Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NỮ PHỤ ĐỘC ÁC PHẢN CÔNG - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi nhướng mày: "Tôi lợi hại vậy sao? Thích thì cứ ngưỡng mộ, đừng thần thánh hóa tôi!"

 

Anh ta nhìn tôi như đang thấy một sinh vật ngoài hành tinh:

 

"Tôi… tôi càng không hiểu nổi nữa rồi."

Cố Minh Lễ mặt dày nói thẳng:

 

"Ở bên anh, em sẽ được yêu thương hết mực. Anh trẻ, khỏe, yêu em bằng cả mạng sống, đời này không nuốt lời."

 

Phải nói thật, cao một mét chín, da trắng, cơ bụng tám múi… có chút động lòng cũng hợp lý chứ ha.

 

Cố Vọng nhẹ nhàng nói một câu:

 

"Anh già, nhưng sống không lâu, tiền sẽ để lại cho em."

 

Từng chữ như gõ trúng tim tôi.

 

Cố Minh Lễ vội chen vào:

 

"Em yên tâm, anh cũng có tiền, tất cả đều cho em!"

 

Cố Vọng vẫn điềm tĩnh:

 

"Lấy anh, Cố Minh Hàn gọi em là thím. Lấy nó, em phải gọi anh ta là anh."

 

Chà…

 

Lấy chú, nghe cũng oách đấy chứ.

 

Hai người còn lại: "……"

 

Tôi bỗng ngẩn người.

 

Tại sao lại phải chọn giữa hai người họ? Người khác không được hả?

 

Cố Vọng nhìn thấu tâm tư của tôi:

 

"Anh có tiền, ngoại hình ổn, tuy không còn trẻ nhưng tài sản đều để lại cho em. Quan trọng nhất — anh yêu em. Nhiều hơn em tưởng."

 

Tôi đỏ bừng mặt:

 

"Yêu… yêu đến mức nào?"

 

"Ngày em về nhà họ Giang ở nhờ, anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên."

 

Tôi bối rối tìm kiếm ký ức của nguyên chủ.

 

Trời đất, lúc đó tôi mới 17 tuổi, còn đang chạy theo Cố Minh Hàn như cún con.

 

"Đối với em, có thể là bất ngờ. Nhưng đối với anh, là mười năm dằn vặt và giấu kín."

 

"Anh nhìn em bị tổn thương vì người khác, anh đau lòng đến không thở nổi. Nhưng anh chỉ có thể đứng bên, vỗ tay chúc mừng em cưới người khác."

 

"Giờ anh chỉ muốn là người ở cạnh em, người bước đi cùng em."

 

Tim tôi đập loạn nhịp.

 

Thật ra trong lòng tôi, Cố Vọng luôn là người đặc biệt. Là người khiến tôi bối rối, xao xuyến, vui vẻ — và cả… rung động.

 

Tôi lí nhí:

 

"Chú à, mình có thể từ từ được không? Từ yêu rồi đính hôn rồi cưới…"

 

Anh siết tay tôi, cười đến dịu dàng:

 

"Chú không còn trẻ nữa rồi."

 

"Vậy thì mỗi bước… ta đi nhanh một chút được không?"

 

"Được. Miễn là người ấy là em."

 

33

Cảnh tượng lãng mạn quá mức khiến tôi hoàn toàn quên mất, còn có hai người đàn ông đang đứng chết lặng bên cạnh.

 

Hai người đó — chính là Cố Minh Hàn và Cố Minh Lễ.

 

Họ ch ết lặng thật sự.

 

Hóa ra… chú họ yêu cô ấy từ lâu rồi.

 

Cố Minh Lễ không cam lòng: "Tô Tô, em đừng bị chú lừa."

 

Tôi mỉm cười nhìn anh ta: "Cố Minh Lễ, thật ra tôi vẫn không hiểu vì sao hôm nay anh lại đến. Người anh thích từ đầu đến cuối, chẳng phải là Giang Nặc sao?"

 

Đồng tử anh ta co lại:

 

"Em… em sao biết?"

 

"Hôm Giang Nặc vừa trở về, anh đến gần tôi — để chọc tức cô ta, đúng không? Bởi vì cô ấy từ chối lời tỏ tình của anh rồi quay sang yêu Cố Minh Hàn."

 

"Cho nên anh mới kéo tôi vào trò chơi của anh. Bao gồm cả chuyện anh cứ bám lấy tôi, rồi ngăn tôi ký giấy ly hôn ở bệnh viện."

 

Anh ta sốt sắng:

 

"Ban đầu là vậy… nhưng sau đó anh—"

 

Tôi ngắt lời:

 

"Ngay cả chương trình hẹn hò này cũng là anh sắp đặt. Anh để tôi nhận được thư mời, để tôi lên sóng chia rẽ hai người họ."

 

"Nhưng tôi không hiểu, hôm nay anh đến đây để tỏ tình với tôi làm gì? Người anh nên tỏ tình là cô gái đứng sau lưng anh trai anh cơ mà?"

 

Anh nghẹn lời:

 

"Anh thừa nhận, ban đầu đúng là như em nói. Nhưng về sau… anh mới nhận ra anh thật sự thích em."

 

"Thích tôi, bằng cách mua bình luận thuê người mắng tôi trên mạng? Để Giang Nặc có con đường đẹp đẽ bước tiếp? Anh có từng nghĩ, trong lúc anh dọn đường cho người ta, thì tôi phải chịu đựng hàng vạn lời mắng chửi?"

 

"Anh…"

 

"Chính Cố Vọng là người bước vào cuộc đời tôi và nói: 'Anh đến để bảo vệ em.'"

 

"Nếu tình cảm của anh chỉ là tính toán, tôi thật sự không chịu nổi. Anh giăng bẫy từ đầu đến cuối, tôi biết cả, tôi cũng từng được lợi, nhưng anh không nên gọi đó là yêu."

 

Chữ "yêu", không đủ tư cách để bị bôi bẩn.

 

Cố Minh Hàn đứng một bên đờ đẫn.

 

Mọi chuyện này là sao? Tại sao anh ta lại bỏ lỡ nhiều thứ như vậy?

 

Tôi nhìn anh ta, chốt lại một câu:

 

"Tạm biệt, Cố Minh Hàn. Tôi sẽ không bao giờ tìm anh nữa. Nhớ chuyển tiền đúng hạn — mỗi tháng một trăm triệu đấy nhé."

 

Anh ta: "…"

Tôi nắm tay Cố Vọng — chính xác là anh siết lấy tay tôi rất chặt.

 

Tôi nhíu mày: “Anh nắm gì mà chặt vậy?"

 

"Anh sợ mất em."

 

Tôi nghiêm túc nói:

 

"Em sẽ không bỏ chạy."

 

"Sợ người khác lừa em."

 

Tôi lắc đầu:

 

"Không đâu, sau này sẽ không."

 

"Thật không?"

 

Tôi gật đầu chắc nịch:

 

"Thật. Bởi vì sau này, em có anh."

 

Cho nên không ai lừa được em nữa.

 

Anh dừng lại, nhìn tôi chăm chú.

 

Trong ánh hoàng hôn phủ đầy mặt đất, chúng tôi trao nhau một nụ hôn dài.

 

Khi tôi sắp không thở nổi nữa, anh thì thầm bên môi tôi:

 

"Anh yêu em."

 

Thật trùng hợp. Em cũng vậy.

[HOÀN]

Loading...