Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Nữ phụ pháo hôi và nam chính thành đôi rồi! - 5+6

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:26:46

5

Ta mệt đến nỗi ngủ mê man.

Không qua bao lâu, bỗng giật tỉnh giấc, liền thấy Phó Chỉ Xuyên đang hành hạ đám thuộc hạ của .

"Lễ vật đính hôn ? Sao còn đưa đến?"

Thuộc hạ mồ hôi vã như tắm:

"Bẩm quận vương điện hạ… từ kinh thành đến Vân Châu thành quá xa, sính lễ nhất thời thể đến kịp…"

Phó Chỉ Xuyên lạnh:

"Vậy các ngươi đến nhanh thế?"

Đám thuộc hạ run lẩy bẩy:

"Đương nhiên là tìm điện hạ , đó mới đưa sính lễ đến ạ…"

Phó Chỉ Xuyên trầm mặc một lát, cuối cùng mới khoát tay cho lui.

Mấy thuộc hạ lập tức như đại xá, vội vã rời .

Còn , vốn đang lén động tĩnh giường, lập tức vờ như đang ngủ say.

Tiếng bước chân của càng lúc càng gần.

Ta bỗng nhiên thấy căng thẳng, trong đầu khỏi nhớ mô tả về trong nguyên tác.

Hắn hề dịu dàng như vẻ bề ngoài.

Người lãnh khốc vô tình, quyết đoán sát phạt, chẳng dính dáng gì đến hai chữ "ôn nhu".

Vậy mà hết đến khác, ở mặt , dịu dàng đến mức thể tưởng tượng nổi.

Hàng mi khẽ run, suy nghĩ hỗn loạn, căng thẳng đến mức suýt diễn tròn vai.

Phó Chỉ Xuyên cúi xuống, bóng tối phủ kín gương mặt .

Dưới ánh trăng, nét mặt mờ mịt khó lường, đôi mắt đen lạnh lẽo chằm chằm .

"Oanh Oanh, tỉnh từ lúc nào ?"

Lòng chợt chùng xuống.

Biết thể tiếp tục giả vờ, chậm rãi mở mắt, vươn tay vòng qua cổ .

Ta vùi đầu hõm cổ , giọng mềm mại dính lấy như mèo con:

"Phu quân, là nhà tìm đến ?"

"Ừm." Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc , giọng điệu thản nhiên. "Oanh Oanh thấy ?"

"Nhìn thấy , họ hỏi bao giờ về nhà."

Ta dụi đầu lòng , mắt nhắm nghiền, giọng điệu vẫn còn ngái ngủ:

"Phu quân, nhà thế? Cha chúng thành ? Nếu về nhà , còn nhận nữa ?"

Giọng líu ríu, như đang mơ.

Quả nhiên, thể căng cứng của Phó Chỉ Xuyên dần thả lỏng.

Hắn khẽ bật , tiếp tục xoa dịu , giọng ôn hòa:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Nhà ở kinh thành. Ngày mai sẽ thư báo về nhà. Oanh Oanh cần lo lắng, chúng là phu thê, cả đời đều sẽ thương nàng, yêu nàng."

"Ừm ừm, phu quân của ."

Ta cọ cọ n.g.ự.c .

chợt nhận thở ngày càng gấp gáp, nóng bỏng.

Ta lập tức thấy , xoay tránh góc giường, nhưng eo siết chặt.

Hắn cúi đầu, thở nóng rực phả bên tai , ngứa ngáy đến khó chịu.

"Oanh Oanh còn buồn ngủ ? Có thể… tạm hoãn một chút ?"

Ta siết chặt nắm tay, thầm nghiến răng mắng trong lòng, cẩu nam nhân!

Hắn cứ như nguồn sinh lực vô tận !

Ta vội vàng lắc đầu phản kháng, nhưng càng dính lấy , ôm cắn.

Cuối cùng, ôm chặt , mãn nguyện:

"Oanh Oanh, nàng thật ."

Còn thì nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chửi rủa ngừng.

Người , mạng sống quý giá, tình yêu càng đáng trân trọng, nhưng nếu vì tự do, cả hai đều thể vứt bỏ.

Phó Chỉ Xuyên hiện tại yêu , nhưng thì ?

Hắn chỉ là quận vương của triều đình, mà còn là nhân vật chính của thế giới , nữ chính định mệnh của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-phu-phao-hoi-va-nam-chinh-thanh-doi-roi/56.html.]

Bây giờ mê luyến , nhưng ai thể đảm bảo rằng khi hồi kinh, sẽ động lòng với Tống Nhược Vi?

Ta thể đặt cược ?

Ta vì cớ gì đánh cược tự do của chứ?

Ta lặng lẽ nhắm mắt, bắt đầu tính toán một kế hoạch…

6

Sáng hôm , hương thơm của cháo ngọt đánh thức.

Phó Chỉ Xuyên sớm chỉnh trang gọn gàng, y phục ngay ngắn, bên mép giường. 

Trên chiếc bàn thấp cạnh đặt một bát cháo nóng hổi, nóng tỏa nghi ngút.

Thấy tỉnh dậy, khẽ cong môi, cúi in một nụ hôn nhẹ lên môi .

"Sớm a, Oanh Oanh."

"Phu quân, sớm a."

Ta đưa tay vòng qua cổ , chủ động hôn lên môi một cái.

Suốt một năm thành , mỗi buổi sáng chúng đều như thế mà thức dậy.

Thậm chí , thím Lưu nhà hàng xóm mang bánh đến tặng, tình cờ bắt gặp cảnh Phó Chỉ Xuyên đang giúp mặc y phục.

Từ đó, danh tiếng "nô thê" của liền truyền xa. 

Ai ai cũng khen , thể cưới một phu quân tuấn mỹ thương thê tử.

khỏi tự hỏi, tương lai, cũng sẽ đối xử như thế với Tống Nhược Vi ?

Cả buổi sáng, tâm trí những suy nghĩ quấn lấy buông.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, nhấp từng ngụm cháo, đầu óc vẫn mãi trôi dạt tận nơi nào.

Phó Chỉ Xuyên thấy tâm bất tại yên, liền vươn tay giúp lau hạt cơm dính bên khóe môi.

"Oanh Oanh đang nghĩ đến chuyện tối qua ?"

Ta gật đầu:

"Ừm, phu quân hóa gia quyến, từng nhắc với ."

Hắn bất đắc dĩ thở dài:

"Thân thế chút phức tạp, đợi khi hồi kinh, sẽ kể tường tận cho nàng ."

"Đừng giận ?"

Thấy vẫn còn ủ dột, dứt khoát ôm lòng, nhẹ giọng dỗ dành:

"Oanh Oanh?"

Ta buồn bực đáp:

"Chàng vẫn luôn giấu ..."

Phó Chỉ Xuyên còn kịp mở miệng giải thích, bỗng thấy tiếng "vút" vang lên, một mũi tên sắc bén xuyên thẳng qua cửa sổ, cắm phập khung gỗ, tạo nên một tiếng động nhỏ.

Ta giật nảy , còn tưởng kẻ thù của tìm đến tận cửa. 

kỹ, tiễn buộc một phong thư.

Phó Chỉ Xuyên nhanh chóng gỡ thư xuống .

Sau khi xem xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, vẻ nghiêm túc hiếm thấy hiện rõ trong đáy mắt.

Ta thấp thỏm hỏi:

"Phu quân, chuyện gì xảy ?"

Hắn gật đầu:

"Mẫu lâm bệnh, cần lập tức hồi kinh."

Nói đoạn, nghiêm túc :

"Oanh Oanh, để ám vệ bảo vệ nàng, nàng cứ ngoan ngoãn chờ trở về."

Nghe , tâm bỗng dâng lên một tia mừng rỡ.

Trong đầu, một kế hoạch đào tẩu lập tức hình thành.

Ta vươn tay ôm lấy eo , giả vờ luyến tiếc, giọng chất chứa u oán:

"Phu quân, như thế sẽ nữa ?"

Phó Chỉ Xuyên cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn, giọng dịu dàng trấn an:

"Đừng suy nghĩ lung tung, xử lý xong chuyện kinh thành, nhất định đón nàng."

"Được ."

Ta vùi lòng , lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng .

 

Loading...