Nữ Nhi Nào Thua Đấng Mày Râu
Chương 4
16
Nửa tháng sau, quân Bắc Liêu đã áp sát biên cảnh, tin tức từ kinh truyền đến. Nhị hoàng tử đang trên đường đem quân viện trợ. Ngày Diệp Ninh đến quận Định Bắc, hắn gióng trống khua chiêng, cưỡi ngựa trắng đeo kiếm bên hông, cũng có vài phần phong lưu khí khái.
Chỉ tiếc địa hình quận Định Bắc đường sá không dễ đi, lại hay mưa, áo trắng trên người hắn đều bị bùn đất dưới chân vấy bẩn.
Lúc ta thấy Diệp Ninh, trên mặt hắn đều là nước bùn, cũng không biết là đi con đường nào, giống như từ dưới đất bò lên.
Ta cố gắng lắm mới đè xuống ý cười, nhưng các huynh đệ khác lại không chút nể tình cười to.
Từ Duệ Chi nói: “Quen biết lâu như vậy giờ mới phát hiện ra Cổn vương còn có sở thích chơi bùn đất.”
“Ha ha ha.”
Diệp Ninh sắc mặt xám xịt hướng về phía ta, âm trầm hung ác nói: “Diệp Hi Quang! Ngươi cố ý để cho ta mất mặt phải không?”
“Ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi, tình thế nghiêm trọng trước mặt, ta không dư tâm tư quản ngươi.”
Một tên mặc giáp đen bên cạnh Diệp Ninh kéo hắn một cái, mặt không đổi sắc lắc đầu, Diệp Ninh nhíu mày, nhưng cũng không lên tiếng nữa.
Ta không khỏi nhíu mày, người mặc giáp đen này rất lạ mặt, không rõ lai lịch phải điều tra hắn thật kỹ mới được.
Ta dẫn người quay về trướng, tiếp tục bàn chuyện trên sa bàn, mấy người Diệp Ninh cũng chen lấn tiến lên lắng nghe.
*sa bàn: mô hình bàn cát để bàn chiến sự trong quân
“Quân Bắc Liêu phần lớn được phân bố xung quanh quận Định Bắc, số còn lại được phân chia nhiều nơi” Ta ngẩng đầu nhìn Từ Duệ Chi:
“Duệ Chi, ngươi mang năm trăm binh sĩ đánh những vị trí nhỏ lẻ này phân tán sự chú ý của quân địch, tránh để chúng chèn ép ức hiếp bách tính.”
Diệp Ninh nhịn không được chen vào nói:
“Đúng là lòng dạ nữ nhân mềm yếu!”
Ta lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Nếu da thịt dày như vậy thì ngươi dẫn quân đi.”
“Ngươi ——”
“Hôm nay ở tại đây, Diệp Hi Quang ta sẽ dẫn quân, những người không liên quan lại lắm miệng, các ngươi ngày sau an phận một chút. Ta đương nhiên sẽ không khiến các ngươi khó xử, nhưng kẻ nào làm phiền ta, ta liền lấy hắn tế cờ.”
“Ngươi dám! Phụ hoàng cho phép ta ——”
“Diệp Ninh, ngươi ở chỗ ta chịu bao nhiêu quân côn còn chê ít sao? Ở đế đô mới được mấy ngày, sống quá dễ chịu, nên quên hết rồi?”
Ta ngoài cười trong không cười: “Là trưởng tỷ, ta có thể giúp ngươi nhớ lại một chút.”
Diệp Ninh sắc mặt tái đi, đối với người mạnh hơn hắn không dám cũng không thể phản bác, tức giận im lặng. Dù sao cũng mất mặt, ngậm miệng lại vẫn tốt hơn là bị kéo ra ngoài ăn gậy.
17
Ba ngày sau, những toán binh của các bộ lạc nhỏ ở Bắc Liêu đã bị tiêu diệt như ước định giữa ta và Hô Diên.
Đêm hôm ấy, ta mang theo tám ngàn tinh binh, từ cánh vòng qua phía trước Bắc Sơn, ý định tập kịch vào trướng Hô Diên.
Đêm nay trăng sáng, dưới ánh trăng mờ ảo, móng ngựa được ta quấn vải mềm để tránh gây tiếng động, ta mang theo binh lính lặng lẽ không tiếng động chiếm được trạm canh gác.
“Các huynh đệ chúng ta cùng nhau lấy thủ cấp của Hô Diên đem về làm bô cho quân sư ”
Cùng lúc đó, Vương Dục cùng Từ Duệ Chi mang theo quân chủ lực đánh chính diện, khi Hô Diên phát hiện có điều bất thường thì đã bị quân ta bao vây tứ phía, Hô Diên biết đã bị đánh lén ngay lập tức mang theo tàn binh còn sót lại chạy về hướng Liêu Đông.
Cuộc đột kích thành công thuận lợi, mấy năm tới khi biên quan mở cửa giao thương, bách tính biên cảnh sẽ có thể yên tâm sinh sống.
Chỉ là có một chuyện xảy ra chắc chắn khiến phụ thân ta cùng Lâm Tam Nương đau lòng không nguôi.
Diệp Ninh không nghe ta khuyên can, tự mình mang binh truy sát Hô Diên, ai ngờ lại bị quân Liêu bắt sống.
Cũng may Vương Dục đã có chuẩn bị từ trước, đem quân đuổi kịp cứu hắn trở về.
Nhưng Hô Diên ra tay độc ác, đánh gãy chân Diệp Ninh ngay tại chỗ, mặc dù tính mạng không đáng lo, nhưng nửa đời sau sẽ trở thành một phế nhân.
Đáng đời, quân công còn chưa kiếm được ngay cả vị trí thái tử này cũng đi ngày càng xa.
Khi ta đến thăm hắn, tên mặc áo giáp đen hôm trước vừa vặn đang đứng bên giường, thấy ta tiến đến, trừng mắt nhìn ta.
“Ta còn tưởng người bên cạnh Diệp Ninh là vị anh hùng nào thì ra cũng chỉ là chó nhà có tang.”
Tin báo truyền đến, tên này thì ra là cháu trai Khang vương tiền triều, Khang vương ngược lại là anh hùng, ta cùng lão có giao thủ vài lần, mặc dù lập trường khác biệt, nhưng lại thưởng thức lẫn nhau.
Đáng tiếc, lão là một anh hùng nhưng lại không phải hảo hán. Nhi tử của Khang vương chế/t sớm, chỉ còn duy nhất một đứa cháu trai lại vì vinh hoa phú quý bán đứng tổ phụ, bắt tay với hoàng đế tiền triều hại chết Khang vương, đáng tiếc cho một đại danh tướng không chế/t nơi chiến trường mà lại chế/t tại kinh thành.
Người đàn ông mặc giáp đen này chính là Khang Vương Tôn, bằng không sao có thể được Diệp Ninh đưa đến vùng phụ cận, quả thật là cá mè một lứa, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Khang Vương Tôn mặt biến sắc, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhị hoàng tử tại quận Định Bắc bị trọng thương, Vũ An vương không sợ sẽ bị hoàng đế trách tội?”
Ta cười lắc đầu: “Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy”
“Giữa nhi tử mất một chân, với nữ nhi có thể bình định biên cương, ngươi đoán xem phụ hoàng ta sẽ cân nhắc bên nào hơn”
“Phụ hoàng dù sao vẫn đang tuổi sung sức, nhi tử không thiếu, thêm nữa—”
Ta tràn ngập ác ý thấp giọng: “Hắn cũng chưa có chế/t.”
Khang Vương Tôn đột nhiên trừng lớn mắt:
“Tất cả là âm mưu của ngươi đúng không. Ngươi cố tình dẫn dụ Cổn vương đến quận Định Bắc”
Ta nhưng cười không nói nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi đoán xem.”
18
Hạ qua đông đến, thời gian trôi nhanh chớp, mới đó đã ba năm rồi.
Ba năm trước đây, Diệp Ninh nằm trên cán được đưa trở về từ quận Định Bắc, nghe nói phụ thân vô cùng tức giận, nhưng sự thật là do Diệp Ninh tự tìm đường chế/t, không trách được người ngoài, nếu muốn tính sổ cũng chỉ có thể đổ lên đầu Hô Diên.
Phụ thân liền hạ ba đạo thánh chỉ, muốn ta mang binh đi Tây Liêu, báo thù cho nhi tử yêu quý của mình. Ta thật sự cho rằng ông ta ngồi lên long ỷ quá lâu nên đầu óc có vấn đề, liền viết một bức thư, hỏi:
“Phụ hoàng là muốn nhường ngôi cho Toản vương?”i
Sau khi đọc thư phụ thân đã tức đến mức nộ khí công tâm, nhưng lại không thể làm gì được ta, liền đến cung của nương ta phát tiết, nhưng lại bị nương cầm theo cây gậy, đánh đuổi chạy ra.
Nương viết trong thư nói : Hi Quang, hài tử ngoan của ta, nương thành gia lập thất đã bốn mươi năm, vốn nên tu tâm dưỡng tính. Tiếc rằng phụ thân ngươi không cho ta cơ hội đó, ta đành phải thay tổ mẫu con dạy bảo hắn.
Rất tốt, nhìn thấy phong thư này của nương, ta biết nương đang sống rất tốt. Ba năm này, ta cùng Vương Dục càng trở nên thân thiết hơn, quận Định Bắc cũng nối lại giao thương với Bắc Liêu, cuộc sống của bách tính cũng sung túc hơn.
Những quý tộc mới nổi xuất thân từ những gia đình nghèo được tiến cử làm quan trong triều cùng với các danh sĩ của tứ họ Quan Long đều đã đứng vững trong triều.
Nếu nói về quyền lực trong triều thì ngay cả phụ hoàng cũng không dám đối đầu với ta.
Con người một khi có quyền thế, liền xuất hiện những người nịnh bợ xung quanh.
Những năm gần đây, không biết đã có bao nhiêu thiếu niên tuấn tú được đưa vào trong phủ ta.
Mỗi lần như vậy sắc mặt Vương Dục liền trở nên xám xịt, ta thật sự cảm thấy quá tội lỗi.
Tháng chín, vào ngày sinh thần của mình, phụ thân truyền chỉ triệu ta về kinh. Vạn Bảo được lệnh nghênh đón ta vào thành, đã ba năm không gặp nhưng hắn vẫn mập mạp béo tốt như trước.
“Vũ An Vương điện hạ phong thái vẫn như xưa, hôm nay nhờ có phúc khí của Vũ An vương nên lão nô mới có cơ hội ngắm nhìn đô thành.”
“Phụ hoàng gần đây có khỏe hay không?”
Vạn Bảo vẻ mặt tươi cười: “Bệ hạ gần đây vô cùng tốt, chỉ là có chút nhớ điện hạ, cũng may có Tiểu Lâm phi khuyên nhủ.”
Thần sắc hơi động, ta nhếch môi: “Lâm Chi Dao vào cung cũng được hơn hai năm rồi phải không? Nghe nói Lâm quý phi cùng Tiểu Lâm phi là cô cháu, vẻ ngoài chắc có vài phần tương tự”
Vạn Bảo gật đầu nói: “Đúng vậy, Tiểu Lâm phi cùng quý phi giống nhau như đúc. Vẫn là hoàng hậu nương nương hiền huệ, nếu không phải nương nương tìm được Tiểu Lâm phi, thì sao nàng có thể có cơ hội này.”
Ta sai người ban thưởng cho Vạn Bảo, thầm nghĩ thủ đoạn của mẫu thân nữ nhi thật sự là theo không kịp.
19
Ba năm trước, Diệp Ninh gãy chân, Lâm Tam Nương ngày đêm khóc lóc, phụ thân ta cũng đau lòng không kém.
Thấy thế nương liền chủ động nạp thêm cho ông người mới, không thể để không khí trong cung thê thảm như vậy mãi.
Phụ thân lúc đầu còn cự tuyệt, thế nào cũng không chịu, nhưng khi nương mang theo Lâm Chi Dao tiến cung, ông lập tức kìm lòng không đặng.
Lâm Chi Dao là cháu gái bên ngoại của Lâm Tam Nương, bề ngoài có phần tương tự nhưng so ra lại trẻ tuổi hơn.
Trái tim đang khô héo của phụ thân liền trở nên có sức sống, giống như hạn hán lâu năm gặp được cơn mưa.
Một bên là người cũ ngày đêm khóc lóc, một bên lại đầy sức sống mới mẻ, phụ thân đương nhiên sẽ chọn Lâm Chi Dao.
Lâm Chi Dao này là một vị cố nhân của ta.
Lâm Tam Nương có một thứ đệ, năm đó trong chiến loạn, vì cứu Lâm Tam Nương mà chế/t thảm dưới vó ngựa của kẻ thù, Lâm Chi Dao tận mắt thấy thi thể phụ thân bị phanh thây, còn mẫu thân giơ kiếm tự sá/t.
Theo lý mà nói, Lâm Tam Nương đúng ra phải thấy biết ơn, đem đứa cháu này mang về chăm sóc tận tình, nhưng từ xưa đến nay Lâm Tam Nương là người ích kỷ tận trong xương tủy, chỉ lo nghĩ cho bản thân, không quan tâm đến ân nghĩa. Trên đường chạy trốn Lâm Chi Dao sốt cao nên bị ném lại ven đường tự sinh tự diệt. Cũng may có người đi qua đem Lâm Chi Dao về tận tâm chăm sóc.
Từ đó hai cô cháu từ trở mặt thành thù, Lâm Chi Dao tan nhà nát cửa chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Tam Nương. Nhưng nước cờ này không hữu dụng, cho đến khi Diệp Ninh bị gãy chân, mẫu thân mới có cớ đưa Lâm Chi Dao từ bên ngoài vào.
Ta thở dài, nói với Vương Dục: “Lâm Tam Nương làm việc chỉ lo cho bản thân, mặc kệ sống chế/t của người khác. Trong nhà phụ mẫu huynh đệ ai cũng hi sinh vì nàng ta, lúc này cũng nên chịu báo ứng.”
Vương Dục nói : “Người sống một lần chỉ cầu duy nhất hai chữ bình yên”
Ta cùng Vương Dục đi đến gặp phụ thân. Ba năm không gặp, ông đúng là có chút già đi, xem ra người ngồi trên cái long ỷ này cũng đã già rồi.
“Ba năm không gặp, con cũng không một lần viết lấy phong thư gửi cho ta.”
Những lời này khiến cho ta toàn thân nổi da gà. Cũng may, ông ta không có nói quá nhiều, liền cùng ta nói chuyện về quận Định Bắc và tình hình ở Thục trung.
Ta mấy năm này không đi Thục trung, Toản vương cùng cha ta cũng giao chiến mấy lần, có thua có thắng, nhưng vẫn chiếm được ưu thế.
Theo lời phụ thân nói, ông quyết tâm thu phục Thục trung, ngay tại lúc này đang suy nghĩ để ai mang binh đi.
“Ta tính đi tính lại, Hi Quang con đi là thích hợp nhất, nhưng quận Định Bắc cũng không thể bỏ trống lúc này.”
Nói nghe rất êm tai, không cho ta đi, đơn giản là sợ ta chiếm được Thục trung, công cao át chủ, ông ấy khó có thể yên lòng.
Ta nghĩ như vậy cũng không tệ, tránh được phiền phức.
Phụ thân còn miễn cưỡng động viên con rể tương lai, rất ra dáng một người cha quan tâm đến con cái.
Đợi đến khi bước ra khỏi điện, Vương Dục xoa bụng nói: “Nhiều năm không tiến cung có chút không quen.”
“Chàng là không quen giọng điệu ông ta nói về việc riêng thì đúng hơn.”
Vương Dục bất đắc dĩ cười khổ.
20
Sau khi rời khỏi điện của nương, ta và Vương Dục tách ra trở về phủ mình. Dù sao cũng chưa thành hôn, không thể để Vương Dục đến phủ ta ở lại.
Ba ngày sau, phụ thân chuẩn bị một yến tiệc, chỉ nói là gia yến, muốn người một nhà có cơ hội gặp mặt.
Ta và Vương Dục cùng đến đã thấy vài huynh đệ tỷ muội khác có mặt.
Nhiều năm không gặp, ta cùng Diệp Lưu Vi vẫn như cũ, không vừa mắt nhau.
“Hừ, ngươi thật sự không biết xấu hổ, sau khi hãm hại huynh đệ ruột thịt vẫn còn mặt mũi tham gia gia yến.”
Ta ra vẻ không hiểu: “Tam muội nói gì thế, ai hãm hãm hại huynh đệ ruột? Diệp Ninh còn từng gọi Hô Diên là cha đó, hay ngươi có muốn nhận Hô Diên làm cha luôn không?”
“Sao ngươi dám! Sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy”
“Sao ta dám ư, ngươi có muốn đến xem thử?”
Đôi mắt Diệp Lưu Vi đỏ lên: “Ta là nữ nhi được phụ hoàng sủng ái nhất, ngươi chỉ là đứa con bị bỏ rơi –”
“Lưu Vi, câm miệng!”
Lâm Tam Nương sánh bước bên cạnh phụ thân đi đến, sắc mặt phụ thân trầm xuống, không hài lòng nhìn Diệp Lưu Vi nói: “Lưu Vi, ngươi cũng cũng đã thành thân rồi, sao có thể không biết suy nghĩ nói ra những lời này. ”
Lâm Tam Nương gượng cười nói đỡ: “Lưu Vi còn nông nổi, chưa suy nghĩ thấu đáo, chàng còn không rõ tính nó sao?”
Sau đó quay sang nói với Diệp Lưu Vi: “Còn không mau xin lỗi trưởng tỷ!”
Diệp Lưu Vi vẫn cứng đầu không chịu lên tiếng, Lâm Tam Nương ánh mắt tức giận, gằn một tiếng: “Lưu Vi”
Phò mã đứng bên cạnh cẩn thận kéo tay áo Diệp Lưu Vi, thấp giọng khuyên một câu, Diệp Lưu Vi mới miễn cưỡng lên tiếng: “Trưởng tỷ, xin đừng trách muội”
Ta nhìn qua phò mã thầm nghĩ Lâm Tam Nương này ánh mặt quả thật không tệ.
Năm đó Diệp Lưu Vi bị mất mặt, không dám nhắc đến chuyện chung thân đại sự, cuối cùng chính Lâm Tam Nương đứng ra lựa chọn đích tử nhà Trấn Nguyên Hầu phủ.
Trấn Nguyên Hầu gia luôn duy trì gia quy nghiêm khắc, huynh đệ hòa thuận, vị phò mã này tính tình đôn hậu rất hợp để kết lương duyên.
Đáng tiếc Diệp Lưu Vi ngay từ đầu đã không hài lòng, những năm này luôn ngang ngược hống hách, thậm chí ngày đêm sênh ca tại phủ công chúa.
Chậc, không ngờ vị phò mã này xuất thân là con cháu thế gia, vậy mà giờ chịu bị người ngoài nhạo báng, Lâm Tam Nương này không biết là đang kết thân hay là kết thù nữa.
“Gia yến hôm nay hoàng hậu thân thể không khỏe, mọi người bắt đầu khai tiệc trước đi.”
Ta không muốn tham gia gia yến này, ở đây ai cũng đều biết, nên chỉ có hai dì cháu Lâm phi một trái một phải ngồi bên cha ta.
Lâm Chi Dao sở hữu vòng eo thon gọn, đường nét quyến rũ xinh đẹp thêm sự trẻ trung trái ngược với Lâm Tam Nương gương mặt có chút tiều tụy.
Lâm Chi Dao yên tĩnh nhẹ nhàng ngồi bên cạnh phục vụ thức ăn cho phụ thân ta, hai lần ánh mắt họ giao nhau, Lâm Chi Dao đều mang theo sự sùng kính cùng ngưỡng mộ nhìn ông. Chả trách ông lại lưu luyến si mê đến mức này.
Phụ thân nâng chén, mời chúng ta cộng ẩm.
Một bên Lâm Chi Dao thận trọng cười một tiếng: “Bệ hạ, thần thiếp không uống được rượu.”
*cộng ẩm: cùng thưởng thức rượu
Phụ thân vội vàng quan tâm hỏi: “Ái phi thân thể không khỏe sao?”
Thị nữ bên cạnh Lâm Chi Dao cười nói: “Bệ hạ, nương nương đã mang thai được ba tháng rồi.”
Phụ thân nhanh chóng gọi người mang hết đồ ăn có tính hàn trên bàn ăn của Lâm Chi Dao xuống, không kìm được vui mừng liên tục vuốt tay nàng ta.