Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NỮ PHỤ ĐỘC ÁC PHẢN CÔNG - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

"Vậy gửi địa chỉ công ty cho tôi."

 

Giọng bên kia bỗng đắc ý hẳn:


"Tôi biết ngay cô sẽ phải tới thôi!"

 

"Xin lỗi, anh hiểu nhầm rồi."

 

"Tôi bảo là gửi địa chỉ công ty để mai tôi đến... hủy hợp đồng."

 

08

 

Tiền vi phạm hợp đồng á?


Chuyện nhỏ, giờ tôi cũng đâu phải thiếu tiền.

 

Sáng hôm sau, tôi khoác chiếc túi 200.000 tệ, mang đôi cao gót Chanel 10cm, khí chất ngút trời.

 

Tôi xuất hiện trước mặt quản lý:

 

"Muốn hủy hợp đồng. Phí bao nhiêu?"

 

"10 triệu."

 

"Mười triệu?!"

 

Ch ết tiệt, tôi vừa hay… chỉ còn đúng mười triệu trong tài khoản.

 

Nhưng nhìn cái bản mặt đắc ý của ông ta…


Tôi cắn răng, chuyển tiền luôn.

 

Trước khi đi, tôi còn vênh váo:


"Chút tiền này có đáng gì, bà đây còn nhiều lắm!"

 

Hậu quả của việc chảnh chó, chính là quay về vạch xuất phát, chất lượng cuộc sống tụt dốc không phanh.

 

Vì quá đói, tôi đành đỗ con Maserati bên lề đường, ghé mua cái bánh tráng nướng.


Hôm qua còn ăn set cua hoàng đế giá 8888 tệ, hôm nay đã rơi xuống cảnh ăn vặt ven đường.

 

Đến chó nghe cũng phải lắc đầu.

 

"Em gái, mua vé số đi nè?"

 

Tôi nhìn sang bên cạnh là một tiệm xổ số, ông chủ có vẻ đã lâu không có khách, giọng rao còn yếu xìu.

 

Tôi lục túi, sau khi mua bánh tráng xong thì…


Chỉ còn đúng 6 tệ.

 

Đây là 6 tệ cuối cùng, tiêu rồi là hết sạch.


Hơi xót ruột — nhưng cũng không đến mức khóc.

 

Thôi, làm vé 6 tệ đi.

 

Tôi tưởng đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.

 

Cho đến một tuần sau, tôi thấy kết quả trúng thưởng.

 

Trùng khớp hoàn toàn với tờ vé số của tôi.

 

Tôi kích động lau đi giọt nước mắt không tồn tại.

 

Thì ra, không cố gắng mà vẫn có ngày được báo đáp thật.

 

09

 

Một trăm triệu. Nguyên vẹn một trăm triệu.

 

Tổ tiên tôi có ngoi lên khỏi mộ cũng không thể ban được nhiều như thế.

 

Tôi phấn khích đến mức đi mua ngay một chiếc Maserati mới — và cả một chiếc Bentley bản giới hạn.

 

Nhưng ai ngờ, xe lại ch ết máy giữa đường.

 

Tôi: …

 

Đây là Maserati đấy.


Ghi chú: tránh xa, né liền.

 

Nhà cũ của nhà họ Cố vài năm trước dọn về vùng ngoại ô.


Tuy không hẳn là nơi hoang vu nhưng cũng… rất khó bắt xe.

 

Tôi cúi nhìn đôi cao gót Chanel 10 phân dưới chân, tự giác bước vào chỗ có bóng râm.

 

Không cố nữa.

 

Ngồi đợi xe kéo đến.

 

Bất ngờ, một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ lại trước mặt tôi.

 

Cửa kính sau hạ xuống, lộ ra một gương mặt…

 

Có ba phần giống Cố Minh Hàn, nhưng ánh mắt thản nhiên, khí chất ổn định hơn nhiều — rõ ràng là người cầm quyền.

 

Tôi tim đập loạn xạ — là Cố Vọng.

 

Anh hỏi: "Sao lại đứng đây?"

 

Tôi trả lời thành thật: "Xe bị hỏng."

 

"Lên xe."

 

"Hả?"

 

Anh không nói thêm. Tôi kịp phản ứng, vội từ chối.

 

"Không cần đâu, cháu đã gọi xe kéo rồi, họ đến ngay thôi."

 

"Tôi đã cho người xử lý rồi. Nóng quá, cùng về đi."

 

Giọng anh kiên quyết đến không thể từ chối.


Tôi đành lên xe, ngoan ngoãn ngồi sát bên góc, người cứng đơ.

 

Khí chất kiểu này đúng là phản diện trong truyện rồi.

 

Anh hỏi: "Cháu và Minh Hàn dạo này thế nào?"

 

"Tốt! Rất tốt!"


Anh ấy lo công việc, tôi sống cuộc đời mình. Quá tuyệt.

 

Cố Vọng dịu giọng:


"Minh Hàn và Giang Nặc lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu sắc cũng là bình thường."

 

Tôi gật đầu: "Vâng."

 

Anh định nói thêm, nhưng xe đột ngột rẽ gấp, tôi mất thăng bằng, nghiêng người về phía anh.

 

Cố Vọng đưa tay đỡ đầu tôi, xe dừng lại, tôi… nằm gọn trong lòng anh.

 

Một tay tôi còn… chống lên đùi anh.

 

Mặt tôi đỏ bừng.

 

Không đúng lắm… Cảm giác này càng lúc càng sai sai.

 

Tôi vội rụt tay, nhưng tay lại hạ xuống chỗ trống giữa hai chân anh ấy.


Càng tệ hơn!

 

Tài xế vội giải thích: "Vừa rồi có xe lao ra đột ngột…"

 

Chúng tôi lập tức ngồi tách ra.


Cố Vọng chỉ lạnh nhạt dặn: "Lần sau chú ý."

 

Về đến nhà, tôi nhảy xuống xe, cảm ơn rồi cắm đầu chạy về phòng.

 

Kinh hoàng. Còn kinh hơn cả lúc ở cạnh Cố Minh Lễ.

 

Có người biến thái rõ ràng, còn có người khiến người ta sợ từ trong cốt tủy.

 

Cái 1 triệu 1 tháng này đúng là không dễ ăn.


Nghĩ vậy xong lại cảm thấy… xứng đáng mà.

 

10

 

Tôi nổi tiếng rồi.

 

Vì trúng độc đắc, bị cư dân mạng “đào” lại quá khứ, tôi lên luôn hot search Weibo.

 

Tiêu đề:


[Nữ diễn viên tuyến 18 trúng số độc đắc 100 triệu chỉ với 6 tệ]

 

Ừm… ai bảo không được?

 

Tổ tiên nhà tôi đúng là có hiển linh.

 

Dân mạng phát điên:

 

【Có ảnh không? In ra làm hình nền, hút lộc luôn.】


【Ngôi sao này tôi phải theo dõi. Quá có mặt mũi để khoe luôn.】


【Bạn có thể chê tôi mê idol, nhưng đừng chê tôi mê một nữ diễn viên trúng một trăm triệu!】

 

Tôi cảm động thật sự.


Tôi chẳng là ai cả, chỉ là một người bình thường trúng một trăm triệu thôi.

 

Tôi lập tức đăng mã QR nhóm WeChat lên Weibo.

 

Tôi không có thú vui gì đặc biệt, chỉ là… chia sẻ chút lộc lá.

 

Tặng mọi người 1 triệu tệ tiền lì xì nha, tranh nhau nhé!

 

11

 

Tôi lại nổi tiếng tiếp.

 

Vì cái vụ phát 1 triệu lì xì, lượng fan Weibo của tôi bùng nổ — tăng vọt 8 triệu chỉ trong 3 ngày.

 

Xin hãy bớt yêu tôi một chút, tôi sợ… nghẹn.

 

Đúng lúc tôi đang đắm chìm trong ánh hào quang thì…

 

Cốc cốc.

 

Không cần đoán — chắc chắn là cái tên biến thái nhỏ Cố Minh Lễ.

 

Tôi mở cửa:


"Gì?"

 

"CLB bọn em có buổi tụ họp, mỗi người phải dẫn một bạn gái theo."

 

"Vậy đi tìm bạn gái đi?"

 

Ánh mắt anh ta lại quét qua người tôi.

 

"Không phải chứ, cậu định dắt tôi đi?!"

 

Anh ta gật đầu.

 

Tôi nhìn anh như nhìn sinh vật lạ:


"Cậu học đại học rồi còn dắt… phụ huynh theo à?"

 

 

Anh ta định đẩy cửa vào, may là tôi có đề phòng, móc xích chặn cửa chuẩn bị sẵn từ trước.

 

Tôi nhìn ra sau lưng anh ta:

 

"Cố Minh Lễ, chú của cậu đến kìa."

 

Anh ta quay đầu lại — không có ai.

 

Tôi định đóng cửa thì… anh ta ngăn ngay được.

 

Anh ta nghiêng đầu nói: "Chiêu này cổ lỗ quá rồi đấy."

 

Tôi ngẩng đầu, lạnh nhạt nói:

 

"Không, chú cậu thật sự đến rồi."

 

"Chị tưởng tôi còn tin sao—"

 

"Cố Minh Lễ, cháu đang làm gì đấy?"

 

Giọng nói trầm thấp của Cố Vọng vang lên phía sau.

 

Anh ta lập tức cứng đờ.

 

Tôi nhanh chóng mách lẻo:


"Không có gì đâu chú ạ, chỉ là Minh Lễ sáng sớm chạy đến gõ cửa phòng cháu, ép cháu đồng ý với mấy yêu cầu kỳ quặc."

Loading...