NỮ PHỤ ĐỘC ÁC PHẢN CÔNG - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
01
Tôi là một thanh niên ưu tú của xã hội, sở thích lớn nhất là… kiếm tiền.
Nhưng đời không như mơ.
Hôm đó, sau ca làm thêm về nhà, tôi bị một chiếc xe đâm bay xa cả chục mét.
Mở mắt ra, phát hiện mình xuyên vào một cuốn truyện tổng tài.
Cũng may tôi biết rõ toàn bộ cốt truyện của cuốn này.
Truyện kể về tôi – một nữ phụ độc ác – từ nhỏ đã có hôn ước với nam chính, Cố Minh Hàn.
Nhưng anh ta từ lâu đã yêu người khác – nữ chính Giang Nặc, người được nhận nuôi trong nhà anh từ bé.
Tôi bày đủ trò ép Giang Nặc ra nước ngoài, ép cô ấy tự mình chia tay với Cố Minh Hàn.
Cố Minh Hàn thất vọng, nhưng vì áp lực gia đình nên cuối cùng vẫn kết hôn với tôi.
Ba năm kết hôn, anh ta chưa từng chạm vào tôi một lần.
Tôi đã xuyên vào truyện được hai tháng rồi.
Từ đầu đến giờ, anh ta thậm chí không thèm liếc nhìn tôi lấy một lần, coi tôi như không khí.
Mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ gói gọn trong hai chữ: "chuyển khoản".
Tôi thề có trời, ban đầu tôi thực sự định ly hôn.
Một người trẻ tuổi sống trong thời đại xã hội chủ nghĩa như tôi sao có thể cam tâm sa đọa, ăn bám người khác chứ?
Huống hồ, ngày nào anh ta cũng coi tôi như vô hình.
Ai mà chịu nổi?
Không ly hôn thì đúng là phụ công mài đũng quần học hành hơn chục năm trời của mình.
Nhưng rồi… anh ta chuyển tiền sinh hoạt tháng này vào tài khoản của tôi.
Chỉ là một tin nhắn SMS bình thường — nhưng toàn là số 0.
Đếm nhé: đơn vị, chục, trăm, nghìn… Tổng cộng một tháng tròn 1 triệu tệ.
Trợ lý Tiểu Vương của anh ta còn hỏi tôi: "Chị thấy như vậy có đủ chi tiêu không ạ?"
Tôi bình tĩnh lại.
Và bỗng nhận ra: hôn nhân này… chưa chắc đã phải ly.
Vì anh ta… thật sự cho quá nhiều rồi.
02
Trong hai tháng qua, tài khoản ngân hàng của tôi chỉ có một loại ký tự duy nhất: số 0, chất chồng như núi.
Cuộc sống hiện tại là một tổ hợp hoàn hảo: xinh đẹp, nhiều tiền, chồng không ở nhà — đúng kiểu thần tiên giữa đời thực.
Lúc tôi đang đi nhận chiếc Maserati mới tậu, thì nhận được tin nhắn của Cố Minh Hàn:
“Tối nay đến nhà cũ một chuyến.”
Tối đó, tôi lái chiếc Maserati mới toanh đến biệt thự cũ — vừa bước vào đã thấy Giang Nặc đang ngồi ở phòng khách.
Ủa?
Chẳng phải là tiệc Hồng Môn trong truyền thuyết đây sao?*
*Hồng Môn yến = Tiệc giả vờ chiêu đãi nhưng thực chất là gài bẫy
Bàn ăn to dài, cụ Cố ngồi chính giữa, bên cạnh là ba của Cố Minh Hàn, bên phải là chú út — Cố Vọng.
Nghe nói ông cụ sinh con khi đã lớn tuổi, Cố Vọng mới hơn hai mươi, tốt nghiệp MBA từ Harvard, hiện là người cầm quyền thực sự của nhà họ Cố.
Bên cạnh Minh Hàn là em trai anh ta — Cố Minh Lễ.
Giang Nặc ngồi ở vị trí tận cùng bên ngoài.
Tôi ngồi cạnh mẹ chồng, đối diện ngay với Cố Minh Lễ.
Dù bàn ăn này nhìn ai cũng có tâm cơ riêng, nhưng tôi thì hoàn toàn tập trung vào đống sơn hào hải vị trước mặt.
Đừng động vào tôi, tôi chỉ muốn ăn.
Bất ngờ có một bàn chân cạ vào cổ chân tôi.
Tôi tưởng mình ảo giác, ai ngờ còn có ngón chân... gãi nhẹ bắp chân tôi nữa cơ.
Ngẩng đầu lên thì thấy Cố Minh Lễ đang nhìn tôi... cười.
Mà nụ cười ấy nhìn thế nào cũng thấy có gì đó sai sai.
Ơ kìa...
Văn học "chị dâu" à?!
Cứu tôi với! Mẹ ơi, có biến thái ở đây!
03
Bỗng dưng, Cố Minh Hàn lên tiếng:
“Con có chuyện muốn thông báo.”
Tôi lập tức thu chân về, nghiêm túc quay sang nhìn anh ta.
Ba anh ta không vui:
“Chuyện gì không thể để ăn xong rồi nói?”
Cố Minh Hàn nói rành rọt:
“Con muốn ly hôn với Tô Tô.”
“Con muốn cưới Giang Nặc.”
“Vô liêm sỉ!”
Ba anh ta đập bàn quát lớn.
Tôi gật đầu liên tục.
Đúng vậy, quá vô liêm sỉ.
Nhưng ly hôn thì cũng phải cho tôi thấy thành ý chứ?
Cố Minh Hàn bổ sung:
“Con sẽ bù đắp cho cô ấy.”
Ồ? Nam chính hôm nay có vẻ thông minh rồi đấy.
Vậy thì... mở giá nào?
Ba anh ta giận dữ:
“Mày nghĩ ai cũng ham mớ tiền thối của mày à?!”
Tôi chớp mắt, không dám nói gì.
Nhưng, chẳng lẽ... không thể có người thực sự muốn tiền sao?
Cố Minh Hàn:
“Sau khi ly hôn, con sẽ chuyển một nửa tài sản đứng tên con cho cô ấy. Biệt thự của chúng con cũng để lại cho cô ấy.”
Tim tôi run rẩy.
Nếu mà không đồng ý thì đúng là... mất dạy.
Tôi nhéo mạnh vào đùi mình, nước mắt lập tức tuôn ra như mở vòi.
“Không ngờ sau từng ấy năm kết hôn, anh vẫn như thế. Em... em là gì trong lòng anh chứ?”
“Nếu anh đã quyết... thì ly hôn…”
“Tất cả im lặng.”
Một giọng nói trầm lạnh cắt ngang bầu không khí.
Là Cố Vọng.
Bình thường nhìn cao ngạo lạnh lùng, nói chẳng mấy câu, nhưng trong nhà này anh ta có uy tuyệt đối.
“Ông nội có chuyện muốn nói.”
Cụ ông nhà họ Cố gõ gõ gậy.
“Hôm nay Giang Nặc từ nước ngoài trở về, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.”
Giang Nặc cúi đầu:
“Ông nội, là lỗi của cháu. Cháu không nên quay về.”
Cụ phẩy tay:
“Minh Hàn, hôn nhân đâu phải trò đùa. Nói ly là ly? Từ mai, con với Tô Tô dọn về nhà cũ ở.”
Dọn về sống chung?! Không được!
Cố Minh Hàn hoảng hốt:
“Ông nội, cháu…”
“Quyết định rồi.”
Xong phim.
Tôi cuống cuồng chen lời:
“Hay là... để suy nghĩ thêm?”
“Yên tâm, có ông ở đây, sẽ không để con chịu thiệt nữa đâu.”
Ai chịu thiệt chứ? Một tháng một triệu, ở riêng một mình — tôi thấy mình sống như tiên rồi còn gì.
Tôi hoàn toàn không hề cảm thấy thiệt thòi.
04
Sau khi dọn về nhà cũ, Cố Minh Hàn viện cớ bận công việc nên gần như không về — chỉ còn tôi sống một mình.
Cũng may ba mẹ chồng đối xử với tôi thật sự rất tốt, cưng như con gái ruột.
Cách thể hiện cụ thể là ba thứ: ngọc phỉ thúy, kim cương và ngọc lục bảo hoàng gia.
Xin nhấn mạnh một lần nữa: Tôi không hề là người nông cạn!
Nhưng mà...
Về nguyên tắc thì, tôi khó mà nói "không" với tiền.
Một đêm nọ, tôi đang trùm chăn một mình xem phim ma thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Hồn vía tôi bay mất một nửa.
Bình tĩnh lại, tôi thầm đoán — chẳng lẽ Cố Minh Hàn về rồi?
Tôi mở cửa ra thì...
Là Cố Minh Lễ.
Một mét chín, cởi trần, người chỉ quấn mỗi khăn tắm ngang hông.
Từng giọt nước còn lăn trên cơ bụng tám múi của anh ta.
Đẹp thì đẹp thật...
Nhưng cái tên này rõ ràng là một tên biến thái.
"Chị dâu, vòi sen trong phòng em hỏng rồi."
"Liên quan gì tới tôi?"
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt "chân thành đến gian xảo":
"Sữa tắm chưa xả sạch..."
Không hổ danh là sinh viên đại học, mặt thật thà mà lời thì gian.
Tôi tất nhiên định nghiêm mặt từ chối.
Nhưng chưa kịp mở miệng, hắn đã kéo tôi vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi bị hắn dồn ép ngay sát cửa, hai tay bị anh ta nâng lên trên đầu.
Tư thế này... thật sự quá mất mặt. Tai tôi đỏ bừng cả lên.
"Cậu làm gì đấy?!"
Cố Minh Lễ cao hơn tôi gần một cái đầu, cúi xuống sát tai tôi, nói bằng giọng trầm thấp:
"Tất nhiên là cảm ơn chị dâu rồi."