Nữ Phụ Ác Độc Báo Thù
Chương 5
18
Tôi không biết tại sao tôi khóc.
Ban nãy tôi quá khẩn trương.
Trong đầu tôi đều là về bản thân trong quá khứ, tôi thực sự muốn cứu được cô bé kia.
Cuối cùng phát hiện là hiểu lầm, thần kinh vốn căng như dây đàn lập tức đứt phựt, sau đó nước mắt tuôn rơi không sao kìm lại được.
Ông ta là cậu, không phải kẻ bu//ôn người.
Tốt quá, tốt quá.
Cô bé kia nghe thấy tiếng, bèn quay đầu nhìn.
“Mẹ ơi, cô kia sao lại khóc thế ạ?”
Con bé tung tăng chạy tới, lấy ra viên kẹo cuối cùng trong túi mình.
“Cô ơi, cho cô nè.”
Tôi nắm viên kẹo trong tay, móng tay như cắm vào trong thịt.
Mỗi một lần sụp đổ đều là một trận tử chiến.
Là trận đấu với bản thân trong quá khứ.
Thắng thì mới có thể giải hòa.
Nhưng tới tận bây giờ tôi vẫn chưa thắng lần nào.
“Sênh Sênh.”
Giọng Từ Tiêu Du có chút nghẹn ngào.
Tôi ngửa đầu nhìn, lúc này anh đứng ngược ánh sáng, trông hệt như năm đó vậy.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
19
Từ Tiêu Du vẫn luôn bên tôi.
Anh không hỏi gì, chỉ lẳng lặng đi cùng.
Tôi đột nhiên lại muốn tìm người giãi bày tâm sự, bèn kể hết những việc mình đã làm cho anh nghe.
Bao gồm cả chuyện tôi giả làm Đường Hạ Văn cố ý tiếp cận Hứa Hạc Nhất.
Từ Tiêu Du thì bình tĩnh nói: “Anh có biết.”
Cũng phải, với thân phận đó, anh chỉ cần nghe ngóng là sẽ biết rõ mọi chuyện.
“Có phải em rất ác không?”
“Không đâu.”
“Anh đừng an ủi em.”
“Không phải anh đang an ủi em. Sênh Sênh, thật ra anh… vẫn luôn biết nỗi đau của em.”
Tôi ngạc nhiên.
Anh ngồi vào chiếc ghế da, dưới hàng lông mi đen dày là đôi mắt trầm lắng như nước hồ.
“Lúc trước anh không nói thật cho em biết, thật ra anh không làm cảnh sát là vì có liên quan tới em.”
Tôi đoán đúng rồi.
“Sênh Sênh, năm mười tám tuổi, có phải em đi làm thuê cho một quán cơm không?”
“Sao anh biết?”
Sau khi thi đại học xong, tôi lập tức bắt tay chuẩn bị rời khỏi nhà họ Đường.
Tôi đi làm thuê hòng tích cóp ít tiền.
“Mùa hè năm đó anh tới Giang Thành một chuyến, đúng lúc có tham gia bữa tiệc xã giao ở một khách sạn. Anh… gặp ba mẹ em.”
Từ Tiêu Du chậm rãi kể một câu chuyện mà tôi không hề hay biết.
20
Năm đó anh vẫn là cảnh sát.
Anh tới Giang Thành, nên không thể thay người nhà tới dự một bữa tiệc xã giao.
Địa điểm nằm ở ngay khách sạn tôi đang làm thuê.
Anh ghét loại xã giao này, nâng ly cạn chén, chẳng ai nói câu nào thật lòng với nhau.
Thế là anh ngồi một góc nghe người khác ba hoa khoác lác.
Ba mẹ tôi cũng có mặt ở bữa tiệc xã giao đó.
Bọn họ khoe con gái mình thi đỗ nhạc viện ở nước ngoài, vẻ kiêu ngạo toát lên trên mặt họ.
Có người hỏi: “Cục trưởng Đường, nghe nói ông còn một cô con gái cả nữa?”
Sắc mặt ba tôi cứng ngắc, vội khoát tay: “Ôi không muốn nhắc tới.”
Từ Tiêu Du thấy lòng trầm xuống.
Đúng lúc đó tôi mang đồ ăn lên.
Ba tôi bất ngờ lắm, bật thốt lên: “Sao con lại ở đây?”
Người khác hỏi: “Cục trưởng đường, ông biết cô nhân viên này à?”
Trong cơn kích động, ba tôi nói dối: “Con nhà bạn thôi.”
“Ha ha, tôi bảo mà, làm gì có chuyện con cục trưởng Đường đi làm nhân viên phục vụ chứ.”
Tôi không nói năng gì mà bỏ đi thẳng.
Khoảnh khắc ấy, Từ Tiêu Du hiểu ra mọi chuyện.
Cũng chính từ ngày đó, trong lòng anh có khúc mắc.
Anh đầy nhiệt huyết cứu tôi khỏi nơi tăm tối.
Anh ấy mong tôi trở về sinh sống hạnh phúc hơn bất cứ ai.
Nhưng sự thật lại tàn khốc như thế đó…
Sau này trong nhà gặp biến cố, Từ Tiêu Du bèn xin nghỉ.
Nói xong, anh nhấp một hớp nước.
“Đường Tuyết Sênh, anh từng mạnh dạn thiết tưởng tình cảnh của em, nhưng càng nghĩ lại càng đau lòng. Anh cũng từng đêm đêm tự trách bản thân, rằng anh có thật sự cứu được em không? Anh không tìm được đáp án.”
Tôi nói: “Anh đừng tự trách mình, người nhà không tốt với em, không phải lỗi của anh.”
Từ Tiêu Du mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
“Em xem, chính em còn không buông bỏ, mà lại còn đi an ủi anh, thế này thì là ác đ//ộc gì chứ?”
Anh đột nhiên giơ tay chạm lên vết sẹo nhỏ trên khóe mắt tôi.
“Đường Tuyết Sênh, anh cầu xin em một chuyện.”
“Anh nói đi.”
“Xin hãy để anh yêu em.”
21
Tôi nhìn anh ấy mà không thể tin tưởng nổi.
Giờ khắc này, tôi như quên sạch bách toàn bộ kỹ xảo ghẹo trai của mình.
“Từ khi nào mà anh bắt đầu…?”
“Từ ngày ở quán bar, cũng có lẽ là sớm hơn, ngày em tốt nghiệp.”
“Sao cơ? Lễ tốt nghiệp?”
“Ừ, chính là chuyện của tháng sáu năm ngoái, anh đột nhiên nhớ ra hẳn là em sắp tốt nghiệp rồi. Anh tới trường em, không ngờ lại gặp được em thật.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh đứng cách chỗ em không xa, nhìn em vén dây mũ cử nhân, chụp ảnh… Nói thật lòng là lúc ấy trái tim anh đập rộn lên. Em trưởng thành rồi, trở thành một đại mỹ nhân, làm anh không thể nào dời mắt khỏi em được.”
Sau khi cố tiêu hóa thông tin này trong chốc lát, tôi vô thức phản bác: “Em không tin, có phải anh đang lừa em không?”
Nói dối quá nhiều khiến tôi đã quên đi cách tin tưởng sự chân thành của người khác.
Từ Tiêu Du mở bộ sưu tập ảnh trên điện thoại ra.
Có một bức ảnh chụp từ phía bên hông, tôi đứng trong đám sinh viên tốt nghiệp, là trung tâm và tiêu điểm của bức ảnh.
Thật bất ngờ là trong bức ảnh này, tôi cười rạng rỡ tươi tắn như thế.
Đó là sự rạng rỡ hiếm có lúc trước.
Tôi hỏi anh: “Vậy sao anh không tới tìm em?”
Anh rũ mắt xuống: “Vì bên em đang có Hứa Hạc Nhất.”
Tôi khựng lại hồi lâu, lắc đầu: “Nhưng anh biết em không phải là người tốt lành gì.”
Hoàng hôn hạ xuống, căn phòng trở nên u tối.
Từ Tiêu Du kẹp điếu thuốc trong tay, hệt như điểm sáng màu đỏ.
“Đường Tuyết Sênh.”
Anh chầm chậm gọi tên tôi.
“Em tâm tư thâm trầm, giả dối, anh đã nhìn thấy dáng vẻ em lúc sa sút nhất, cũng biết mọi khiếm khuyết của em.”
“Nhưng anh yêu em.”
22
Tôi không lập tức chấp nhận Từ Tiêu Du.
Tôi muốn thận trọng hơn chút, bởi anh không giống những gã đàn ông khác, anh không phải kẻ ham tươi mới nên mới muốn đến bên nhau.
Phía bên kia, sự tham lam của Đường Hạ Văn đã cắn ngược lại cô ta.
Cô ta hưởng chút mật ngọt trên sự nghiệp người mẫu xong là càng cảm thấy chưa đủ.
Nhưng khi cô ta muốn leo lên cao, lại phát hiện các con đường đã bị chặn kín.
Cô ta không thay thế được tôi, nghề này không phải loại người nào muốn cũng có thể vào được.
Cô ta gặp phải trắc trở khắp nơi, cuối cùng phải cụp đuôi trở lại với dương cầm.
Nhưng lúc này cô ta phát hiện mình đã đắc tội hết tất cả người của giới dương cầm ở Giang Thành rồi.
Không ai cho cô ta cơ hội biểu diễn, tất cả các hoạt động đều không mời cô ta.
Ngay cả người hâm mộ lúc trước đều đã từ bỏ cô ta.
Đường Hạ Văn suy sụp.
Khi tôi quay chụp ảnh sản phẩm hoàn toàn mới cho ZAN, sự ghen tị của Đường Hạ Văn đã hoàn toàn bùng nổ.
Cô ta lao tới Bắc Kinh, chặn tôi ngay ở phòng làm việc.
“Đường Tuyết Sênh, có phải cô làm không?”
Tôi quan sát cô ta, sự ghen tị đã khiến khuôn mặt cô ta trở nên méo mó.
“Cô đang nói gì vậy?”
“Người hãm hại tôi có phải cô không? Những công việc đó là cô cho đúng không? Chính cô muốn hại tôi!”
Tôi cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Sao tôi có thể hại cô được? Cho cô mấy jobs đó, cô không thích sao? Những jobs đó người mới vào nghề làm gì mà với tới. Huống chi tôi đâu có ép cô nhận, cuối cùng người đưa ra quyết định là chính cô, không thể trách ai khác được.”
Đường Hạ Văn tức lắm, nhưng không thể phản bác.
Cuối cùng, cô ta hắt cốc trà sữa trong tay lên người tôi.
Tôi cũng chẳng buồn nhiều lời, gọi điện tố cáo cho cảnh sát luôn.
Nhưng mấy vụ này đều bị người ta quay chụp rồi đăng lên mạng.
Cư dân mạng mắng Đường Hạ Văn tham lam không biết điểm dừng, bản thân tham lam vô độ, lại còn đổ tội cho người khác.
Thanh danh cô ta xuống dốc không phanh.
Ba mẹ cô ta – cũng từng là ba mẹ tôi, lập tức cuống lên.
Cục trưởng đường gọi cho tôi: “Con đi làm sáng tỏ mọi chuyện cho Văn Văn đi.”
Tôi hỏi: “Làm sáng tỏ kiểu gì?”
“Chuyện này mà còn cần taodạy cho mày à?” Cục trưởng Đường cực kỳ mất kiên nhẫn: “Mày cứ bảo là hiểu nhầm, không, nói là video đã bị cắt ghép, là mày cố ý hắt nước bẩn nói xấu Văn Văn, mày nói xin lỗi giúp con bé lần này, không phải mọi người đều vui sao?”
Tôi tức quá suýt bật cười.
“Tại sao tôi lại phải gánh tội thay cho cô ta chứ?”
“Mày là chị, yêu thương em gái là trách nhiệm của mày! Đường Tuyết Sênh, tao cảnh cáo mày, nếu mày không làm theo những gì tao nói, vậy sau này đừng có bước về cái nhà họ Đường này nữa!”
“Thế thì tốt quá, tôi cũng chẳng muốn về đâu.”
Tôi còn muốn nể mặt ông ta đôi chút, nhưng tới bây giờ thì tôi chỉ có thể quân pháp bất vị thân.
Ngày hôm sau, tôi nộp chứng cứ cục trưởng Đường của Giang Thành nhận hối lộ.