NỮ PHỤ ĐỘC ÁC PHẢN CÔNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
...
Cảm ơn cái đầu anh ấy!
Xin hỏi các bạn xuyên sách nhiều năm — gặp biến thái trong truyện thì phải làm gì?!
CẦN GẤP!
Trước khi đi, cái tên bệnh hoạn kia còn cố nhấn thêm:
"Tai chị đỏ thật đấy."
Tôi lườm nguýt: "Là tức đến đỏ đấy."
Cố Minh Lễ: …
"Chị dâu đúng là miệng lưỡi sắc sảo hơn trước nhiều đấy."
Tôi: …
Không chỉ biến thái, mà còn nghiện cà khịa.
"Cậu tắm không? Không thì biến ra ngoài."
Hắn cười nhếch mép: "Em tắm trong phòng chị, anh trai em có giận không nhỉ?"
Mặt tôi cứng đờ, gượng gạo cười: "Vậy thì mời cậu ra ngoài."
"Nếu em đi, chị dâu lại thấy tiếc thì sao?"
Tôi trừng mắt.
Tự tin thế từ bao giờ vậy?!
05
Tôi xin luôn, tất cả trà xanh làm ơn cút khỏi thế giới này.
Tôi cứ nghĩ đêm nay sẽ là một trận đấu trí sinh tử giữa tôi và tên biến thái kia.
Nhưng... ngay khoảnh khắc Cố Minh Hàn mở cửa bước vào, mọi thứ thay đổi hoàn toàn.
Trong phòng tắm, nước còn đang chảy ầm ầm.
Tôi ngồi trên giường, đối mặt với anh ta.
"Anh… anh về rồi à…"
Lưỡi tôi như buộc thắt nút.
Ủa, tôi hồi hộp cái gì chứ?
Tôi đâu có ngoại tình, đâu có phạm lỗi gì.
Như mọi khi, Cố Minh Hàn chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái, cũng không nói lời nào.
Tốt thôi, im lặng tiếp đi.
Mong là lát nữa, khi anh nhìn thấy Cố Minh Lễ — cũng giữ được bình tĩnh như thế.
Cố Minh Hàn liếc lên màn chiếu phim, đúng lúc con ma trong phim tràn ngập cả màn hình.
Tôi tận mắt chứng kiến người đàn ông cao gần mét chín đó... giật bắn cả người.
Ơ hay…
Tổng tài bá đạo mà lại sợ ma?!
Anh ta mặt mày trắng bệch:
"Cô… cô thích xem phim ma hả?"
Trời đất ơi.
Tôi xuyên đến đây gần ba tháng, lần đầu tiên nghe ông chồng tổng tài của tôi mở miệng nói chuyện.
Tin vui đây mọi người: tổng tài câm điếc nhà tôi đã hồi phục rồi!
Tôi gật đầu: "Ừ đúng."
Đúng lúc ấy, Cố Minh Lễ bước ra từ phòng tắm.
Anh ta mặc áo choàng tắm, trên đầu đội bộ tóc giả mới mua của tôi, che kín cả khuôn mặt.
"Bốp!"
Cố Minh Hàn ngất luôn tại chỗ.
Tôi lập tức lao xuống giường, chạy đến chỗ anh ta.
Hai tay lắc lia lịa, còn bắt đầu làm hô hấp nhân tạo.
"Anh mà có chuyện gì thì ch ết em đấy! Tháng này anh còn chưa chuyển khoản tiền sinh hoạt cho em mà!"
06
Một triệu tệ! Mau tỉnh lại đi! Một triệu đấy!
Cố Minh Lễ điềm nhiên tháo bộ tóc giả trên đầu xuống.
Tôi quay sang gào lên:
"Cậu có biết dọa người như vậy có thể dọa ch ết người không hả?!"
Nếu xảy ra chuyện thật, thì một triệu mỗi tháng của tôi phải làm sao?!
Ai sẽ trả lương cho tôi?!
Trên đời này đào đâu ra người chồng nhà giàu vừa đẹp trai vừa chuyển khoản đúng ngày như thế nữa?!
Huống hồ, tháng này còn đúng ba ngày nữa là hết tháng!
Cố Minh Lễ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm tôi không đoán nổi:
"Chị yêu anh ấy đến vậy sao?"
"Đương nhiên."
Còn phải hỏi? Ai mà không yêu một ông chồng vừa không ở nhà vừa chuyển tiền như gió chứ?
Cố Minh Lễ thong thả chỉnh lại áo choàng tắm:
"Nếu anh trai tôi phát hiện tôi ở đây, cả hai chúng ta đều tiêu."
Tôi nhíu mày: "Liên quan gì đến tôi? Tôi ngay thẳng đàng hoàng. Cậu vào đây tắm rửa là việc của cậu, chẳng ai liên hệ tới tôi cả."
"Ngây thơ quá."
"Tôi ngây thơ?"
Tôi chỉ vào phim ma đang chiếu trên màn chiếu:
"Cậu từng thấy ai đang làm chuyện đó mà vẫn bình tĩnh xem phim ma chưa? Nhìn tôi với cậu kìa, người ta chỉ nghĩ là người lớn trông trẻ thôi!"
Cố Minh Lễ: …
Làm sao đây? Nghe cũng có lý đấy chứ.
Sau đó, cả hai chúng tôi hợp sức khiêng Cố Minh Hàn lên giường.
Tôi vẫn không yên tâm:
"Thật sự không sao chứ? Hay gọi bác sĩ gia đình tới xem?"
Một triệu của tôi không thể có bất kỳ tổn thất nào. Thậm chí một xu cũng không được.
"Yên tâm đi. Anh tôi từ bé cứ thấy ma là xỉu."
Tôi đưa tay lên bắt mạch cho anh ta.
Rồi quay đầu lại, cứng đờ nói:
"Cố Minh Lễ, mạch của anh cậu không đập nữa rồi."
Sắc mặt Cố Minh Lễ lập tức biến đổi. Anh ta ghé lại kiểm tra hơi thở của anh mình.
Hô hấp… mạnh và đều.
"Quên nói rồi, lúc nãy chị bắt nhầm… mạch rau xà lách."
Tôi: …
Tôi bật cười nghiêng ngả, nước mắt chảy cả ra.
Tên biến thái nhỏ này dám chơi khăm tôi!
Còn anh ta thì đứng đờ ra, ngơ ngác nói: "Khi chị cười…"
"Gì cơ?"
Tôi nghiêng đầu.
Anh ta quay mặt đi, nhỏ giọng: "Cười xấu ch ết đi được."
Tôi không nhận ra ánh nhìn ngẩn ngơ lóe lên trong mắt Cố Minh Lễ, hay gương mặt vừa ngơ ngác vừa lúng túng của anh ta.
Thế nên câu nói "Xấu!" được thốt ra với một vẻ gượng gạo kỳ cục, ngay cả chính anh ta cũng thấy không thuyết phục.
"Xấu? Anh dám nói tôi xấu à?"
Nghĩ lại hôm đầu tiên xuyên vào đây, tôi đẹp đến mức tự mình soi gương mà cũng không ngủ được.
Cái gu thẩm mỹ của Cố Minh Lễ đúng là… mù toàn phần!
07
Sáng hôm sau, khi Cố Minh Hàn tỉnh lại, tôi lập tức chủ động nhận lỗi, chỉ tay vào chiếc giường phụ dưới đất, rưng rưng kể về nỗi khổ hôm qua mình phải chịu.
May mà Cố Minh Hàn không phải kiểu đàn ông tệ bạc.
Bảo để phụ nữ nằm đất thì đúng là bất lịch sự.
Kết quả là…
Tài khoản của tôi tăng thêm 2 triệu.
Hứ, đừng nói "tự nhiên được chuyển tiền" nữa.
Phải gọi là tăng lương!
Thú thật, sống ở đây tôi vẫn thấy như đang mơ — tiền đến như trúng số độc đắc.
Mà trúng số còn phải bỏ công mua vé.
Còn tôi… chẳng cần làm gì.
Nhưng!
Tối đó tôi lái Maserati, trên xe chất đầy túi Dior, cảm giác khi bị tiền bao vây đúng là… quá tuyệt.
Về đến nhà, Tiểu Lan giúp việc xách một đống chiến lợi phẩm của tôi lên phòng.
"Thiếu phu nhân, hôm nay có người gọi điện cho cô cả ngày."
Tôi vừa đeo hai chiếc túi xách giá gần 170.000 tệ mỗi cái, vừa hỏi: "Ai đấy?"
"Nghe nói là quản lý của cô."
"Hả?"
Nghe đến đây tôi mới sực nhớ: Trong nguyên tác, Giang Nặc là ngôi sao đang lên trong giới giải trí. Nguyên chủ vì ghen ghét nên phá rối, bị đuổi khỏi giới sau ba năm.
Nhưng trong thời gian đó, nguyên chủ từng ký hợp đồng với công ty giải trí, muốn tranh suất nữ chính với Giang Nặc.
Chỉ tiếc, tính tình thì yếu đuối, thiếu tài nguyên, không chịu nổi cực khổ nên ba năm qua vẫn chẳng ai biết tới.
Vị quản lý này đã bỏ mặc cô ta ngay trong năm đầu tiên.
Sao hôm nay lại đột ngột liên lạc?
Tôi nhấc máy: "Alo?"
"Tôi gọi cho cô cả ngày, sao không nghe máy?"
"Chuyện gì quan trọng đến thế?"
"Tất nhiên là quan trọng! Cô đến ngay bar Sênh Ca cho tôi!"
Bar?
Nghe là biết không chỗ nào đứng đắn.
"Không đi."
"Cô còn muốn nổi tiếng không? Người khác nghe xong đã tới từ lâu rồi!"
Tôi giả vờ sắp khóc: "Tôi không giống họ, tôi không làm được…"
"Cô không làm được cái gì?!"
"Tôi không chịu nổi vất vả cuộc đời…"
Giọng tôi nghèn nghẹn.
Đầu dây bên kia: …
"Tô Tô, nếu cô không đến hôm nay, tôi sẽ kiện cô vì vi phạm hợp đồng!"