NỮ PHỤ MÙ KHÔNG MUỐN LỰA CHỌN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:53:25
13
Trên xe ngựa kinh, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Lúc , trong mấy dòng đạn mờ ảo lướt qua, chỉ kịp thấy tên và Cố Nguyệt Ca.
Về phần nam chính trong cái cốt truyện , chút ấn tượng nào.
Còn Thẩm Chiếu…
Ta cứ tưởng chỉ là một nông phu bình thường, ai ngờ giờ lộ là kế thừa hầu phủ.
Lão phu nhân khí thế hung hăng, nắm ca ca và tẩu tẩu của trong tay.
Chỉ vài ba câu ép chúng theo quản gia về kinh.
Thẩm Chiếu quản gia mời sang xe ngựa bên cạnh chuyện, còn Cố Nguyệt Ca thì chớp mắt chui tọt chỗ .
"Nếu tỷ , đưa tỷ chạy trốn nhé!"
Ta ngạc nhiên: "Tại chạy?"
Nàng lo lắng đáp: "A nương từng , kinh thành tuy phồn hoa giàu , nhưng chẳng khác nào một con mãnh thú ăn thịt . Nữ tử trẻ tuổi nhốt trong đó, sớm muộn gì cũng sẽ vắt kiệt m.áu và nước mắt."
"Tỷ tỷ, ngoài a nương , tỷ là đối xử với nhất, thấy tỷ rơi kết cục như thế."
Ta cảm nhận sự chân thành trong lời của Cố Nguyệt Ca.
Vì , càng rối rắm hơn.
Thật sự hỏi một câu: Mẹ nó chứ, tác giả ngu si rốt cuộc cái kịch bản rác rưởi gì ?
Đến nước , mà còn bắt tranh giành nam chính với cô bé đáng yêu ?
Thật sự là quá thất lễ !
Huống hồ…
Trong lòng , thực nỡ rời xa Thẩm Chiếu.
Hắn chỉ bờ vai rộng, eo thon, tám múi săn chắc, mà còn thể kiếm tiền việc nhà.
Với điều kiện của , mà ghép đôi với —một kẻ mù—thì đúng là quá xứng đôi .
Vậy nên quyết định quan sát thêm một thời gian nữa.
Nếu chạy, ít nhất cũng chữa mắt khỏi tính .
Dù gì cũng là hầu phủ, tìm một đại phu giỏi chắc cũng khó.
Cố Nguyệt Ca khi từ chối thì thở dài một , nhưng một khắc bừng bừng khí thế.O Mai Dao Muoi
"Vậy sẽ theo tỷ kinh! Có bảo vệ tỷ, đám yêu ma quỷ quái đừng hòng gì !"
14
Cố Nguyệt Ca dính lấy chặt.
Trái ngược với nàng , Thẩm Chiếu suốt dọc đường luôn tìm cách tránh mặt .
Ta , lẽ mở lời thế nào để giải thích về phận của .
Hoặc thể, sợ lo lắng nên chọn cách im lặng.
dù thế nào, vẫn tránh khỏi cảm giác tủi .
Mãi đến khi xe ngựa dừng cổng hầu phủ, một ma ma bước , ánh mắt đánh giá từ xuống , đó là giọng phần chán ghét:
"Cô nương đường xa vất vả, Oanh Nhi, đưa họ đến khách phòng nghỉ ngơi ."
Một nha gọi tên lập tức bước .
"Cô nương, xin mời!"
Ta nhướng mày, nhưng hề nhấc chân.
Nếu là bình thường, Thẩm Chiếu lên tiếng giúp giải vây từ lâu .
chờ một lúc vẫn thấy lời nào.
Tốt lắm!
Ta rủa tám trăm trong lòng, cất giọng bình thản:
"Đã , dẫn đường !"
So với tiểu viện nhỏ ở Định Châu, hầu phủ quả thực lớn đến đáng sợ.
Lúc xuống phòng khách sắp xếp, mỏi nhừ, bàn chân đau buốt.
Oanh Nhi , thế tử quản gia đưa đến gặp hầu gia và lão phu nhân.
Còn , thể nghỉ ngơi , chờ triệu kiến.
Triệu kiến?
Nhẩm hai chữ trong miệng, cúi đầu bật .
Cố Nguyệt Ca hiểu, liền hỏi vì chuyện gì.
Ta rõ, chỉ âm thầm tính toán tiền cần thiết để chạy trốn.
Đêm xuống, chăn ấm đột nhiên ai đó giật .
Khi bàn tay chạm ngực, lập tức đá mạnh một cú, khiến kẻ đó lăn xuống đất.
Tiếng rên khẽ vang lên, quỳ xuống trượt dài, nhỏ giọng xin :
"Nương tử, sai !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-phu-mu-khong-muon-lua-chon/chuong-4.html.]
Thẩm Chiếu , lão hầu gia sắp qua khỏi, khi mất còn dâng tấu lên hoàng thượng, xin phong thế tử.
Ta ngờ vực:
"Chẳng lẽ hầu phủ còn ai khác để kế thừa ?"
15
Sau một hồi im lặng đầy kỳ quái, Thẩm Chiếu nghẹn khuất :
"Vốn dĩ sẽ đến lượt . Lão già đó còn hai con trai, nhưng vì tranh đoạt vị trí thế tử, bọn họ từ thủ đoạn, kết quả một kẻ thành tàn phế, một kẻ… đứt gốc."
Phì!
Ta ngẩng đầu, ngáp một cái.O Mai Dao Muoi
"Vậy nếu là của hầu phủ, tại sống tận Định Châu xa xôi, còn giả nông phu?"
Thẩm Chiếu: "..."
Lại lên tiếng.
Mẹ kiếp!
Tên nam nhân khốn kiếp , về kinh to gan lên !
Ta hất mạnh bàn tay đang đặt eo, lạnh giọng hừ một tiếng:
"Thế tử, xin tự trọng!"
Chưa rõ ràng thì đừng hòng chạm dù chỉ một ngón tay!
Giằng co một lát, Thẩm Chiếu chột , lủi khỏi phòng.
Mà một cái là mất ba ngày.
Sáng sớm ngày thứ tư, tiểu nha tên Oanh Nhi đến truyền lời, lão phu nhân triệu kiến.
Ta mấy phản ứng, lặng lẽ theo, Cố Nguyệt Ca dìu , nhỏ giọng :
"Tỷ tỷ, trong phòng mấy vị phu nhân quý tộc, trông vẻ là chủ nhân của hầu phủ."
Vừa dứt lời, bà ma ma hôm nọ lên giọng trách móc đầy chán ghét:
"Cố tiểu thư xuất từ nơi nhỏ bé, lẽ hiểu quy củ hầu phủ. Nô tỳ mạo nhắc nhở, ở đây chủ tử lên tiếng, phép mở miệng! Tùy tiện năng chỉ khiến khác nghĩ rằng giáo dưỡng!"
"Ngươi..."
Cố Nguyệt Ca tức đến run , suýt nữa xông lên mắng chửi, nhưng kéo nàng .
Ý đồ rõ, nhẫn nhịn .
Ta nghiêng đầu, đưa ánh mắt thẳng về phía , cất giọng bình thản:
"Không lão phu nhân gọi đến gì chỉ giáo?"
Bị phớt lờ suốt ba ngày, vốn chuẩn tâm lý.
Quả nhiên, vị phu nhân cao lên tiếng, giọng từ ái nhưng ngữ điệu đầy gai nhọn:
"Chiếu nhi là thế tử của hầu phủ, tất nhiên một mối lương duyên xứng đáng. Nay nó sắp nhận tổ quy tông, nghĩ, đợi thế tử phi cửa , sẽ cho nó nạp ngươi , cũng coi như giữ thể diện cho ngươi!"
16
Mẹ nó, thể diện cái quái gì!
Ta trong phòng xoay tới xoay lui mấy vòng, cố gắng áp chế cơn giận đang cuộn trào trong lòng.
Ta ngừng nhắc nhở bản : "Đây là đất của đám quyền quý ác độc, chỉ là dân thường, chọc nổi, giữ mạng mới là quan trọng nhất."
càng nghĩ càng tức.
Chốc lát , Cố Nguyệt Ca từ bên ngoài dò la tin tức trở về.
"Tống tỷ tỷ," nàng uể oải , "Bọn họ bảo, hôm nay Thẩm Chiếu trong phủ, dẫn quản gia dạm hỏi !"
?
Ta nắm chặt nắm đấm: "Nhanh tìm đối tượng hôn phối ?"
"Nghe là cố nhân của Thẩm Chiếu, phụ của cô nương đó mới thăng quan kinh. Biết tin thế tử hầu phủ cưới vợ, bèn nhờ truyền lời."O Mai Dao Muoi
Cố Nguyệt Ca khẽ kéo chiếc ngọc bội bên hông, nữa khuyên nhủ: "Tống tỷ tỷ của ơi, sắp lấy khác , tỷ chạy trốn với ?"
Chạy.
Dĩ nhiên là chạy .
đó, còn một việc .
Năm đó, Tống Minh hứa gả cho Thẩm Chiếu, thủ tục hộ tịch tại nha môn.
Muốn khỏi thành cần lộ dẫn chứng, quan trọng nhất là, cần một lời dứt khoát.
Trời đen như mực.
Thời gian quen thuộc, địa điểm quen thuộc, Thẩm Chiếu xuất hiện.
Ta kẻ giỏi che giấu tâm tư, cũng sợ bản hiểu lầm , bèn mở lời hỏi thẳng:
"Nghe sắp cưới khác ?"
Thực , điều , từ đầu đến cuối chỉ là một lời giải thích từ .
Chỉ cần một câu " ", thể tự xoa dịu chính .
Thế nhưng im lặng lâu, mãi mới nghẹn một chữ:
"Ừm."