Nữ Sát Thủ Phượng Hoàng
Chương 51
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, những giọt mưa như dòng nước mắt ai đó rơi thay cho Hà Vĩnh Tường. Chưa bao giờ ông lại có cái cảm giác cô đơn, lạnh lẽo như vào lúc này đây. Có lẽ vì quyết định ra đi của cô con gái cưng đã gợi ông nhớ đến đứa em gái đã mất. Như Băng đã đi, đã rời khỏi ông để đi tìm hạnh phúc của riêng cô, đã đi đến chân trời bình yên nào đó để tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu. Cô đi ông không giữ bởi vì ông thương cô, ông không muốn cô phải tiếp tục vì ông mà đi giết người và làm tổn hại chính người thân ruột thịt của mình. Hãy để những đau khổ đó cho mình ông gánh chịu còn cô, cô hãy sống thật hạnh phúc, sống thay cho ông, cho Sói Xám và thay cho mẹ cô, Hà Nguyệt Đình.
"Kéttttt...."
"Ông chủ."
Tiếng cánh cửa hé mở và theo sau đó là tiếng Đầu Trọc khẽ thốt gọi ông. Ông ngẩng đầu lên ngước nhìn chàng trai với đôi mắt ầng ậng nước, những giọt nước mắt đớn đau của một người cha phải chia xa con gái mình. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi, bờ vai ông đang run nhè nhẹ chàng trai chết lặng người. Ông chủ anh, một người uy nghiêm lạnh lùng và rất mạnh mẽ nhưng hôm nay trông ông lại như thế kia. Anh chưa từng thấy ông như thế, ông đúng là một người cha thật đáng thương.
"Cậu tới rồi à, lại gần đây đi."
"Dạ, ông chủ có gì căn dặn không ạ?"
Người đàn ông khẽ buông một tiếng thở dài nghe sao mà não nùng một cách kì lạ rồi chậm rãi nói. Khuôn mặt ông bỗng để lộ rất nhiều nếp nhăn, năm tháng đã cướp đi tuổi trẻ của ông. Không, phải nói những nỗi đau, sự mất mát khi mất đi Hà Nguyệt Đình, đứa em gái mà ông yêu thương nhất trên cuộc đời này đã khiến ông già đi rất nhiều. Và giờ đây ông đang phải chịu đựng nỗi đau xa cách đứa cháu gái mà mình nuôi nấng, chăm sóc như chính con ruột của mình. Dẫu trái tim ông đang rất đau nhưng lại chẳng thể nói với ai, cũng chẳng thể hiện điều đó trên khuôn mặt của mình. Số phận quả thực đã đối xử với ông rất tàn nhẫn.
"Ta muốn nhờ cậu một chuyện nhưng hãy hứa dù cho phải đối mặt với cái chết cậu cũng sẽ giữ kín bí mật này. Hãy hứa với ta được không?"
Sau câu nói đợi chờ mệnh lệnh của chàng trai Hà Vĩnh Tường nói, ánh mắt ông nhìn anh như đang van xin một cách khẩn thiết. Chuyện mà ông sắp nói ra có thể thay đổi rất nhiều cuộc đời và thậm chí nó còn có thể đẩy Đầu Trọc vào chốn nguy hiểm, có khi là mất cả mạng luôn ấy chứ. Nhưng ngoài cậu ta ra ông thật sự không biết phải nhờ ai và tin tưởng ai bởi vì chuyện này quá quan trọng. Bạch Nhật ư? Không được, mặc dù cậu ta là một sát thủ giỏi, một người yêu con gái ông say đắm nhưng ông không dám bảo đảm cậu ta sẽ mãi mãi trung thành với ông.
"Ông chủ đã là việc ông sai thì dù phải chết thảm tôi cũng cố gắng làm cho bằng được và tuyệt đối sẽ giữ kín miệng nhưng ... Nhưng tôi sợ mình làm không được lại phụ sự ủy thác của ông ... Anh Nhật rất giỏi mà sao ông không giao việc này cho anh ấy?
Chàng trai lúng túng nói, nhìn vẻ mặt của ông thì hình như chuyện này rất quan trọng. Anh không sợ chết càng không sợ bị tra tấn mà nói ra tất cả, anh chỉ sợ mình làm hỏng chuyện lại gây thêm nhiều phiền phức cho Hà Vĩnh Tường. Anh chỉ là một gã thô lỗ không biết suy nghĩ cũng chẳng thông minh hơn ai nhưng anh biết có ơn phải trả, phải biết trung thành và sẵn sàng hi sinh vì chủ nhân của mình. Chính Sói Xám là người đã dậy anh những điều đó.
"Tôi không tin tưởng cậu ta, ngay cả cậu ta cậu cũng không được nói ra chuyện này có biết không?"
Người đàn ông cẩn thận nhắc nhở, dặn dò Đầu Troc, trong lòng ông bỗng thấy bất an vô cùng. Sau những chuyện đã xảy ra thì mọi thứ trở nên im ắng khác thường, ông chủ cũng chẳng đến hỏi tội ông vì đã làm hỏng một bước trong kế hoạch báo thù của ông ấy. Mọi chuyện thật khác với những suy nghĩ trong lòng ông quá nhiều và điều đó lại càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng ông. Ông chủ ông thật sự không trách ông hay ông ta đang im lặng chuẩn bị cho một kế hoạch khác lớn hơn chăng?
"Tại sao ạ? Anh ấy tuyệt đối không bán đứng hay phản bội ông đâu ... Tôi xin lấy đầu mình ra bảo đảm với ông."
Thấy ông chủ có ý nghi ngờ, đề phòng Bạch Nhật chàng trai lên tiếng nói giúp thay co anh ta. Cũng chính vì bản tính trọng tình trọng nghĩa này của anh đã khiến Hà Vĩnh Tường tin tưởng anh. Nhưng ông lại bắt đầu lo lắng cho Đầu Trọc, anh quá tin tưởng và tôn sùng Bạch Nhật có khi nào lại trở thành điểm yếu cho anh ta lợi dụng không? Rất khó nói, chính vì Bạch Nhật quá tài giỏi, quá gian xảo nên ông càng không thể tin tưởng vào anh ta.
"Hãy nghe tôi, chuyện này liên quan đến cuộc đời Như Băng nên tôi không thể mạo hiểm được. Chẳng lẽ cậu không thương nó, không quý mến nó và không muốn bảo vệ cho nó sao?"
Người đàn ông chầm chậm bày tỏ nỗi lo lắng trong lòng mình với Đầu Trọc một cách chân thành. Nếu không lợi dụng tình cảm mà chàng trai dành cho Như Băng thì ông mà khó lòng mà thuyết phục được anh. Đầu Trọc quá tốt bụng, anh ta rất dễ bị một kẻ mưu mô xảo trá như Bạch Nhật lừa gạt. Nếu bí mật này bị tiết lộ ra ngoài sẽ đem đến rất nhiều rắc rối nguy hiểm cho cả Như Băng Tử Lăng. Anh không thể để hai người họ bị người khác làm tổn hại được.
"Dạ có chứ nhưng ..."
"Tôi có cách nhìn người của tôi, cậu đừng nhưng nhị gì nữa và hãy làm theo những lời tôi sắp nói trừ khi cậu không muốn giúp hai cha con tôi."
Người đàn ông nói, ánh mắt nhìn xoáy sâu thăm dò Đầu Trọc một lần nữa mặc dù ông đã hoàn toàn tin tưởng ở anh. Chuyện này không những liên quan đến cô gái mà còn liên quan đến cuộc sống bình yên của vợ con ông. Ông làm sao mà dám mạo hiểm tính mạng họ để thử tin tưởng Bạch Nhật và nói ra cái bí mật mà ông đã che giấu gần mười lăm, mười sáu năm qua chứ. Có thể thời gian còn lại của ông rất ít, ông phải nhanh chóng sắp xếp xong tất cả mọi việc cho thật ổn thỏa mới được. Hơn nữa ông còn phải tìm cách đảm bảo cho sự an toàn của Đầu Trọc và tất cả những người ông yêu quý mới được.
"Không, nếu ông chủ đã nói vậy rồi thì tôi xin nghe theo mọi sắp xếp của ông."
"Cảm ơn cậu, sắp tới có lẽ cậu phải chịu thiệt thòi rồi."
Thấy chàng trai gật nhẹ đầu đòng ý giúp đỡ người đàn ông rất vui, thật không uổng công ông ta đã đặt niềm tin ở cậu. Có thể ngay từ khi ông quyết định để Đầu Trọc và Như Băng rời khỏi đây thì dường như ông đã đoán được chuyện gì rồi sẽ đến với mình. Nhẹ thì mất hết quyền lực, địa vị còn nặng thì có thể tính mạng này của ông cũng chẳng còn. Mặc kệ những điều đó, chỉ cần bảo vệ được Như Băng và gia đình ông thì dù có chết ông cũng vui vẻ chấp nhận. Chỉ là ông rất muốn gặp con trai mình lần cuối, ôm chặt lấy anh nói rằng : " Ta rất yêu con, con trai của ta." Nhưng tất cả đều là ước mơ viễn vong, ông không nên tiếp tục chìm trong cái thế giơíxinh đẹp đó nữa.
"Không có đâu, chỉ cần giúp được cho ông chủ và chị Băng thì dù có chết tôi cũng cam lòng."
Đầu Trọc nhìn thẳng ông nói, trong đôi mắt sáng lên một sự kiên định, nhiệt huyết kì lạ. Không, đối với ông chuyện này chẳng có gì là kì lạ cả, anh ta trước nay vốn là con người như thế mà. Đôi mắt ấy lại gợi cho ông nhớ đến một người, một người mà ông yêu thương chẳng kém gì Như Băng là mấy, một người mà suốt cả cuộc đời này ông sẽ không bao giờ quên ... Huy, hay còn đươc mọi người gọi là Sói Xám.
"Cầm lấy."
Đưa mảnh giấy có dãy số mà Như Băng đã giao trả ông khi nãy cho chàng trai cất giữ. Ông chậm rãi nói, cái giọng trầm bổng như một chuỗi âm thanh chốn địa ngục tối tăm và lạnh lẽo vang vọng lại. Nhưng với chàng trai thì điều đó rất đỗi bình thường, chẳng có gì đáng sợ cả, có lẽ vì anh đã quá quen với nó.
"Đây là thứ đã hại chết mẹ của Như Băng, cậu nhất định phải giữ kĩ nó nhé. Còn nữa Như Băng không phải con gái ruột của tôi ..."
"Sao ạ?"
Hơi ngạc nhiên với những điều người đàn ông vừa nói, chàng trai ngỡ ngàng nhìn ôn hỏi lại. Hà Vĩnh Tường nhìn anh rồi bờ mi dài cụp xuống để lộ một nỗi buồn miên man, một nỗi buồn ông đã chôn chặt trong lòng mình bao lâu nay. Chàng trai lặng đi, tự sâu thẳm dâng l.một niềm cảm thương đối với ông chủ anh. Anh biết ông rất thương Như Băng, thương cô hơn chính bản thân ông nhưng thật không ngờ cô lại không phải con ruột ông.
"Nó không phải con gái tôi mà là cháu gái tôi ... Tên của nó là ... Cung Thiên Tinh, nó chính là vị tiểu thư thất lạc của Cung gia ... Đây là một bí mật cậu không được kể với ai đấy."
"Tôi biết rồi."
Nghe ông chủ dặn dò kĩ lại một lần nữa chàng trai trẻ khẽ gật nhẹ đầu đáp lại. Anh biết đây là bí mật mà ngay cả Như Băng cũng không biết vậy mà ông chủ lại nói cho anh biết. Dẫu mơ hồ nhận ra có chuyện đó không ổn đang xảy ra nhưng chàng trai vẫn im lặng và làm theo mệnh lệnh của Hà Vĩnh Tường chứ không hỏi bất kì điều gì cả. Nguyên tắc cơ bản của một sát thủ khi nhận nhiệm vụ là không bao giờ lên tiếng hỏi lại mà chỉ im lặng lắng nghe như thế.
"Đến 267 Bạch Đằng tìm gặp Nguyễn Ngọc Mai và hãy giao cho bà ấy số tài sản này. Hãy nói với bà ấy tôi xin lỗi vì không thể bên cạnh và chăm sóc mẹ con bả nhưng tôi thật sự rất yêu bà ấy."
"Ông chủ ..."
"Đi đi, đã tới lúc cậu rời khỏi đây rồi, đừng trở về đây nữa. Hãy thay tôi chăm sóc vợ và con tôi nha. Tôi cảm ơn cậu rất nhiều."
"Ông chủ tôi đi nhé, ông hãy ráng giữ sức khỏe. Nếu cần ông có thể cho người đi tìm tôi bất cứ lúc nào. Tạm biệt ông."