Nữ Phụ Ác Độc Báo Thù
Chương 6
23
Cục trưởng Đường bị điều tra, tài sản nhà họ Đường bị sung vào công quỹ hết.
Đường Hạ Văn không thể biểu diễn, cuối cùng bị ép phải bán cả đàn dương cầm để trang trải cuộc sống.
Tôi không khỏi thổn thức.
Nếu lúc trước cô ta tập trung chơi đàn, giờ vẫn có thể nuôi dưỡng gia đình rồi.
Cốt truyện gốc cung cấp cho cô ta một bộ bài ngon như thế: gia cảnh, dung nhan, tài hoa… nhưng cô ta lại đánh thua liểng xiểng.
Trong khoảng thời gian sau này, tôi tập trung vào sự nghiệp, không chú ý tới nhà họ Đường nữa.
Cho nên tôi không hề biết nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.
Một buổi tối bình thường, sau khi kết thúc công việc, điện thoại hết pin, nên tôi một mình đi về nhà.
Nào ngờ đầu bị gõ một cú thật mạnh, tầm mắt tối sầm xuống, tôi hôn mê bất tỉnh.
Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang ở một chỗ tối om.
Tay chân đều bị trói chặt, miệng cũng bị nhét kín.
Loại cảm giác quen thuộc này…
Là b//ắt cóc? Hay l//ừa bán?
Sự sợ hãi lập tức nuốt chửng tôi!
Chờ đôi mắt thích ứng được với bóng tối, tôi phát hiện đây là một nhà máy bỏ hoang.
Tôi chợt nhớ ra lúc trước Hứa Hạc Nhất từng nói với tôi là đừng tới gần nhà máy bỏ hoang…
Bên ngoài vang lên giọng nói rất thấp.
“Xe đâu? Bao giờ tới? Nhân lúc đang đêm tối đưa đi luôn cho xong.”
“Sắp rồi.”
“Có người chi tiền bảo chúng ta b//ắt cóc cô ta, rồi bán lên trên núi, thế là ăn được tiền cả hai bên, sau này không biết có nhận được loại chuyện tốt này không nữa.”
Mồ hôi lạnh toát khắp người tôi.
Tôi quan sát xung quanh.
Cửa sổ rất cao, hai người kia canh giữ bên cửa vào duy nhất.
Tất cả mọi đường trốn đều đã bị chặn hết rồi.
“Anh, em thấy con nhỏ này trông tinh ranh lắm, có cần c//ắt lưỡi nó trước không?”
“Được, dù sao b//án cho người ta làm vợ mà, không cần biết nói làm gì.”
Bọn họ bước vào.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, tôi hồi tưởng quá khứ.
Tôi thà chết cũng không muốn tiếp tục cuộc đời bị b//ắt cóc nữa.
Thế là, ngay khi bọn họ tới gần, tôi dùng hết sức bình sinh đâm vào một người trong đó.
Gã vì bất ngờ nên bị tôi đâm lăn ra ngoài.
Tôi biết giờ mình hung ác hệt như ác q//uỷ.
Đến cả mạng sống đều không cần, thì còn để ý nhiều làm gì.
Bọn họ tức giận, giơ dao xông tới.
Tôi vừa nhắm vắt chuẩn bị lao đầu vào bức tường xi măng bên cạnh.
Ngay khoảnh khắc ấy, cửa sắt to kia bị người ta đá văng ra.
24
Là Từ Tiêu Du và Hứa Hạc Nhất.
Bọn họ tới cứu tôi.
Từ Tiêu Du từng làm cảnh sát nên có bản lĩnh vững vàng.
Nhưng Hứa Hạc Nhất sinh ra vốn ở vạch đích, nên đánh nhau là hơi gượng sức.
Huống hồ trong tay hai tên ch//ó đ//iên bắt c//óc kia có dao.
Từ Tiêu Du ra tay cực kỳ ác.
Anh còn mặc quần tây và giày da, chân ấn xuống rồi nghiến một cái, một tên b//ắt cóc lập tức kêu la thảm thiết.
Trong có vẻ như bị đạp vỡ xương rồi.
Tên còn lại tức giận, lập tức bỏ rơi Hứa Hạc Nhất, quay đầu chạy tới phía tôi.
Tốc độ gã nhanh tới mức hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Mà Hứa Hạc Nhất như đã dự liệu, lập tức nhào tới phía tôi.
Con dao đ//âmxuống.
M//áu tươi ấm nóng phun lên mặt tôi.
Anh ta chặn cú đ//âm này thay tôi, lại trúng chỗ yếu hại.
Nhưng Hứa Hạc Nhất lại như không thấy đau, mà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.
Trước khi ngã xuống, anh ta như than thở mà nói với tôi câu nói sau cuối.
“Sênh Sênh ạ.”
25
Khi đưa tới bệnh viện, Hứa Hạc Nhất đã không thể cứu giúp được nữa.
Một người từng đầy sức sống như thế, nay lại nằm im trước mặt tôi, không bao giờ mở mắt ra nữa.
Điện thoại được sạc pin, có tin nhắn chưa đọc từ tối hôm qua.
Gửi từ Hứa Hạc Nhất.
“Sênh Sênh, anh giấu em một chuyện, thật ra anh thấy được hai kết thúc.”
“Ở trong một kết thúc khác, em sống rất tốt, rất hạnh phúc, có người yêu em.”
“Biến cố duy nhất xảy ra ở một nhà máy bỏ hoang. Nhưng tiếc là trong truyện không nói cụ thể, anh không biết rõ là nhà máy nào, cũng không biết sẽ xảy ra vào khi nào.”
“Khoảng thời gian sau khi bị em từ chối, anh vẫn ở lại Bắc Kinh để đi tìm khắp các nhà máy bỏ hoang ở đây. Đương nhiên anh hy vọng biến cố ấy đừng bao giờ xảy ra, cho nên mới nhắc nhở em như vậy. Nhưng anh sợ dọa em, nên không dám nói quá kỹ…”
“Sênh Sênh, hứa với anh, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đừng có khổ sở.”
“Nữ phụ ác độc yêu dấu của anh, kiếp sau, tới lượt anh đi tìm em, được không?”
Anh giảo hoạt thật đó Hứa Hạc Nhất!
Anh ta dùng cách riêng của mình để khiến cả đời này tôi không thể quên được anh ta.
Tôi ngồi trong hành lang bệnh viện, khóc một hồi lâu.
Từ Tiêu Du ngồi bên cạnh tôi, trên người quấn băng gạc.
Tôi khóc bao lâu, anh ấy ở bên tôi bấy lâu.
Sau này cảnh sát phá án.
Kẻ bắt cóc khai người thuê bọn chúng họ Đường.
Đường Hạ Văn là đối tượng tình nghi, nên bị mang đi điều tra.
Lại mãi lâu sau, Từ Tiêu Du mới kể cho tôi một chuyện. Tối hôm đó, Hứa Hạc Nhất có thông báo với anh một việc.
“Xin hãy lại cứu cô ấy thêm một lần nữa.”
“Sau đó hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Dường như Hứa Hạc Nhất đã dự đoán được mình sẽ ch//ết.
Tôi không nói cho Từ Tiêu Du biết bí mật của thế giới này.
Cũng không nói cho anh biết, có lẽ Hứa Hạc Nhất thấy được kết thúc phải ch//ết của chính mình.
Tôi không biết tối hôm đó anh ta vọt vào nhà máy với tâm trạng gì.
Tôi bóc một viên kẹo mềm vị nho, bỏ và miệng ngậm một lúc lâu.
26
Hai năm sau.
Tôi thành người mẫu hàng đầu, tốc độ như ngồi hỏa tiễn.
Tôi làm công ích rất nhiều, dốc sức làm giảm tội lừa bán.
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định xé miệng vết thương cho mọi người nhìn.
Lợi dụng danh tiếng của mình để nâng cao sự coi trọng của xã hội với nạn l//ừa bán người.
Tuy rằng làm như vậy thì điều chờ đợi tôi là vô vàn sự suy đoán và nghi ngờ…
Thực tế cũng đúng là như vậy.
Nhưng may mắn là Từ Tiêu Du làm chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Ngày tuyết rơi dày nhất, tôi chìm vào trong cảnh mơ, mơ thấy quá khứ, mơ thấy mọi người.
Từ Tiêu Du tới gọi tôi dậy.
Anh mắc tạp dề, đẩy cửa ra, nói như một thói quen: “Anh làm xong bữa sáng rồi.”
Tôi mở mắt nhìn anh.
Trong khoảnh khắc đó, anh đứng đưa lưng về ánh sáng, vươn tay ra với tôi.
Hoàn toàn trùng khớp với mười năm trước.
Tôi gọi: “Từ Tiêu Du.”
“Hửm?”
“Kết hôn không?”
Anh sững người, rồi mừng như điên.
“Em… Em chịu ư?”
“Em đồng ý.”
“Anh đã mua nhẫn kim cương từ lâu rồi, giờ anh đi chuẩn bị cho hôn lễ ngay đây! Em thích kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây u? Tổ chức trong nước hay nước ngoài? Trong nhà hay ngoài trời? Vào mùa nào…”
Tôi biết anh ấy chờ những lời này của tôi đã hai năm rồi.
Ngoài cửa sổ, tuyết bay khắp nơi.
Trong ngày tuyết rơi này, tôi buông bỏ quá khứ.
Đón nhận cuộc sống mới.
Ngoại truyện Hứa Hạc Nhất
Không cách nào để hình dung cảm nhận của tôi vào khoanh khắc bắt đầu nhìn thấy cốt truyện gốc.
Đường Tuyết Sênh bị b//ắt cóc.
Đường Tuyết Sênh bị ba mẹ ngó lơ.
Đường Tuyết Sênh bị bạn bè b//ắt nạt.
Đường Tuyết Sênh… thích tôi.
Người trong sách kia thật là tôi sao?
Tôi thật sự kh//ốn nạn đến thế ư?
Vì người phụ nữ khác, tôi tìm truyền thông tố giác những chuyện ác mà Đường Tuyết Sênh đã làm, khiến cô ấy phải chịu b//ạo lực mạng.
Ngay cả cái ch//ết của cô ấy cũng có liên quan tới tôi.
Tôi hẹn cô ấy gặp nhau. Chỉ cần tôi hẹn thì Đường Tuyết Sênh chắc chắn không từ chối.
Nhưng tôi chỉ muốn nói rõ với cô ấy mọi chuyện, để sau này cô ấy không đeo bám tôi nữa.
Biết rõ ngoài đồng không mông quanh rất nguy hiểm, nhưng tôi vẫn hẹn cô ấy ở đó, chỉ bởi vì tôi không muốn người khác nhìn thấy mình nói chuyện với người phụ nữ đầy tai tiếng này.
Nhưng ngày đó Đường Hạ Văn đến tháng bị đau bụng, cứ bắt tôi phải ở cùng cô ta.
Tôi quên luôn cuộc hẹn.
Chờ tôi nhớ ra chuyện này thì đã là bốn ngày sau.
Tôi trong cốt truyện này hoàn toàn không ưng Đường Tuyết Sênh, càng không để ý tới cuộc hẹn với cô ấy.
Đường Tuyết Sênh ch//ết.
Tôi chẳng buồn liếc nhìn một cái, quay người đi yêu đương thắm thiết với Đường Hạ Văn.
Những tình tiết ấy, tôi đọc xong mà thấy hoang mang lẫn buồn nôn.
Sau này tôi mới biết loại cảm xúc mâu thuẫn đó là do ý thức của chính tôi thức tỉnh.
Có nghĩa là tôi đã không còn tuân theo những tình tiết ban đầu rồi.
Mặc dù những tình tiết đó có lẽ vô hình trung đã xảy ra vô số lần.
Chỉ cần có người đọc truyện là câu chuyện xưa của chúng tôi sẽ được trình diễn.
Nói cách khác, Đường Tuyết Sênh đã bị l//ừa bán vô số lần.
Cũng đã vô số lần bị tôi gián tiếp hại ch//ết.
Khi nhận ra điều này, tôi suýt thì phát đi//ên.
…
Tôi tới Bắc Kinh tìm Đường Tuyết Sênh.
Có ý thức bản thân thật tốt.
Trước kia tôi không thích Đường Tuyết Sênh lắm.
Nhưng bây giờ, tôi nhìn cô ấy, thấy cô ấy xinh đẹp dị thường.
Vẻ đẹp sắc sảo ấy hoàn toàn đánh trúng gu thẩm mỹ của tôi.
Đúng vậy, hồi trước tôi chưa từng thích loại hình ngây thơ trong sáng như Đường Hạ Văn.
Chỉ có thể nói thiết lập sẵn nó vốn vô lý như vậy đó.
Tôi hoài niệm tất cả mọi chuyện giữa tôi và Đường Tuyết Sênh lúc trước.
Ngay cả khi cô ấy giả vờ trêu đùa cũng khiến tôi không kìm được.
Tôi oán hận bản thân rằng lúc trước sao lại không biết quý trọng những gì đang có chứ?
Đêm nào tôi cũng đốt huân hương vị nho.
Tôi chìm đắm vào trong mùi hương ấy, dựa vào ký ức để gượng chống tới hừng đông.
…
Sênh Sênh từ chối tôi rất nhiều lần.
Lần nào cũng khiến tôi vô cùng đau khổ.
Mãi cho tới một ngày tôi lại nhìn thấy cốt truyện.
Nhưng lần này cốt truyện đã khắc hẳn.
Xuất hiện một kết thúc hoàn toàn khác.
Trong câu chuyện đó, Sênh Sênh dùng sức lực bản thân khuấy đảo mọi thứ, rồi trốn tới Bắc Kinh.
Sau này mọi chuyện phát triển như chúng tôi bây giờ.
Tôi lập tức hiểu, đây là tình tiết cô ấy đã cưỡng ép sửa lại.
Tôi nhanh chóng lật xem.
Sênh Sênh sẽ lại bị b//ắt cóc một lần nữa vào buổi tối.
Tôi không dám tưởng tượng khi chuyện như vậy lại xảy ra thì sẽ tạo ra sự tổn thương lớn cỡ nào với cô ấy.
Vả lại tình tiết cốt truyện tựa như cố ý không cho tôi biết rõ thời gian địa điểm.
Nhưng có một chi tiết rất rõ ràng.
Tôi sẽ ch//ết vì cứu cô ấy.
Tôi suy nghĩ rất lâu.
Tựa như Sênh Sênh bắt đầu thay đổi cốt truyện gốc, vậy liệu tôi cũng có thể thay đổi được tình tiết này không?
Có lẽ tôi cũng có thể thoát ch//ết?
Đầu tiên tôi phải biết rõ địa điểm ở đâu để cố gắng tránh cho chuyện này lại xảy ra.
Nhưng nó vẫn phát sinh.
Như bị ông trời trêu đùa vậy, tôi nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng đều không thể dùng được, ví dụ như gọi thêm nhiều người hơn chẳng hạn.
Trong đủ loại ma xui quỷ khiến, cuối cùng chỉ có mình tôi và Từ Tiêu Du tìm được Sênh Sênh.
Cho nên có xác suất là tôi vẫn sẽ ch//ết.
Khi ý nghĩ ấy thoáng hiện trong đầu, tôi đã nhào tới cô ấy mà không chùn bước.
Tên bắt cóc muốn gi//ết cô ấy.
Cơ thể làm ra phản ứng trước cả đầu óc.
Dao đâm xuống, nhưng trong mắt tôi chỉ có mình Sênh Sênh.
Đừng sợ, đây là lựa chọn của anh.
Nhưng tôi vẫn muốn gọi tên cô ấy.
Trước đây, mỗi khi tôi gọi tên cô ấy như thế, cô ấy sẽ vui vẻ ôm chầm lấy tôi.
Nên tôi nói: Sênh Sênh à.
Mọi chuyện đã kết thúc.
Chúc em bình an vui vẻ, mọi chuyện suông sẻ.
…
Khi mở mắt ra, tôi có chút không thích ứng.
Đây đúng là nhà của tôi, nhà ở Giang Thành.
Nhưng cơ thể này…?
Tôi nhìn thời gian mà lòng chấn động.
Tôi được tái sinh rồi!
Tôi trở về năm chín tuổi!
Năm này, Sênh Sênh bảy tuổi…
Bảy tuổi!!!
Tôi như phát điên lao ra khỏi cửa.
Tôi chạy tới quanh kho hàng đồ ăn vặt kia, quả nhiên thấy bé Sênh Sênh và Đường Hạ Văn.
Đường Hạ Văn lôi kéo cô ấy: “Chị, chúng ta vào xem một chút đi.”
Sênh Sênh từ chối: “Chỗ này cứ là lạ sao đó, có lẽ có nguy hiểm, chúng ta mau về thôi, đừng để ba mẹ lo.”
” y dà chị à, xem chút thôi, chắc chắn chỗ này có nhiều đồ ăn vặt ngon lắm!”
“Chờ chút, đừng vào!”
Trái tim tôi như sắp văng khỏi lồng ngực.
“Mau về nhà đi, mau, đi theo anh.”
Tôi là con trai nên khỏe hơn, bèn kéo hai đứa bé bỏ chạy.
Sau khi về với đám người, Sênh Sênh hỏi: “Anh là ai?”
Tôi nhìn cô ấy của năm bảy tuổi.
Ánh mắt ngây thơ trong sáng, không rành thế sự.
“Anh là Hứa Hạc Nhất, từ hôm nay trở đi, chúng ta làm bạn tốt nhất của nhau nhé.”
“Bạn tốt nhất, là tốt cỡ nào?”
“Là tốt đến mức lớn lên cùng nhau, vĩnh viễn ở bên nhau.”
“À, được ạ.”
Tôi lấy cho cô ấy một viên kẹo dẻo vị nho.
Lần này, cuối cùng tôi đã tới trước rồi.
= Hết truyện =