Nữ Phụ Ác Độc Báo Thù
Chương 4
14
Thang máy từ tầng cao đi xuống, lâu tới mức như đã trôi qua tám năm.
Tôi đột nhiên nhớ tới tám năm trước.
Lúc anh dẫn tôi đi làm kiểm tra ADN thì chúng tôi cũng đứng trong thang máy, im lặng không nói gì như lúc này.
Nhưng tôi đã thay đổi rồi.
Tôi trở nên ác độc, dối trá, ung dung thản nhiên.
Tôi thản nhiên mỉm cười: “Cảnh sát Từ nhớ rõ tôi nha.”
“Sao có thể quên được chứ?” Anh thản nhiên đáp: “Em là người đầu tiên tôi cứu ra mà.”
“Chuyện tới lúc này, vẫn phải cảm ơn anh một tiếng.”
Anh không nói gì.
Tôi chuyển chủ đề: “Đúng rồi, sao anh biến thân thành sếp hai của thương hiệu ZAN này vậy?”
“Đây là thương hiệu ba tôi sáng lập nên, nhưng giấc mộng của tôi từ nhỏ là làm cảnh sát, hồi đại học tôi lén người nhà điền nguyện vọng vào trường cảnh sát, tốt nghiệp là gần như đoạn tuyệt với gia đình để vào đội cảnh sát.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… ba tôi qua đời, chị gái làm giám đốc điều hành, suýt nữa thì phá sản, nên tôi xin nghỉ về giúp chị ấy.”
Anh vừa nói vừa giương mắt nhìn tôi trong gương.
Chẳng hiểu sao trái tim tôi giật thót.
Dường như anh… không nói thật.
Dường như, có câu chuyện khác phía sau.
Hơn nữa còn liên quan tới tôi.
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra.
Trước khi từ biệt, Từ Tiêu Du đột nhiên hỏi tôi: “Đường Tuyết Sênh, em có để ý chuyện khiến mọi người nhìn thấy vết sẹo của mình không?”
“Không.”
“Ừm, vậy về chờ điện thoại nhé.”
15
Tôi thuận lợi nhận được công việc này.
Trong giới người mẫu là một mảng xôn xao.
Bởi vì từ hôm tuyển người đó, đã có người tung tin ra ngoài rằng trên người tôi có sẹo.
Những thương hiệu chụp ảnh cần lộ da thịt đều ngầm thống nhất là loại trừ tôi.
Nhưng ZAN lại đi theo con đường riêng, chọn trúng tôi, người vốn có khiếm khuyết.
Lý niệm của sản phẩm là: Làm chính mình.
Khi pano được đăng lên, thì cũng thành chủ đề thảo luận nóng.
Cư dân mạng nói: “Lần đầu tiên tôi phát hiện có sẹo trên người cũng không phải là xấu xí.”
“Trời ạ, ngự tỷ lạnh lùng có sẹo lại càng thêm gợi cảm.”
“Tôi cũng có vết sẹo như vậy, cũng rất tự tin, nhưng nhìn bức ảnh này tôi lại muốn đi bãi biển lướt sóng chứ.”
Ảnh pano của tôi treo khắp các nơi, từ các trung tâm thương mại, phố lớn tới ngõ nhỏ.
Tôi tin Đường Hạ Văn và ba mẹ đều có thể nhìn thấy.
Đây mới là sự trả thù tốt nhất, tôi trở nên càng ngày càng tốt ở điểm cao mà bọn họ không với tới.
Hứa Hạc Nhất lại tới tìm tôi thì tôi từ chối anh ta rất rõ ràng.
“Hứa Hạc Nhất, tôi không có ý định tái hợp với anh, anh đừng uổng công vô ích nữa.”
Ánh mắt anh ta như tối xuống, vừa cô đơn vừa bi thương.
“Sênh Sênh, em thật sự không cho anh cơ hội nào nữa ư?”
Anh ta cầu xin như vậy, tôi cũng thu hồi sự bông đùa của mình.
“Xin lỗi, tôi không cách nào yêu anh được.”
Không ai có thể khẳng định những tình tiết trong sách gốc sẽ còn xảy ra.
Hoặc vẫn đang diễn ra theo thường lệ ở thế giới song song.
Anh ta cố nặn một nụ cười: “Vậy em hứa với anh một chuyện, đừng tới mấy nhà máy bỏ hoang nhé.”
“Anh có ý gì?”
“Em cứ đồng ý là được.”
“Hứa Hạc Nhất, anh biết điều gì phải không?”
“Không có gì đâu.” Anh ta rũ mắt xuống: “Sau khi vào đông, nhiều người vô gia cư không chốn về hay vào ở mấy nhà máy bỏ hoang đó, bọn họ đánh c//ướp gi//ật tiền, rất nguy hiểm, em đừng tới gần là được.”
“Biết rồi.”
Cuối cùng anh ta nói: “Sênh Sênh, chúc em hạnh phúc.”
Tôi nhún vai: “Loại người ác đ//ộc như tôi có lẽ không được hạnh phúc đâu.”
“Không, em sẽ có.”
Anh ta khẳng định chắc nịch.
Tới mức như có vẻ lạ thường, tựa như anh ta từng một lần nhìn thấy tương lai vậy…
16
Sau khi sự nghiệp khởi sắc, giá trị con người tôi cũng dâng lên theo.
Dần dà tôi biến thành người quen ưu tú trong miệng bạn học và thân thích.
Những họ hàng từng mắng tôi vô liêm sỉ không biết xấu hổ lại nhờ người tới xin chữ ký của tôi.
Bước ngoặt ấy, Đường Hạ Văn cũng cảm nhận được.
Cô ta không cam lòng bị tôi cướp mọi sự chú ý.
Có một lần, Từ Tiêu Du hẹn tôi đi ăn – từ sau khi bắt đầu hợp tác, hai người bọn tôi thường xuyên tiếp xúc, hẹn đi ăn cũng là chuyện bình thường.
Anh nói với tôi là công ty nhận được hồ sơ lý lịch mà Đường Hạ Văn nộp tới.
Tôi hỏi: “Ứng vào vị trí gì?”
“Người mẫu.”
Tôi suýt thì sặc hớp trà trong miệng.
“Người mẫu??”
“Đúng vậy.”
Ngón tay thon dài của Từ Tiêu Du kẹp một điếu thuốc.
Mùi thuốc lá cực nhẹ, toát lên chút lạnh lẽo, hệt như mùi hương trên người anh.
“Cô ta muốn thay thế em.”
Tôi hiểu.
Cô ta và tôi giống nhau như đúc, tại sao tôi có thể làm được mà cô ta thì không chứ?
Đánh đàn dương cầm không thể nổi tiếng sau một đêm, nên cô ta muốn đổi nghề ư?
Tôi lập tức nhắn tin qua wechat cho người đại diện.
“Cho Đường Hạ Văn vài jobs đi chị.”
Người đại diện: “? ? ? Em điên rồi hay chị hoa mắt?”
“Không phải mấy jobs ngon đâu, đừng để cô ta biết là chúng ta cho là được.”
Người đại diện: “… Đã hiểu, em cũng ác đấy.”
Tôi mỉm cười.
Từ Tiêu Du hỏi: “Đang chat với ai thế?”
“Người đại diện?”
“Nam?”
“Nữ.”
“Thế thì tốt.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy, nhưng anh chỉ khẽ thở ra chút làn khói thuốc, hệt như câu nói vừa rồi chỉ thuận miệng thốt lên thôi vậy.
Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng nhau ra khỏi nhà hàng.
Trong tủ kính ở đối diện đường có treo quảng cáo nội y nam.
Người mẫu trong ảnh có vóc dáng được tập luyện trông cũng không tệ, khá cuốn hút.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc, rồi nghĩ làm sao để xin được nick chat của người mẫu nam này.
Mà hoàn toàn không hề cảm nhận được người bên cạnh càng lúc càng sa sầm xuống.
Tầm mắt đột nhiên tối sầm.
Hóa ra là Từ Tiêu Du giơ tay che mắt tôi lại.
Trước kia anh là cảnh sát nên bàn tay bị chai và thô ráp, cọ lên mặt tôi khiến tôi có cảm giác kỳ lạ.
“Trẻ con đừng xem mấy thứ này.”
Tôi: “… Em hai mươi hai rồi.”
“Vẫn là một cô bé thôi.”
Tôi: …
Anh dừng lại một lát, rồi khàn giọng nói: “Không đẹp trai bằng anh đây.”
17
Đường Hạ Văn cướp được jobs của tôi nên rất đắc chí, không tiếc bỏ mấy buổi biểu diễn dương cầm.
Ban tổ chức và hiệp hội dương cầm rất tức giận.
Nhưng cô ta không để ý, bởi người mẫu kiếm tiền nhanh hơn, cũng nổi tiếng nhanh hơn.
Mà tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay tôi.
Cô ta nếm được chút mật ngọt, tôi lại cho thêm chút nữa.
Toàn là mấy việc có lịch trình xung đột với thời gian biểu diễn dương cầm.
Cô ta bỏ hết buổi này tới buổi khác, dần dần đắc tội với rất nhiều người.
Trên mạng là một mảng la ó, khán giả mua vé đều nói cô ta không giữ chữ tín.
Đừng vội, cứ để cô ta nằm mơ đã.
Lúc không có công việc, tôi thích đi dạo phố.
Nhưng có một ngày, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tôi đang ngồi trong quán cà phê, chợt thấy có một gã đàn ông trung niên đang tiếp cận một bé tám tuổi.
Ông ta lấy một viên kẹo ra khỏi túi đưa cho, mà bé kia không từ chối.
Ông ta cười sờ đầu con bé: “Nào, để chú dẫn cháu đi tìm mẹ.”
Khoảnh khắc ấy, tóc gáy tôi dựng đứng lên.
Đây không phải b//ắt cóc trẻ con sao?
Bóng dáng cô bé đó dần trùng với tôi của quá khứ…
Tôi theo bản năng gửi vị trí đồng bộ cho Từ Tiêu Du, rồi lao ra khỏi quán cà phê.
Tôi đi theo sau gã đàn ông kia.
Ông ta hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như rất đề phòng.
Ông ta hỏi: “Năm nay cháu tám tuổi nhỉ?”
Bé gái đáp: “Sai rồi, bảy tuổi đấy!”
Tôi như ngừng thở.
Tôi vừa định tiến lên thì thấy trong túi mua hàng của ông ta có một con dao mới toanh.
Không được, không được manh động, phải chờ Từ Tiêu Du tới.
Gã đàn ông dắt đứa bé rời khỏi trung tâm thương mại, đi tới con phố vắng người qua lại.
Cũng chính lúc này Từ Tiêu Du tới.
“Người kia, ông ta…”
Tôi không dám nói to.
Từ Tiêu Du lại lập tức hiểu, bèn nắm lấy đôi tay đang run run của tôi.
“Anh đi cùng em. Ông ta có dao, nếu lát nữa có đánh nhau thì em chạy trước, đi tìm viện binh.”
Tôi gật đầu.
Khi đi vào đường nhỏ, Từ Tiêu Du chuẩn bị xông lên thì cô bé kia đột nhiên vui mừng reo lên.
“Mẹ!”
Mẹ?
Tôi và Từ Tiêu Du đều ngây ngẩn.
Mẹ của cô bé kia ôm lấy bé, dịu dàng hỏi: “Con có quậy cậu không? Vất vả lắm cậu mới về nước được một lần, con đừng có quậy cậu nha.”
Hóa ra là người thân!
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Đúng là may mắn, may mắn.
“Em có thể yên tâm được rồi…”
Từ Tiêu Du còn chưa dứt lời, quay đầu nhìn thì đã thấy tôi ngồi sụp xuống đất, khóc lóc nghẹn ngào.