Nước Mắt Của Mẹ
Chương 2
Xe cứu thương đã tới. Trong cơn mơ màng, tôi được đưa lên cáng, hay đúng hơn là được nâng đặt lên đó.
Chân tôi đã gãy nát.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Quan trọng là mẹ.
Mẹ đâu rồi?
7.
Tôi muốn nhìn mẹ.
Tôi muốn nhìn mẹ khóc.
Đây là điều ước cuối cùng của tôi.
Mẹ ơi, mẹ khóc đi.
Cuối cùng, mẹ cũng xuất hiện.
Mẹ tự vịn tường, bước đi lảo đảo với khuôn mặt đờ đẫn, tê liệt.
Mọi người xung quanh đều nhường đường cho mẹ, họ né tránh mẹ như né một kẻ mang ôn dịch.
Mẹ nhìn thấy tôi được đưa vào xe cứu thương, rồi đứng ngây ra đó.
Có phải mẹ đã hóa ngốc rồi?
“Bà làm sao có thể đẩy con gái mình! Bà có còn là người nữa không!” Nhìn thấy mẹ, anh lính cứu hộ cao lớn bỗng chốc bùng nổ.
Anh ta gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, run rẩy chỉ vào mẹ tôi.
Mẹ run lên, như thể linh hồn đã trở lại, trong nháy mắt nhận ra sự thật tàn khốc.
Khuôn mặt mẹ tái nhợt hơn cả người chết, sau đó lại biến thành màu đỏ sáp bất thường, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp, như sắp ngạt thở.
“Tôi đã khuyên nhủ con gái bà rồi, tại sao bà còn đẩy cô bé! Tại sao!” Tiếng gào thét của anh lính vang lên, nước mắt tuôn rơi, tiếng nói khàn khàn.
Linh hồn mỏng manh của tôi lại cảm nhận được một tia ấm áp.
Hóa ra vẫn có người vì tôi mà rơi lệ.
Nhưng tại sao lại không phải là mẹ?
Mẹ không khóc, bà cắn môi đến mức chảy máu, hai tay nắm chặt đến nức gân xanh nổi lên, từng bước tiến về phía tôi.
Như một cỗ máy bị hỏng.
“Nhanh lái xe đưa đến bệnh viện, người nhà lên xe!” Bác sĩ bên cạnh tôi hét lớn.
Xe cứu thương sắp đi rồi.
Mẹ nhanh chóng bước hai bước, loạng choạng suýt ngã quỵ xuống đất.
Cuối cùng bà cũng đến gần tôi, có thể nhìn thấy hình dạng của tôi.
Tôi bắt đầu bị ảo giác.
Tôi còn sống không?
Mắt tôi còn mở không?
Là tôi đang nhìn mẹ, hay là linh hồn tôi đang nhìn mẹ?
8.
Mẹ được lính cứu hộ dìu lên xe cứu thương.
Bà ngồi thụp xuống bên cạnh tôi, thân hình cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Môi bà cắn chặt đến mức rỉ máu, cánh tay gồng cứng như sắp gãy lìa.
Nhưng bà vẫn không khóc.
Tại sao không khóc?
Mọi thứ dần trở nên mơ hồ, tôi thất vọng trút hơi thở cuối cùng.
Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ được nhìn thấy mẹ khóc.
“Lý Tư Tư… con có biết mẹ đã hy sinh cho con nhiều thế nào không… tại sao con lại khiến mẹ tức giận…” Giọng mẹ đột nhiên vang lên, mệt mỏi và khàn khàn.
Bóng tối bao trùm lấy tôi, cái chết đang nuốt chửng tất cả, não bộ cũng dần ngừng hoạt động rồi.
Nhưng lời nói của mẹ như lưỡi dao sắc nhọn, đâm sâu vào trái tim tôi, mang theo nỗi đau vô tận.
Đau quá!
Cơn đau đến muộn màng khiến tôi gào thét, sau đó là sự run rẩy không thể kiềm chế.
Các bác sĩ đều đang bận rộn, theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của tôi, cố gắng hết sức để cứu mạng tôi.
Xe cứu thương đang chạy như bay trên đường.
Chỉ có mẹ đang gầm gừ: “Lý Tử Du… con có xứng đáng với mẹ không? Lý Tử Du… tại sao lại đi lên sân thượng…”
Mệt quá, mệt đến ngạt thở.
Tại sao ngay cả khi đã chết, tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi đến vậy?
Mẹ ơi, hãy khóc vì con một lần đi, để con được thanh thản ra đi.
9.
Đau đớn, kiệt quệ, hôn mê, chìm vào giấc ngủ…
Tôi lơ lửng trên ranh giới sinh tử, co ro trong bóng tối, lạnh giá và đau đớn.
Không biết bao lâu đã trôi qua, một tia nắng chiếu vào bóng tối, tôi bỗng mở choàng mắt.
Nhưng không, không phải mở mắt, mà là trở thành một hồn ma lơ lửng trong căn phòng bệnh.
Tôi cứ lơ lửng như vậy, nhìn xuống bản thân đang nằm trên giường.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tôi, não tôi được nối với những thiết bị kỳ lạ.
Và bên cửa sổ, mẹ tôi khom người đứng đó, như một pho tượng nhìn lên bầu trời.
Là bà đã kéo rèm cửa, ánh nắng chiếu vào, đánh thức “tôi”.
Cửa phòng bệnh mở ra, một vị bác sĩ với vẻ mặt nghiêm trọng bước vào.
Mẹ tôi quay người lại, tôi bàng hoàng nhận ra khuôn mặt bà đã hốc hác, mái tóc trước trán điểm bạc, như già đi cả ba mươi tuổi.
“Bà Trương, con gái bà đã hôn mê ba tháng rồi. Theo chẩn đoán của bệnh viện, cháu đã chết não, e rằng sẽ không tỉnh lại nữa.” Bác sĩ thở dài.
Mẹ tôi không có bất kỳ phản ứng nào.
Bà dường như đã đoán trước được điều này, nên chỉ gật đầu một cách máy móc.
Bác sĩ nhìn bà, nhìn tôi, rồi quay người rời đi.
Mẹ tôi lại đứng một lúc, sau đó ôm lấy ngực, dùng sức đấm vào đó, nghiến răng nghiến lợi đấm, như đau đớn đến tột cùng.
Đấm đủ rồi, bà ngồi xuống bên giường, hóa thành một pho tượng, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tư Tư… con không cần mệt mỏi nữa…” Giọng mẹ khẽ khàng, khàn khàn, như tiếng nói trong mơ.
Đúng vậy, tôi không còn mệt mỏi nữa.
Nhưng điều tôi mong muốn lại không thành hiện thực.
Tôi muốn mẹ khóc.
Khóc vì tôi một lần.
“Mẹ không biết con còn có thể nghe thấy tiếng mẹ hay không. Con đã thành người thực vật, hy vọng của mẹ đã tan biến, chính tay mẹ đã phá hủy hy vọng của chính mình.” Mẹ tự giễu cợt, lấy tay che mặt, tấm lưng cong vẹo gần như áp sát vào đùi.
Tôi bay đến trước mặt mẹ, khom người nhìn khuôn mặt che kín của bà.
Mẹ ơi, mẹ đã khóc chưa?
10.
Mẹ không khóc.
Bà lại ngồi thẳng dậy, hít một hơi thật sâu rồi gọi điện thoại:
“Cút đến đây ngay, con gái của anh đã thành người thực vật rồi. Chuyện chi phí sau này chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng, chỉ đưa tiền chu cấp là không đủ đâu.” Mẹ gọi cho bố.
Bố, người đã ly hôn với mẹ mười năm trước.
Tôi gần như không có ấn tượng gì về bố, chỉ nhớ rằng ông cao to, hung dữ, thường xuyên cãi nhau với mẹ.
Tôi cũng không quan tâm đến bố, tôi chỉ quan tâm đến mẹ, người mẹ hiện tại của tôi.
Bà thật kiên cường, chỉ trong chớp mắt đã thu xếp lại cảm xúc và gọi điện cho bố để đòi tiền.
Nửa ngày sau, bố đến.
Ông ta mặc vest, lịch sự, tay cầm cặp công văn, khuôn mặt nghiêm cẩn, nhíu chặt mày.
“Tư Tư không thể tỉnh lại sao?” Bố nhìn tôi, không có bất kỳ biểu cảm gì thêm.
“Đúng vậy, sau này anh phải tăng thêm tiền chu cấp. Một mình tôi không thể nuôi nổi một người thực vật.”
Mẹ lạnh lùng, dửng dưng.
Bố nhìn mẹ, châm biếm nói: “Trương Lệ Lệ, cô đúng thật lợi hại. Con gái thành ra thế này, điều đầu tiên cô nghĩ đến là tiền, hay là ít nhất cô cũng nên rơi một giọt nước mắt đi chứ?”
“Tại sao anh không khóc đi? À, đúng rồi, anh đã sớm nuôi nhân tình bên ngoài, con riêng không biết có bao nhiêu đứa, đương nhiên sẽ không khóc vì Lý Tư Tư.” Mẹ tức giận, mỉa mai đáp trả.
Bố mặt mày khó coi, chửi ầm lên: “Cô vẫn như ngày nào, đúng là một con điên, chẳng ra dáng phụ nữ chút nào!
“Biết tại sao tôi phải tìm phụ nữ bên ngoài không? Chính vì cô không giống một người phụ nữ! Lúc nào cũng muốn tỏ ra mạnh mẽ, tôi cho cô làm bà nội trợ toàn thời gian để hưởng thụ sung sướng mà cô còn không chịu, cô tưởng mình giỏi giang lắm à?”
Đúng vậy, bố dường như đã tích tụ oán hận nhiều năm, giờ đây trút hết ra ngoài.
Mẹ mỉa mai đáp: “Cứ nói tiếp đi, tôi đang rảnh đây.”
“Tốt lắm, tôi thực sự muốn mắng chửi cô lâu lắm rồi?”
Ông bắt đầu la lối bằng vẻ mặt khó chịu: “Nói về Lý Tư Tư, mâu thuẫn lớn nhất của chúng ta chính là do Lý Tư Tư mang đến! Tôi hỏi cô, năm đó con bé mới tám tuổi, cô làm gì mà nhất quyết bắt tôi phải gửi tiết kiệm một trăm vạn cho con bé, tại sao nhất quyết bắt tôi phải sang tên một căn nhà cho con bé, cô có bị thiểu năng hay không!”
“Rất đơn giản, anh ở bên ngoài có nhân tình, có con riêng, đương nhiên tôi phải tranh thủ lợi ích cho Tư Tư trước. Chẳng lẽ để Tư Tư sau này phải lang thang đầu đường xó chợ sao?”
Giọng mẹ càng thêm chế giễu.
Bố đá vào một chiếc ghế, chỉ vào tôi đang nằm trên giường bệnh mà quát: “Con bé cần mấy thứ lợi ích đó làm gì? Con bé là con gái, lớn lên lấy chồng là được!”
“Chính bản thân cô là ví dụ điển hình, nhà mẹ đẻ cô đã cho cô một xu nào chưa? Sao cô còn không biết điều?
Bố càng nói càng tức giận, sắc mặt dữ tợn:
“Cô không sinh được con trai, còn muốn tôi xem trọng Lý Tư Tư như con trai, cô muốn nhà họ Lý tuyệt hậu sao?”
“Phải chăng anh đã quên, chính anh trên đường cao tốc đua xe với người khác dẫn đến tai nạn, tôi mới không thể sinh con được nữa.”
Mẹ không chế giễu nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào bố.
Bố dời mắt đi, thở dài nói: “Thôi được rồi, tôi không muốn cãi nhau với cô nữa, tư tưởng của cô thực sự có vấn đề.”
“Cô không thể sinh con, tôi cũng không chê bai, chỉ là nhà họ Lý cần con trai, tôi tìm người khác sinh là chuyện bình thường, tôi cũng không nói ly hôn với cô, là chính cô muốn ly hôn và mang Tư Tư rời đi!”
11.
Tôi đã hiểu rõ ràng.
Bố mẹ ly hôn là vì tôi.
Sau khi mẹ không thể sinh con, mẹ đã nuôi tôi như con trai, tranh thủ lợi ích cho tôi, nhưng bố không coi tôi như con trai, liền tìm người khác sinh.
Mẹ liền ly hôn với bố, mang tôi rời đi.
Tôi mím môi, nhìn chằm chằm vào bố mẹ ruột của mình.
Mẹ không cãi nhau nữa, bà yêu cầu bố sau này mỗi tháng tăng thêm 3.000 tệ.
“Cô tham lam quá nhỉ, một tháng tôi phải đưa cho cô 8.000 tệ?” Bố hừ lạnh nói, “Lúc ly hôn cô cũng được chia một căn nhà và hơn một trăm vạn tệ, tiền đâu rồi?”
Mẹ im lặng không nói gì.
Bố phất tay bỏ đi: “Tôi sẽ không tăng tiền đâu, đừng tưởng tôi không biết vì sao Lý Tư Tư lại rơi từ trên lầu xuống, cô còn lên cả báo rồi, thật ghê tởm.”
Mẹ run lên bần bật, như thể trong nháy mắt bị rút cạn khí lực, cả người đều trở nên ủ rũ.
Sau khi bố đi, mẹ run rẩy lấy điện thoại ra.
Tôi bay lơ lửng đến xem, thấy mẹ mở một liên kết, bên trong là một bài báo.
“Nữ sinh cao trung bị mẹ ruột đẩy xuống lầu, lính cứu hộ gào khóc tại chỗ!”
Bản tin viết rất chi tiết, trong đó có ảnh của mẹ tôi, tuy là đã làm mờ nhưng nếu là người quen chắc chắn sẽ nhận ra.
Mẹ chỉ nhìn lướt qua rồi tắt đi.
Có lẽ bà đã xem nhiều lần rồi.
Bây giờ cả tôi và mẹ đều lên báo rồi.
Bầu không khí trong phòng bệnh vô cùng ảm đạm, mẹ ngồi im không nhúc nhích.
Lưng bà gầy gò, trông như đang khóc.
Tôi bay đến trước mặt mẹ, phát hiện mẹ không khóc, chỉ nhìn cơ thể tôi một cách vô hồn.
Cơ thể thực vật ấy.
Mẹ chắc chắn rất lo lắng, sau này phải nuôi dưỡng một người thực vật như thế nào?
Mẹ nghèo như vậy, không thể nuôi nổi tôi.
Lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra, bốn người đi vào.
Tôi đều nhận ra.
Là người thân của mẹ bên ngoại.
Bà ngoại chống gậy, ông ngoại đội mũ đen, cậu cả mặc vest, cậu ba lêu lổng.
Mẹ đứng dậy, trong đôi mắt vô hồn có thêm một tia sáng.
“Bố mẹ đến rồi…” Mẹ mở lời, nhưng bị cắt ngang.
“Tư Tư thế nào rồi? Giờ nhìn đã tốt hơn nhiều rồi.” Bà ngoại tiến đến xem tôi, khuôn mặt hiền từ.
Ông ngoại cũng nhìn tôi, lắc đầu nói: “E rằng không lạc quan lắm, lâu như vậy mà không tỉnh, haizz.”
“Cô cháu gái này thật bướng bỉnh, sao lại nghĩ quẩn thế chứ? Chạy lên sân thượng làm gì!”
Cậu cả thở dài.
Cậu ba không nhìn tôi mà nói chuyện với mẹ:
“Tư Tư có thể xuất viện được chưa? Chúng ta lái xe đưa nó về chỗ trọ của chị nhé, ở lại bệnh viện tốn kém lắm.”
Mẹ khựng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ sắp xuất viện được rồi, tôi định đưa nó về căn nhà ở Đông Thành, các anh giúp tôi tìm một người giúp việc nhé, tôi mệt quá.”
Nghe vậy, phòng bệnh bỗng chốc trở nên im ắng một cách kỳ lạ.
Im lặng đến mức khiến tôi có chút bất an.
Cậu ba lè lưỡi, hai tay đút túi quần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu cả im lặng, giả vờ nghiên cứu các thiết bị được gắn trên người tôi.
Ông ngoại nghe điện thoại.
Bà ngoại nhìn trái nhìn phải, thở dài:
“Lệ Lệ, em trai con đã hơn ba mươi tuổi rồi, cuối cùng cũng sắp kết hôn, căn nhà ở Đông Thành của con không thể để một người thực vật ở được, phải để cho em trai con kết hôn.”
“Còn về người giúp việc, bây giờ cũng không rẻ đâu, con tìm chồng con lấy ít tiền nhé, anh ta có nghĩa vụ đấy.”
Bà ngoại sắp xếp rất chu đáo.
Mẹ tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, cúi đầu, rất lâu không cử động.
Ông ngoại nghe xong điện thoại, lên tiếng: “Đi thôi đi thôi, Tuấn Tuấn nghỉ học về rồi.”
“Đúng đúng đúng, tôi phải đi đón con trai đây.”
Cậu cả cười một tiếng, đứng dậy đi luôn.
Bốn người đều lục đục chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên mẹ ngẩng đầu lên, cười một cách ảm đạm: “Xem ra tôi cũng nên nhảy lầu chết cho xong, nhưng trước khi chết, tôi sẽ lấy lại nhà, hơn một trăm vạn đã cho các người vay, tôi cũng sẽ lấy lại hết.”
12.
Lời nói của mẹ rõ ràng đã khiến bốn người kinh ngạc.
Bọn họ đều không đi nữa.
Cậu cả mặt đỏ bừng bừng, cậu ba xắn tay áo, ông ngoại nhíu chặt mày, bà ngoại đi lại chất vấn: “Lệ Lệ, con nói gì vậy?”
“Mẹ nghe thấy được gì?”
Mẹ tôi hỏi ngược lại.
“Con muốn đòi lại nhà và hơn một trăm vạn?”
Bà ngoại nhíu mày rất sâu.
“Quả nhiên, các người không nghe thấy tôi muốn nhảy lầu.” Mẹ cười, sắc mặt trắng bệch, nhưng trong đôi mắt lại hằn lên những tia máu vô cùng đáng sợ.