Nước Mắt Của Mẹ
Chương 1
1.
Vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám, khi bảng điểm thi thử lần hai được công bố, trái tim tôi chùng xuống khi nhận ra thành tích của mình bị tụt dốc – vị trí thứ mười tám toàn khối.
Nhìn vào bảng điểm, người tôi run rẩy, dạ dày co thắt, nôn nao, suýt nữa thì ộc ra.
Dường như tôi nghe giọng mẹ vang vọng trong đầu như cơn ác mộng trong đêm, khiến tôi cảm thấy kinh hoảng tột độ.
“Lý Tư Tư, con là niềm kiêu hãnh của mẹ, con nhất định phải học tập chăm chỉ, đừng khiến mẹ thất vọng!”
“Lý Tư Tư, mọi người đều chế giễu mẹ vì không có con trai, nhưng mẹ sẽ chứng minh cho tất cả bọn họ thấy, con gái của mẹ xuất sắc hơn con trai của họ gấp vạn lần!”
“Lý Tư Tư, nếu con dám không cố gắng, mẹ sẽ chết trước mặt con, chết không nhắm mắt!”
…
Mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, gò má tôi đỏ bừng một cách kỳ lạ, hơi thở gấp gáp và rối loạn.
Hạng mười tám à, không lọt vào top 10, mẹ chắc chắn sẽ phát điên mất.
2.
Tan học, tôi im lặng đi về nhà, nhìn thấy phía trước có một nữ sinh nhào vào lòng mẹ khi mẹ đến đón, khóc lóc kể rằng mình thi không tốt.
Mẹ cô bé xót xa nói: “Không sao đâu, con thi không tốt thì lần sau cố gắng hơn là được.”
Tôi nhìn thấy mẹ cô bé lén lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, tôi cũng khóc theo rồi.
Tim tôi bất chợt thấy nhói lên một cái, tại sao mẹ của người khác lại dễ dàng khóc vì con gái họ như vậy nhỉ?
Bao nhiêu năm qua, điều mà tôi luôn để ý lại là giọt nước mắt của những người mẹ khóc vì con mình.
Cô hàng xóm sẽ đỏ hoe mắt vì con gái cô bị trầy xước da. Mẹ của bạn cùng bàn cũng sẽ rơi lệ khi phát hiện con gái gầy đi vào dịp về nhà cuối năm. Cô chủ cửa hàng tiện lợi dưới nhà một mình nuôi con, thường xuyên vuốt ve khuôn mặt con gái mà rơi nước mắt.
Tại sao vậy?
Tại sao họ lại dễ dàng khóc vì con gái họ như vậy?
3.
Về đến nhà, trên bàn là những món ăn nóng hổi và chiếc bánh kem mà tôi thích nhất.
Mẹ đã đặc biệt chuẩn bị vì tôi.
Trên người bà còn buộc tạp dề nhưng lại chạy ra, khuôn mặt nở nụ cười đầy mong chờ: “Tư Tư, ăn bánh kem sau nhé, con thi thế nào? Có lọt top 10 không?”
Tôi cúi đầu, đầu óc hỗn loạn, hình ảnh nước mắt của mẹ người khác cứ thế trôi qua rõ ràng trong tâm trí.
“Con nói đi, Lý Tư Tư, thi được bao nhiêu điểm?” Mẹ không cười nữa, thân hình gầy gò khẽ khom xuống hai phần, vẻ mặt nghiêm nghị vô cùng.
“Mười tám.” Cổ họng nghẹn đắng, ngón tay run rẩy, tôi vội vàng bổ sung, “Mẹ, lần sau con nhất định sẽ lọt top 10!”
Nói xong lời này, tôi tưởng tượng mẹ sẽ thương xót tôi, sẽ giục tôi ăn bánh kem mà tôi yêu thích, sẽ nói lần này thi không tốt thì lần sau con cố gắng thi tốt là được.
Nhưng bà không nói lời nào, chỉ nhìn tôi, mắt dần đỏ hoe.
Bà không khóc.
Bà tức giận đến mức sắp phát điên.
“Lý Tư Tư, con giỏi lắm, thi càng ngày càng kém, những gì con học được đem cho chó ăn rồi à?”
Bà quát lớn: “Nói cho mẹ biết, con học như thế nào? Con có biết mẹ đã vất vả vì con thế nào không? Trời chưa sáng, mẹ đã đi làm, con nhìn tay mẹ đây này!”
Mẹ tôi đưa tay ra, trên đó là những vết sẹo nứt ghê rợn, đó là dấu vết của thời gian khi da tay bị nút ra rồi lành, lặp đi lặp lại.
“Nhìn cho kỹ vào, những vết này đều là vì con! Để thuê nhà cho con ở, để mua thức ăn cho con ăn, để mua quần áo cho con mặc!”
Bà đưa bàn tay lên trước mắt tôi, thở hổn hển tức giận, rồi chỉ ra ngoài cửa: “Con có biết người ta nói mẹ thế nào không? Mẹ sinh không được con trai! Tất cả họ hàng đều sinh con trai, chỉ có mẹ là không sinh được!”
“Tất cả hy vọng của mẹ đều đặt vào con, con phải thi đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại cho mẹ, con phải thành tài, con có hiểu không!”
Đây là lần bà nổi giận nhất.
Vì tôi sắp thi đại học, mẹ lo lắng hơn bất kỳ ai.
Nếu tôi thi đại học thất bại, cuộc đời bà sẽ trở nên u ám, bà sẽ không còn điều gì tự hào để mà bám víu, để mà kiêu hãnh ngẩng đầu.
Tôi ngồi chồm hổm trên sàn nhà mà khóc, trong đầu tôi lại lướt qua hình ảnh về giọt nước mắt dành cho con gái của những bà mẹ khác.
Tại sao mẹ của người khác lại dễ dàng rơi nước mắt vì con gái của họ như vậy?
“Mẹ… nếu con là con trai… phải chăng con sẽ không cần quá cố gắng đến mức như vậy?”
Cuối cùng, trong tiếng nấc nghẹn, tôi cũng hỏi ra câu hỏi đã giấu trong lòng bấy lâu nay.
Từ nhỏ tôi đã luôn tự hỏi, tại sao tôi luôn phải so sánh mình với con trai nhà người ta.
Rõ ràng tôi chỉ là một đứa con gái mà.
“Con còn mặt mũi hỏi vậy, nếu con là con trai, mẹ có bị người ta coi thường không!”
Bà như bị tôi chọc vào chỗ đau, đột nhiên gầm lên: “Cả làng chỉ có mình tao không có con trai, cả dòng họ chỉ có mình tao không có con trai, mày có biết sau lưng tao, người ta nói tao như thế nào không!
“Họ nói mày là đứa con gái không có tiền đồ, bây giờ mày không có chí khí, sau này ai làm cho tao nở mày nở mặt!”
4.
Bà cũng đã nói ra tiếng lòng của mình.
Nước mắt rơi lã chã, tôi nghẹn ngào nói: “Con không phải là món hàng ế… Con không muốn bị so sánh với con trai nhà người ta nữa, con mệt mỏi quá…”
“Mệt mỏi? Mày đã làm gì mà mệt? Mày có biết mẹ mỗi ngày mệt đến mức ói ra máu, mày có tư cách gì nói mệt với mẹ!” Mẹ lại giơ tay tát tôi.
Đưa mắt nhìn mẹ, tôi run rẩy thốt lên: “Con mệt mỏi quá… Mệt đến muốn chết…”
“Vậy thì đi chết đi! Mày đi chết đi!” Mẹ không tát tôi nữa, nhưng sự thất vọng tột cùng khiến bà hất tung bàn ăn.
Cơm canh vung vãi khắp sàn, chén dĩa rơi loảng xoảng.
Bà quay về phòng, đóng sầm cửa.
Lòng tôi chìm trong hoang mang, đứng lặng hồi lâu, rồi xoay người bước lên sân thượng.
Hoàng hôn buông xuống nhuộm vàng cảnh vật, trông thật rực rỡ, tôi đứng trên sân thượng, nhìn dòng người và xe cộ hối hả bên dưới, tiếng cười nói rộn rã vang vọng đâu đây khiến lòng tôi bỗng chốc chìm trong một cảm giác mơ hồ khó tả.
Mệt mỏi quá.
Ngay cả đứng cũng cảm thấy nặng nề.
Vì vậy, tôi ngồi xuống, ngồi trên mép tường cũ kỹ của sân thượng, hai chân lơ lửng, dưới chân là “vực thẳm” cao bảy tầng.
Dưới đường phố, có người phát hiện ra tôi, họ kinh ngạc thốt lên:
“Nhìn kìa, có người muốn nhảy lầu!”
Hàng loạt ánh mắt đổ dồn lên, vừa ngạc nhiên vừa hoảng loạn.
Lúc này, tôi mới bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ màng, hóa ra trong mắt người khác, tôi đang muốn nhảy lầu.
“Cô bé ơi, em mới bao nhiêu tuổi, đừng nhảy”
“Đừng làm bậy, mau quay vào trong đi!”
Nhiều người kêu gọi tôi, giọng họ đầy lo lắng và quan tâm.
Lòng tôi bỗng ấm áp lạ thường, nhưng sau đó lại càng thêm buồn bã.
Tại sao những người xa lạ lại quan tâm đến tôi hơn cả mẹ ruột của mình?
Tôi không hề có ý định nhảy lầu, tôi chỉ muốn ngồi đây, tôi muốn đợi sự quan tâm của mẹ.
Tốt nhất là đợi được nước mắt của mẹ, tôi muốn mẹ vì tôi mà rơi lệ dù chỉ một lần.
5.
Tiếng còi hú vang dội, xe cứu hộ ầm ầm lao đến.
Bên dưới được trải sẵn đệm khí, một nhóm lính cứu hộ xuất hiện trên sân thượng.
Sự việc náo động cả khu nhà, nhiều người tò mò ngóng ra từ cửa sổ tòa nhà.
Tôi lặng lẽ nhìn họ, nhìn những anh lính cứu hộ đang tiến đến gần.
“Cô bé đừng kích động, bình tĩnh lại nào…”
Một anh lính cứu hộ cao lớn giơ tay chào hỏi tôi.
Tôi vẫn im lặng ngồi đó.
Anh lính cứu hộ bắt chuyện với tôi, cố gắng xoa dịu cảm xúc của tôi, hướng sự chú ý của tôi sang những điều khác.
Nhưng tôi đã chẳng còn cảm xúc gì nữa.
Lời anh nói như gió thoảng bên tai, chẳng lọt vào đầu tôi lấy nửa chữ.
Anh nói mãi, môi cũng khô cả rồi.
Lúc này, mẹ bước lên sân thượng, anh lính cứu hộ đề nghị mẹ khuyên nhủ tôi.
Nhưng mẹ vừa nhìn thấy tôi đã sững sờ, khuôn mặt méo mó vì tức giận, bà chỉ tay vào tôi và hét lên:
“Lý Tư Tư, con định nhảy lầu? Con bị điên à?”
“Xin bà giữ bình tĩnh, chúng ta cần phải ổn định tâm lý cho con gái bà.”
Anh lính cứu hộ ra hiệu cho mẹ đừng kích động.
Mẹ hít thở sâu, mắt lại đỏ hoe.
Bà một lần nữa đưa hai tay ra, cho tôi nhìn những vết chai sần nứt nẻ.
“Lý Tư Tư, con nhìn tay mẹ này, mẹ đã làm gì có lỗi với con? Con chỉ việc học hành thôi, sao lại mệt mỏi đến mức muốn chết chứ?”
Mẹ chất vấn tôi, giọng điệu vừa gấp gáp vừa phẫn nộ.
Lòng tôi run lên, tôi không muốn nhìn tay mẹ.
Tôi không muốn nhìn chút nào.
Bởi vì đôi tay đó khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, đó là sự khổ cực của mẹ, là những hy sinh mà mẹ dành cho tôi.
Nhìn thấy tay mẹ, tôi cảm thấy hối hận và buồn bã, tôi có lỗi với mẹ.
“Cô bé ơi, mẹ em yêu thương em rất nhiều, khi biết em muốn nhảy lầu, mẹ em đã lo lắng đến mức suýt khóc, chúng tôi mới để bà ấy lên đây.”
Một lính cứu hộ khác lên tiếng, ra hiệu cho anh lính cứu hộ đang đứng phía trước.
Anh lính cứu hộ bước từng bước nhẹ nhàng về phía tôi, giọng dịu dàng: “Cô bé, có phải việc học tập áp lực lớn quá phải không? Không sao đâu, chúng tôi sẽ góp ý lại với mẹ em, mẹ em làm vậy là không đúng, nhưng bà ấy chỉ là “miệng lưỡi như dao, nhưng tâm thì như đậu hũ” , nhìn xem bà ấy lo lắng cho em đến mức nào…”
Vừa nói, anh lính cứu hộ vừa quay sang nhìn mẹ tôi: “Cô ơi, chắc chắn cô yêu thương con gái mình rất nhiều, phải không ạ?”
Mẹ tôi mím môi, hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy, Tư Tư, con mau xuống đi.”
Mẹ tôi đã thừa nhận rằng bà ấy yêu thương tôi rất nhiều.
Cuối cùng, tôi cũng nhận được một tia quan tâm từ mẹ.
Lòng tôi bỗng chốc nhẹ nhõm, nước mắt tuôn trào không ngừng.
Anh lính cứu hộ cao lớn nhân cơ hội ôm tôi xuống, thở phào nhẹ nhõm, rồi vỗ đầu tôi cười nói: “Được rồi, được rồi, cô bé đừng suy nghĩ lung tung nữa nhé.”
Trong lòng tôi vang lên tiếng “ừm”, nước mắt lăn dài trên má, tôi nhìn mẹ.
Mặc dù bà vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng tôi rất muốn ôm bà.
Bỗng nhiên, bà lao đến, giơ tay tát tôi một cái.
Cả khuôn mặt bà căng cứng, hai mắt trợn trừng, cổ họng phình to: “Lý Tư Tư, mày nhảy đi, sao không nhảy nữa! Mày là đồ hỗn láo, mày có cái quyền gì mà muốn sống muốn chết!”
Tôi bị đánh choáng váng, cả lính cứu hộ cũng choáng váng.
“Tại sao tao lại sinh ra một đứa ngu dốt như mày? Mày phải làm cho tao hoàn toàn xấu hổ thì mày mới thấy vui phải không!” Mẹ tôi lại gầm lên.
Bà gào thét với tôi, gào thét với lính cứu hộ, rồi gào thét xuống dưới lầu: “Mọi người ra mà xem này, tôi không còn mặt mũi nào nữa, tôi còn cần gì mặt mũi nữa, con gái tôi hiếu thảo quá này, nó muốn nhảy lầu kìa!”
Lòng tôi như chìm trong hầm băng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra thứ quan trọng nhất đối với mẹ chỉ là thể diện.
Là con gái, tôi làm mẹ mất mặt.
Không bằng con trai nhà người ta, tôi lại làm mẹ mất mặt.
Nhảy lầu gây náo động, tôi càng làm mẹ mất mặt.
“Mẹ, hóa ra mẹ muốn con nhảy lầu.” Nước mắt của tôi kỳ lạ thay lại ngừng chảy, giọng nói khô khốc, ánh mắt vô hồn.
“Đúng vậy, mày nhảy đi, mày làm mất mặt tao!” Mẹ lại tiếp tục chửi mắng, dùng hai tay đẩy mạnh vào tôi. “Nhảy đi, tao nuôi mày cũng bằng thừa à, nhảy đi!”
Bà như phát điên, dường như quên rằng lan can nhà trọ tồi tàn này rất thấp, cũng dường như quên rằng tôi đang đứng sát lan can.
Vì vậy, cả người tôi bị bà ta đẩy ngửa ra sau, trọng tâm mất thăng bằng, cả người tôi nghiêng ra ngoài.
Ngay sau đó, tôi lao đầu xuống dưới.
Trước mắt tôi chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, trong khoảnh khắc đó từ vô cùng tức giận biến thành vô cùng kinh hoàng.
6.
Bảy tầng lầu cao, hai mươi mốt mét, rơi tự do hai giây.
Có lẽ chỉ cần hai giây, một hít vào, một thở ra, “bốp” một tiếng, người đã rơi xuống đất.
Mười tám năm cuộc đời của tôi, cứ thế mà tan vỡ trên mặt đất.
Bị chính tay mẹ tôi ném xuống đất.
Máu thịt be bét, xương cốt gãy nát, máu rỉ ra từ lỗ chân lông……
“A!” Tiếng thét xé trời vang lên, cả con phố chìm trong hỗn loạn, những người chứng kiến kinh hoàng lùi lại.
Nhóm lính cứu hộ kéo theo đệm khí vội vàng chạy đến – tôi không như ý nguyện rơi vào đệm khí mà va vào đệm khí rồi rơi xuống đất, máu nhuộm đỏ mặt bên phải của tấm đệm khí.
Tôi cũng không chết, vì khi rơi xuống đã va vào cột của nhà ai đó, khiến cho chân và mông chạm đất trước.
Tất nhiên, tôi đã lơ mơ, cơ thể không cảm thấy đau đớn gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Rồi sau đó là cảm giác nhẹ nhõm.
Rất thoải mái.
Cả thể xác lẫn linh hồn đều nhẹ bỗng, như những cánh bồ công anh bay lơ lửng trên đường phố, phiêu du và thanh thản đến lạ kỳ.
“Cô bé!” Từ cửa cầu thang, người lính cứu hộ cao lớn khi nãy khuyên nhủ tôi lao ra.
Anh ấy người đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt tái nhợt, trong ánh mắt vẫn mang theo vẻ không thể tin nổi và hoang mang.
“Đừng đụng vào cô bé, xe cứu thương đâu?!”
Một lính cứu hộ khác hét lên, cố gắng giữ trật tự.
Người lính cứu hộ cao lớn ấy không tiến đến gần tôi nữa, anh chỉ đứng đó, đăm đăm nhìn tôi, thân hình dần run lên, môi cũng mấp máy không ngừng.
Có vẻ như anh ấy vô cùng lo lắng cho tôi.
Lòng tôi bỗng ấm áp, hóa ra vẫn có người quan tâm đến tôi. Có lẽ anh ấy là lính cứu hộ mới vào nghề, hoặc có lẽ tôi là người đầu tiên anh ấy cứu sống.
Nhưng đáng tiếc, tôi đã phụ lòng của anh ấy.
“Rõ ràng đã cứu được… rõ ràng đã cứu được rồi mà…” Giọng anh lính cứu hộ run rẩy, anh lính bên cạnh ôm lấy anh ấy, không cho anh ấy nhìn tôi nữa.