lần này có kịch hay để xem rồi.”

Không biết Lâm Tam Nương hiện tại trong lòng cảm thấy thế nào, chắc hẳn là không tốt, có thể thấy được cái gọi là chân ái của phụ thân ta thật quá rẻ mạt.

Bữa tiệc diễn ra được hơn phân nửa, ta đợi Lâm Chi Dao trên đường đến phòng thay đồ. Thân hình nàng nhỏ nhắn như cành liễu, thật không nhìn ra là đang có thai.

Lâm Chi Dao cầm tay của ta, vành mắt đỏ ửng: “Tướng quân tại quận Định Bắc mọi chuyện có ổn không?”

Ta nắm chặt tay của nàng: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ngươi đã quen với cuộc sống trong cung chưa? Hết thảy phải đặt bản thân làm trọng.”

Nàng không trả lời ta, hỏi: “Hôm nay người bên cạnh tướng quân hẳn là Vương công tử? Hắn ở bên hầu hạ tướng quân có tốt không?”

Ta nhìn ánh mắt chân thành của Lâm Chi Dao nhịn không được mở to mắt, dù thế nào cũng không thể đem Vương Dục so sánh với người hầu.

“Đừng lo”

Lâm Chi Dao còn chưa yên tâm, lại nói: “Tướng quân là người có chí lớn, sao có thể không có người tri kỷ bầu bạn bên cạnh?”

Nàng cắn răng: “Ngài thường ngày chưa thấy qua tranh đấu hậu trạch nhưng sau này ngài cũng sẽ trở thành chủ mẫu, chỉ sợ cũng sẽ có lúc xảy ra bất hoà với tướng công cùng công bà.”

*công bà: mẹ chồng

Nghĩ đến hình ảnh Vương Dục đang chờ ở hành lang phía sau, ta cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, gượng cười nói: “Ngươi yên tâm, Tử Huy không phải người như vậy.”

Nàng thở dài, chân thành nói: “Đáng tiếc ta chỉ là thân nữ tử, không thể bên cạnh hầu hạ ngài.”

Ta đang không biết thế phải nói gì thì thị nữ của Lâm Chi Dao bước nhanh đi tới, vội vàng nói: “Nương nương, bệ hạ đang tìm ngài.”

Lâm Chi Dao kỳ quái nhíu mày: “Được rồi, ta lập tức quay lại.”

Trước khi đi nàng còn cầm tay của ta nói:

“Tướng quân, áo mùa đông của ngài ta đã may xong, ngày mai sẽ cho người đưa đến phủ tướng quân.”

Bóng dáng Lâm Chi Dao vừa khuất dạng, Vương Dục từ hành lang phía sau đã bước tới, cười khổ nói: “Ta thế mà không biết, mình còn có tình địch là một nữ tử?”

“Tướng quân, ngài tính khi nào để thiếp thân đến hầu hạ”

Ta thật không muốn để Vương Dục học mấy thứ này từ Lâm Chi Dao, nhưng hắn dường như vẫn chưa thỏa mãn: “Thiếp thân nghe nói, nương tử nhà tướng quân là một người hung dữ, thiếp thật không biết phải làm sao để làm nàng vui vẻ.”

Ta đón hùa theo ý Vương Dục, vòng tay khoác qua vai hắn: “Ngươi yên tâm, nếu nàng không đồng ý, ta sẽ đem ngươi nuôi dưỡng ở bên ngoài trạch viện.”

“Lang quân thật sự là tâm lạnh như sắt, khiến thiếp thân khổ sở trong lòng.”

20
Lâm Chi Dao có thai, phụ thân rất cao hứng liền ban thưởng liên tục, thậm chí còn muốn phong quý phi cho Lâm Chi Dao. Vẫn là Lâm Chi Dao tự mình nói đợi nhi tử được sinh hạ lúc ấy ban thưởng cũng không muộn, dù sao cũng nên giữ lại chút mặt mũi cho cô mẫu.

Đáng tiếc phụ thân nhịn không được, ngay lập tức phong Lâm Chi Dao làm quý phi.

Bởi vì Lâm Chi Dao được phong quý phi nên trong buổi thọ yến của phụ thân bắt đầu nổi sóng ngầm mãnh liệt. Trong bữa tiệc đám người thần sắc khác nhau, Diệp Lưu Vi ngược lại là thật sự cao hứng.

Nàng vênh váo tự đắc mà nhìn ta: “Biểu tỷ ta cùng mẫu phi bây giờ cùng là quý phi, Lâm thị một nhà được phụ hoàng sủng ái, để xem ngươi còn có thể vượt mặt ta được không”

Phò mã nghe vậy suýt nữa phun ra một ngụm rượu, ánh mắt phức tạp nhìn thê tử, có lẽ là chưa thấy qua tư duy không bình thường như này bao giờ nên nhất thời thất thố.

Ta cười nói : “Lưu Vi, ngươi thật sự là có tầm nhìn sâu sắc, ta xin bội phục.”

Diệp Lưu Vi trầm xuống không nói lời nào, ánh mắt do dự mà nhìn ta, đoán chừng là trong lúc nhất thời nghe không hiểu ý tứ trong câu nói của ta.

Hôm nay, Diệp Ninh cũng tới, lúc cung nhân đẩy hắn tới ta suýt nữa không nhận ra, sắc mặt hắn trắng bệch giống như đã lâu không thấy ánh mặt trời, gương mặt hóp lại, thần sắc u ám, duy chỉ có con mắt vẫn sáng, dường như chất chứa hàng vạn cảm xúc.

Xe lăn chạm đất, bánh xe phát ra tiếng kêu cọt kẹt, khi đi ngang qua ta, hắn khoát tay dừng lại:

“Trưởng tỷ, đã lâu không gặp, đệ thật sự rất nhớ tỷ đấy.”

Ta mỉm cười nói : “Ta cũng rất nhớ đệ, đệ còn có thể đứng lên không?”

Diệp Ninh căng thẳng, ánh mắt sắc bén như muốn đâm xuyên người đối diện, nếu ánh mắt có thể giế/t người chắc chắn giờ này hắn đã đem ta thiên đao vạn quả.

Ta lại làm bộ như không nhận ra, tiếp tục nói :

“Đệ thật là lỗ mãng, lúc trước ta nói giặc cùng đường chớ đuổi đệ lại không nghe, bây giờ nhìn xem, chân lại bị phế trong tay Hô Diên.”

Ta càng nói càng thành khẩn: “Nhưng đệ yên tâm, trưởng tỷ biết trong lòng đệ có nỗi khổ, ngày sau có cơ hội nhất định đem thủ cấp của Hô Diên mang đến cho đệ đệm chân .”

Diệp Ninh da mặt co rút đến mấy lần, thần sắc càng thêm u ám, cung nhân thấy thế liền đẩy hắn vào bàn.

Mấy vị đệ muội khác nhìn nhau rồi tự giác tách ra hai bên để lại đường đi cho Diệp Ninh, phò mã vẫn còn đang choáng váng, đến khi bị Diệp Lưu Vi quát lớn mới gục đầu xuống.

Phía xa, Hầu phu nhân chứng kiến cảnh tượng này, xoa khăn tay không nói, đáy mắt trở nên u ám, làm cha mẹ khi thấy nhi tử mình bị thê tử xem như người hầu mắng mỏ trước mặt mọi người, trong lòng tất nhiên sẽ không không thoải mái.

Lâm Tam Nương tính toán kĩ lưỡng, chỉ tiếc là sinh ra một nữ nhi ngu xuẩn.

Nương ta liếc nhìn Diệp Lưu Vi, thấy Lâm Tam Nương không có ý muốn nói, lạnh lùng mở miệng:

“Trường Lạc, ngươi đã gả cho người ta còn nóng nảy như vậy? Ngươi xưa nay học quy tắc lễ nghi từ nương ngươi, đừng làm nương ngươi phải xấu mặt.”

“Lâm quý phi, nếu ngươi không nỡ nghiêm khắc dạy quy củ cho công chúa, ta ngược lại có thể tìm người thay ngươi dạy.”

Lâm quý phi sắc mặt đen như đáy nồi: “Không phiền hoàng hậu hao tâm tổn trí.”

Diệp Lưu Vi khẽ hừ một tiếng, không nói nữa.

Cha ta cùng Lâm Chi Dao khoan thai đi tới, đế hậu mâu thuẫn, những năm này cũng chưa từng cùng nhau xuất hiện, từ trước đến nay đều là Lâm Tam Nương bồi tiếp phụ thân, năm nay lại đổi thành Uyển quý phi.

Dù sao lòng dạ đế vương khó dò, vị Uyển quý phi này xem ra cũng có phúc khí.

21,
Khi bữa tiệc diễn ra hơn phân nửa, Vương Dục trầm mặt trở về. Ta thấp giọng hỏi hắn có chuyện gì xảy ra, hắn cười lạnh khoát tay, từ tay áo lấy ra một nửa tờ giấy đã ướt sũng, không thể nhìn rõ nét chữ bên trong.

“Vừa nãy tình cờ gặp Tam công chúa. Tam công chúa bảo ta nên chọn cây tốt mà dựa.”

Ta mở to mắt: “Diệp Lưu Vi? Nàng ta điê/n rồi à”

Lúc này Diệp Lưu Vi không có mặt trong tiệc, chỉ có phò mã ngồi uống một mình, nhìn có phần lạc lõng.

Ta nuốt nước miếng một cái, thầm nghĩ: Ta chỉ biết Diệp Lưu Vi là một kẻ ngốc, không nghĩ nàng còn có tham vọng như thế.

Nhìn thấy tình huống này, chắc hẳn Diệp Lưu Vi thật sự cho rằng Lâm Chi Dao là người Lâm gia, sẽ dốc sức trợ lực cho nhà họ Lâm.

Đây cũng là ưu điểm của người ngu ngốc đi, một khi đã nhận định việc gì, họ sẽ không thèm quan tâm đến bất kỳ mưu đồ ẩn giấu nào nữa.

Như thế thì kế lâu dài mà ta đã chuẩn bị từ trước sẽ hữu hiệu, cái này đối với ta là chuyện tốt.

Lâm Tam Nương đã đem nữ nhi nuôi phế đi nên phải tự mình gánh chịu hậu quả cũng xứng đáng.

Ta đang cúi đầu trầm tư, chợt nghe Lâm Tam Nương lên tiếng: “Bản cung rất nhiều năm không thấy trưởng công chúa, hôn kỳ của công chúa cùng Vương Dục đã định ngày chưa?”

Ta rũ mắt xuống không nói gì, Lâm Tam Nương lại yếu ớt lên tiếng: “Bệ hạ, thiếp có chuyện không biết có nên nói ra hay không?”

“Nói đi.”

“Công chúa trên người còn cầm hổ phù, sau này chẳng lẽ lại thành đồ cưới đưa vào Lang Gia Vương thị”

Nàng dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt nũng nịu nhìn phụ thân, thần sắc tái nhợt, giống như thuận miệng nói ra, nhung lời này lại như gáo nước lạnh tạt vào bầu không khí đang náo nhiệt bên dưới.

Phụ thân hai mắt sáng lên, Lâm Tam Nương tiếp tục nói : “Cái này không khỏi khiến lòng người lo lắng, trưởng công chúa, ta nghĩ nhân dịp sinh thần của bệ hạ, đem hổ phù làm lễ vật trả lại bệ hạ đi.”

Ta khẽ động khóe miệng, thầm nghĩ lời này nói ra thật thiếu suy nghĩ, nếu binh quyền trong tay ta chỉ cần hai ba câu liền có thể đòi lại, thế thì phụ thân làm sao mà phải trút giận lên nương.

Trách không được Diệp Lưu Vi ngu xuẩn như vậy, hóa ra là xà trên không thẳng thì xà dưới cong.

Ta không lên tiếng, các vị đại thần của Quách gia đã nhao nhao mở miệng, trích dẫn kinh điển, từ đầu đến cuối chỉ trích Lâm Tam Nương đến mức khiến nàng tức đến trợn trắng mắt.

Vẫn là Lâm Chi Dao cười thay nàng giải vây: “Cô mẫu, hôm nay là thọ yến của bệ hạ, chúng ta không nên nhắc đến những chuyện này làm mất hứng, Như Tang, mau đưa cô mẫu đi thay y phục nghỉ ngơi một lát.”

Như Tang như được đại xá, nhanh chóng đem Lâm Tam Nương còn đang choáng váng dẫn đi.

Phụ thân sắc mặt tái xanh, tức giận phát tiết lên Lâm Tam Nương: “Đã là người lớn cả rồi mà còn không hiểu chuyện như vậy.”

22
Bởi vì lời nói hão huyền của Lâm Tam Nương, thọ yến của phụ thân kết thúc trong sự khó xử.

Ta vốn hồi kinh để tham gia thọ yến, thọ yến kết thúc liền trở về đất phong.

Vì nương muốn trò chuyện với ta thêm mấy ngày, nói là mẫu nữ nhiều năm không gặp, giữ ta ở lại thêm chút để phó tướng của ta trở về quận Định Bắc trước.

Nương giữ ta không phải là bởi vì không nỡ, hôm thọ yến kết thúc, ta cùng Lâm Chi Dao cố ý để Diệp Lưu Vi biết tin, lợi dụng điều này có thể giáng một đòn nặng nề lên Lâm Tam Nương.

Lâm Chi Dao lúc ấy trầm tư một lát, liền nghĩ ra kế ly gián.

Nàng nói : “Lâm Tam Nương có chỗ dựa duy nhất chính là tình cảm của hoàng đế, chỉ cần ly gián mối quan hệ này, ngày nàng ta rớt đài sẽ không còn xa.”

Ta không nói gì, rủ mắt xuống một lúc lâu mới nói: “Chi Dao, thứ ta muốn không phải chỉ là Lâm Tam Nương rớt đài.”

“Chi Dao biết điều tướng quân muốn là gì, nam nhi trên thế gian này vốn không ai có năng lực so cùng ngài.”

Nàng chân thành nhìn ta nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp tướng quân hoàn thành đại nghiệp.”

Ta lắc đầu: “Chi Dao, ngươi không hiểu ý ta, điều ta muốn nói là ngươi so Lâm Tam Nương còn quan trọng hơn nhiều, ngươi làm gì cũng phải nghĩ đến bản thân mình.”

Lâm Chi Dao cắn môi: “Tướng quân, ngài yên tâm.”

Ba ngày sau thọ yến của phụ thân, trong cung lan truyền tin tức: Diệp Lưu Vi đến gây sự với Uyển quý phi, còn động tay để lại dấu bàn tay đỏ ứng trên mặt quý phi.

Lúc ta tiến cung, Vạn Bảo lo lắng nói: “Tam công chúa gây họa, bây giờ đang tránh trong cung Lâm quý phi không chịu ra, bệ hạ tức giận nổi trận lôi đình.”

“Uyển quý phi có sao không?”

Vạn Bảo đáp: “Quý phi thân thể khoẻ mạnh không có gì đáng lo ngại.”

Ta thở phào một hơi, yên lòng, theo Vạn Bảo vào cung.

Phụ thân lúc này vẫn ngồi trong cung của Lâm Chi Dao, thấy ta bước vào, cũng không nói gì, một mực giữ sắc mặt âm trầm.

Trong phòng, giọng Lâm Chi Dao khóc lóc thê lương, bi ai vang lên: “Bệ hạ, bệ hạ phải vì thần thiếp làm chủ.”

Ta cảm thấy đau lòng nhưng không biết nên làm như thế nào cho phải, dù sao cũng đều là thân nữ nhi với nhau.

Ta trầm giọng hỏi: “Tam muội cùng Uyển quý phi là biểu tỷ muội, thường ngày thân thiết, làm sao có thể xảy ra sự tình như vậy?”

Lâm Chi Dao khóc lóc thảm thiết: “Trường Lạc điện hạ hỏi thần thiếp nếu ngày sau hạ sinh nhi tử, có nhận cô mẫu hay không. Thần thiếp nói hết thảy đều để cô mẫu làm chủ.”

“Nhưng điện hạ vẫn chưa hài lòng, nhất định bắt thiếp phải quỳ xuống thề, hứa hẹn ngày sau phải giúp Cổn vương đoạt vị.”

“Thần thiếp nào dám thề như vậy? Đây không phải là nguyền rủa bệ hạ hay sao. Thần thiếp đối với bệ hạ một tấm chân tình. Ai ngờ công chúa tức giận gọi cung nhân muốn dùng hình với thần thiếp”

“Bệ hạ, hài nhi trong bụng thần thiếp thực sự đáng thương, nếu không phải có cung nhân che chở, thần thiếp sợ là không còn có cơ hội được gặp người nữa. Thần thiếp thật sự không biết đã đắc tội công chúa ở đâu.”

Phụ thân càng nghe mặt càng đen, hành động này của Diệp Lưu Vi giống như một cái tát vào mặt ông, chưa kể còn liên quan đến vị trí trữ quân.

Ta ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Lưu Vi quả thật không đúng, Lâm quý phi đã dạy dỗ nàng như nào.

Tam muội trước kia nhiều nhất chỉ có chút ương ngạnh, cũng không đến mức này.”

Cha ta sắc mặt vốn là khó coi, nghe ta nói xong càng thêm phiền muộn, cười lạnh nói: “Là ai đằng sau xúi giục nó, chỉ dựa vào cái đầu óc kia của nó căn bản sẽ không nghĩ tới kế hoạch này!”

Phụ thân dưới cơn thịnh nộ, đi thẳng đến cung của Lâm Tam Nương, lúc này mặc kệ có phải là chân ái hay không, trong lòng ngập tràn lửa giận.

Con người phụ thân ta nửa đời trước dựa vào gia tộc thê tử giúp đỡ, nửa sau dựa vào nữ nhi chinh chiến sa trường. Bởi vậy liền cảm thấy long ỷ ngồi không vững, kiêng kỵ nhất chính là có người ngấp nghé quyền lực của ông ấy.

Ông lúc này nhìn Lâm Tam Nương, không thể tỏ ra một chút thiện ý nào.

“Chi Dao, ngươi vẫn ổn chứ?”

Phụ thân vừa đi, Lâm Chi Dao liền lau nước mắt ngồi xuống, cười nhạo nói: “Diệp Lưu Vi kia thật sự là ngu xuẩn. Ta mơ hồ hiểu được phần nào ý đồ mong đợi đối với đứa con chưa chào đời này, nhưng ngu ngốc đến nỗi muốn ta ngay tại chỗ cho nàng ta một lời hứa. Ta lúc ấy suýt nữa cười ra tiếng, đang lo không ép nàng ta ra tay được, vậy mà nàng ta lại tự dâng mình đến.”

Lâm Chi Dao lấy cái thai trong bụng như một ngòi nổ, ly gián mối quan hệ giữa phụ thân và Lâm Tam Nương, phần còn lại là xem họ cắn nhau như nào.

23

Ngày đó, phụ thân đi thẳng đến chỗ Lâm Tam Nương, giáng một bạt tai thật mạnh, còn trách mắng bà ta một phen.

Hai mẹ con Lâm Tam Nương ôm nhau khóc, phụ thân tâm lạnh như sắt, trở về điện soạn một chiếu chỉ:

Cổn vương Diệp Ninh thân thể khiếm khuyết không xứng làm trữ quân, trong lòng còn có oán hận, từ giờ ở phủ tập trung tu thân dưỡng tính.

Chiếu này truyền ra khác gì vả thẳng mặt Diệp Ninh, hoàng vị này không còn khả năng có phần của hắn, hắn tốt nhất nên biết an phận.

Ngày Diệp Ninh tiếp chỉ, hắn trực tiếp nôn ra máu ngay tại chỗ.

Lúc nghe được tin này, ta cùng Vương Dục đang ngồi pha trà trong đình, nước sôi âm ỉ, bên ngoài mưa phùn rả rích, cảnh tượng Vương Dục tự mình ngồi pha trà có thể ví đẹp như tranh.

Ta lên tiếng : “Nhớ trước kia khi Diệp Ninh còn được sủng ái, phụ thân còn vất vả vì hắn trải đường, bây giờ mới chỉ ba năm trôi qua đã cảnh còn người mất, quả nhiên là lòng dạ đế vương thâm sâu khó lường.”

Vương Dục nhẹ nhàng đáp: “Ngày đó khi Cổn vương bị Hô Diên đánh gãy chân chẳng khác nào là sự nhục nhã vả thẳng mặt bệ hạ.”

Ta cười: “Nam nhân trên đời sợ nhất là mất thể diện.”

“Ngươi đoán xem, hiện tại Diệp Ninh sẽ lựa chọn như nào?”

Vương Dục mỉm cười nói: “Cổn vương sẽ không nhận thua.”

Hai ta đối mặt nhìn nhau cùng lên tiếng: “Toản vương / Thục trung.”

Từ ngày phát hiện thân phận của Khang Vương Tôn, ta đã sai người điều tra Diệp Ninh, không nghĩ tới vị nhị đệ này của ta không chỉ có quan hệ với Khang Vương Tôn mà còn cùng Toản vương cấu kết.

24,

Quả nhiên, Từ Duệ Chi mật tín báo về, phía Thục trung có dị động.

Toản vương muốn dẫn binh đi Thục trung, với người không biết rõ sự tình thì chẳng khác nào là kẻ si nói mộng, nhưng tình hình hiện giờ không giống trước. Thục trung cách Lâm gia không xa, nếu Lâm gia chịu mở cửa, đội quân này của Toản vương có thể tiến thẳng vào Đại Chu, chĩa kiếm vào hoàng đế.

Nghe Vạn Bảo nói , mấy ngày nay Lâm Tam Nương ôn nhu cẩn thận, luôn cùng bệ hạ ôn lại chuyện cũ hòng khiến ông nhớ lại mấy phần tình cảm năm xưa, có đôi khi cũng sẽ ghé qua cung nàng một chút.

Ta đoán phụ thân hẳn là cảm thấy minh đã quá nghiêm khắc với Diệp Ninh nên ít nhiều cũng muốn bù đắp cho Lâm Tam Nương.

Mật tín của Diệp Ninh bị lộ, ngay cả hành tung hàng ngày của phụ thân cũng có Vạn Bảo thông báo. Hai phụ tử họ thật sự rất giống nhau, đều không có năng lực nhưng lại luôn tự cao tự đại.

Vạn Bảo được phụ thân tin tưởng tuyệt đối, nhưng ông ấy lại không ngờ hắn ngay từ đầu đã là người của nương, những năm này mọi hành động của ông đều nằm trong lòng bàn tay của nương.

Ông ấy luôn cho rằng mọi kế hoạch của mình và Lâm Tam Nương rất kín kẽ không có kẻ thứ ba biết được, nhưng làm sao biết được thứ mỗi ngày nằm trên mặt bàn của nương ta là gì.

Đến cả việc Lâm Tam Nương trước kia có thai khi nào nương ta cũng nắm rõ.

Năm đó ngoại tổ phụ ta có hai nhi một nữ, hai vị cữu cữu thích làm việc lớn, vì muốn duy trì gia nghiệp của gia tộc bất chấp sự phản đối của nương nhất quyết gả bà cho phụ thân.

Nương ta nói: Diệp Hồng không phải người có ơn tất báo, nhưng ngoại tổ phụ khăng khăng cho rằng để thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần Quách gia còn tồn tại, Diệp Hồng vĩnh viễn sẽ không bào giờ dám làm chuyện có lỗi với nương.

Kết quả mới thành hôn sáu năm, ngoại tổ phụ đã cưỡi hạc đi tây phương, phụ thân ngay lập tức mang hai mẹ con Lâm Tam Nương vào phủ.

Ta năm đó mới mười bảy Tuổi, hai vị cữu cữu đều đã hy sinh trên chiến trường, khi ấy ta quyết định nắm giữ ấn soái liều mạng đem quân đánh hạ Bình Đô quan.

Lúc ta tiếp nhận, quân Quách gia chỉ có ba vạn đại quân, quy mô và uy danh của quân Quách gia hiện giờ đều nhờ ta dùng má/u và thịt để đổi lấy. Ngược lại phụ thân thì ngồi mát ăn bát vàng, không phải chịu vất vả gì đã nghiễm nhiên trở thành Hoàng đế.

25,

Ngày mười tám tháng chín, quận trưởng tạo phản, Thục trung đại loạn.

Phụ thân kinh sợ lập tức điều động tướng lĩnh tiến đến vây quét.

Đêm đã khuya, trăng sao thưa thớt, đêm tối như mực, ta bị gọi tiến cung môn.

Cây hải đường được trồng trước Dương Hòa Điện nở rồi lại tàn, đã bao nhiêu năm thế nhưng cũng chỉ nở được vài lần.

Gương mặt phụ thân tràn đầy lo lắng và sợ hãi, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, thấy ta tiến vào liền nở nụ cười ấm áp:

“Hi Quang, hai cha con ta đã lâu không tâm sự riêng cùng nhau.”

Ta không thay đổi sắc mặt đáp: “Phụ hoàng, người vẫn là nên nói thẳng đi.”

Phụ thân nghẹn ngào, thở dài một hơi: “Ta biết con trách ta, nhưng những việc ta làm cũng là bất đắc dĩ.”

“Nương con là một người mạnh mẽ mang trên mình khí khái nam nhi, Quách gia lại cực kì giàu có, ta bất đắc dĩ cũng phải mưu tính vì Đại Chu.”

Ta nghe đến chán ngấy, dứt khoát kéo cái ghế ra chống tay lên nhìn ông.

May mà phụ thân cũng nhìn ra ta đang mất kiên nhẫn, cuối cùng nói đến chính sự.

“Nhị đệ con hiện tại không thể trông chờ vào. Tam đệ tài trí bình thường không nổi bật, tứ đệ thì càng bất tài hơn, hài tử trong bụng Uyển quý phi không biết là nam hay nữ. Nếu là nữ thì không thể làm được việc lớn.”

“Ta muốn truyền ngôi cho tam đệ con, Hi Quang, ta phong con làm nhiếp chính vương, con có bằng lòng nguyện ý phụ tá cho lão tam không?”

Không gian chìm trong im lặng, chỉ có tiếng nến lâu lâu phát ra tiếng tách tách, ta thầm nghĩ tại sao phụ thân luôn cho rằng ta sẽ nguyện ý cúi đầu xưng thần.

“Phụ hoàng, nhi thần tất nhiên sẽ bảo vệ giang sơn Đại Chu.”

Tất nhiên, vị trí hoàng đế kia phải để ta lựa chọn .

“Thật tốt! Hi Quang, nương con đã sinh cho ta một nữ nhi tốt.”

Ta nhịn không được cười lạnh, từ xưa đến nay không biết có vị Hoàng đế nào da mặt dày như này hay không.

Không quan tâm mình đã làm ra chuyện thất đức gì, chỉ cần đơn giản vài lời tử tế liền có thể tự cảm động chính mình. Đôi khi, ta thật sự hoài nghi sự tự tin này đến từ đâu.

Nghe được lời này của ta, phụ thân vui mừng kích động nhìn người bên cạnh đều thuận mắt hơn vài phần.

Lâm Chi Dao nghe theo chỉ thị của ta, lấy cớ muốn đi dưỡng thai khởi hành đến biệt viện ở ngoại ô, tạo cơ hội cho Lâm Tam Nương thực hiện hành động.

Lâm Tam Nương mấy ngày nay vui đến mức nhảy cẫng lên, ngày ngày đưa canh bồi bổ, thậm chí còn đưa hai nô tỳ xinh đẹp bên cạnh lên giường phụ thân, ông vui vẻ vứt chiến sự đang căng thẳng ở Thục trung ra sau đầu. Ta nói Vạn Bảo đem cuộc đối thoại giữa phụ thân và ta mấy hôm trước truyền đến tai Cổn vương.

26,

Mùng một tháng mười, phụ thân trúng độc, hoàng cung trở lên đại loạn.

Lâm Tam Nương ngày đêm liên lạc với vây cánh bên ngoài, nương ta chỉ ở trong cung không bước ra nửa bước.

Bốn ngày sau, thủ lĩnh cấm quân mang binh bao vây hoàng cung, một đám cấm quân huyết tẩy toàn bộ phủ Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử.

Đại quân của Toản vương từ Lâm gia một đường đi thẳng tiến vào hoàng cung, Diệp Ninh dẫn theo quân tiến cung dưới danh nghĩa hộ giá.

Màn đêm buông xuống, trong cung khói lửa ngút trời. Ta cất kỹ mật tín cuối cùng kéo tay Vương Dục mỉm cười nói: “Vương Dục, sau hôm nay, bản vương sẽ cho chàng một thân phận.”

Vương Dục cau mày cười khẽ: “Thần chờ tin lành từ điện hạ.”

Từ Duệ Chi đã sớm mang binh đến cứ điểm ở ngoại ô kinh thành, Toản vương lần này nếu đã dám đến, ta sẽ cho hắn không có đường về.

Đợi cấm quân giải quyết hết những người cần xử lý, Trấn Nguyên hầu cùng thế tử mang binh dẹp loạn từ cửa thành phía Tây bắt sống thủ lĩnh của cấm quân.

Việc còn lại là việc riêng của hoàng thất, lúc ta vào cung, Diệp Ninh đã bị trói ném dưới đất, Lâm Tam Nương và Diệp Lưu Vi bị trói chung ngồi ở góc tường.

Nương ta đang ngồi bên giường phụ thân, giờ phút này bầu không khí có chút căng thẳng.

Thấy ta bước đến, Diệp Ninh bị bịt miệng ú ớ không ra tiếng, ta cho người tháo khăn bịt miệng xuống, hắn ngay lập tức chửi rủa.

Ta lạnh lùng nói: “Nhị đệ, thời gian của ngươi không còn nhiều, ngươi có gì muốn trăn trối không.”

Âm thanh già nua truyền đến: “Nghịch tử, vì sao, ngươi muốn tạo phản?”

Khuôn mặt của phụ thân đỏ bừng, lời nói nghẹn ngào tràn ngập sự tuyệt vọng.

Diệp Ninh cười ha hả, cười đến chảy nước mắt: “Phụ hoàng, người đã nói sẽ truyền ngôi lại cho nhi thần”

“Ta là hài tử người yêu nhất. Diệp Hi Quang hại nhi thần, người cũng không dám trách phạt nàng, ha ha.”

“Nương ta chịu đựng không danh không phận nghe lời người hứa sẽ để nàng làm hoàng hậu, cuối cùng kết quả như nào? Hậu vi còn chưa có, vậy mà ả tiện nhân Lâm Chi Dao kia cũng dám lên mặt.”

“Ngươi không xứng là cha!”

Phụ thân tức giận hai mắt trợn lên, ta thật sự sợ ông ấy tức đến chết: “Súc, súc sinh!”

Ta cùng nương vẫn ung dung ngồi một bên, nhìn bọn họ cắn nhau.

Nương ta còn thiện ý nhắc nhở: “Bệ hạ không nên tức giận, như thế sẽ chết nhanh hơn”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...