Nước Mắt Của Mẹ
Chương 5
22.
Sau khi xuất viện, mẹ dùng xe lăn đẩy tôi về nhà mới.
Nói là nhà mới, nhưng thực ra là căn nhà mẹ được chia sau khi ly hôn mười năm trước, bị cậu ba chiếm dụng.
Vì cậu ba ở đây đã nhiều năm, nên mẹ và tôi đều không thích nơi này, cảm thấy ở đây thật không may mắn.
Vì vậy, chúng tôi đã dọn đi ngay trong đêm, đến ở khách sạn năm sao, dù sao cũng không thiếu tiền.
Bố thực sự đã chuyển hai trăm vạn tiền cấp dưỡng.
Hôm sau, mẹ rao bán căn nhà và mua lại một căn hộ nhỏ tám mươi mét vuông, hết hơn một trăm sáu mươi vạn.
“Mẹ hào phóng quá.” Tôi cũng thấy xót xa, một số tiền lớn như vậy.
“Đây là tiền bố con nợ con, tiêu cũng tiêu rồi.”
Mẹ cười cười, bảo tôi ở nhà ngoan ngoãn rồi mẹ quay lại nhà trọ thu dọn đồ đạc.
Tôi không muốn ở một mình, tôi muốn ở bên mẹ.
“Con cũng muốn về nhà trọ.” Tôi nũng nịu, mẹ xoa đầu tôi rồi chúng tôi cùng lên đường.
Hai mẹ con đi xe về nhà trọ, mở cửa ra một mùi hôi thối xộc vào mặt.
Đó là mâm cơm ngày hôm đó, bị mẹ hất tung tóe trên sàn nhà vẫn chưa được dọn dẹp, đã thối rữa hoàn toàn.
Tôi ngẩn người, mẹ cũng ngẩn người.
Sau đó, mẹ không kìm được nước mắt, quay người đi để tôi không nhìn thấy mẹ đang khóc.
Tôi nắm chặt tay mẹ, đi vào trong.
Mẹ dọn dẹp nhà cửa một chút rồi bắt đầu chuyển đồ đạc.
Chúng tôi rất nghèo, không có gì quý giá, có lẽ sách vở của tôi là thứ có giá trị nhất.
Nhưng mẹ không chịu mang sách vở đi, mẹ cố ý để lại sách giáo khoa, vở bài tập,… nói là để cho chủ nhà, để chủ nhà kiếm người đến thu gom phế liệu.
Tôi thậm chí còn không được mang theo một cây bút.
“Mẹ, con vẫn muốn học.” Tôi cười với mẹ.
Mẹ lắc đầu mạnh: “Không học nữa, không học nữa, bình an vui vẻ là tốt rồi.”
“Không được, năm sau con sẽ ôn thi lại, con muốn thi vào Đại học Thanh Hoa.” Tôi nắm chặt tay, dồn hết sức lực.
Mẹ nhìn tôi đăm đăm.
Tôi biết mẹ lại muốn khóc rồi.
Ôi chao, mẹ như vầy lại có chút phiền phức.
23.
Cuộc sống mới của chúng tôi bắt đầu.
Mùa xuân năm sau, khi sức khỏe của tôi đã hồi phục gần như hoàn toàn, mẹ đưa tôi đi lắp chân giả.
Tôi có tới hai chân giả.
Ban đầu tôi sử dụng không được thuận tiện, nhưng sau khi quen rồi thấy cũng khá tốt.
Tôi khá hài lòng.
Mẹ nhìn tôi tập tễnh đi lại, lén lau nước mắt, rồi lại nở nụ cười.
Mẹ hiện tại có một công việc rất tốt, lương tháng một vạn hai, làm phó giám đốc ở một công ty nào đó.
Tôi nghi ngờ có sự giúp đỡ bí mật của bố.
Đến mùa thu, tôi bắt đầu đi học lại.
Sau một thời gian dài quay lại trường học, tôi vẫn chưa thích nghi được, nhưng may mắn là nền tảng kiến thức tốt nên việc học không quá áp lực.
Thực ra tôi học rất giỏi, từ nhỏ đã học giỏi, nhiều khi còn là học sinh giỏi nhất khối.
Chỉ là do mẹ càng ngày càng nghiêm khắc và lo lắng, áp lực của tôi cũng ngày càng lớn, lúc thi cử hay mất tập trung dẫn đến dễ mắc lỗi.
Vì vậy lần đó mới chỉ thi được hạng 18.
Bây giờ, tôi tự tin có thể vào top 5 thậm chí top 3.
Ngày đầu tiên tan học, mẹ đợi tôi ở cổng trường.
Mẹ lái một chiếc Mercedes mới tinh, mặc bộ vest đen, nổi bật giữa đám đông.
Tôi đi đến bến mẹ, mẹ vội ôm và đỡ lấy tôi, sợ tôi ngã.
“Tư Tư, con học thế nào? Bây giờ có thể theo kịp các bạn không? Nếu cảm thấy khó quá thì thôi con đừng học nữa, mẹ có thể nuôi con!”
Mẹ đau lòng nói.
“Đơn giản lắm, mẹ nhìn xem con thi vào Đại học Thanh Hoa nhé!” Tôi tự tin trả lời.
Mẹ lườm tôi một cái, rồi đỡ tôi lên xe.
“Chiếc xe này mua dưới danh nghĩa công ty, hơn năm mươi vạn tệ đấy, vừa hay mẹ được thăng chức giám đốc, nên được phép lái đi.”
Mẹ hưng phấn kể cho tôi nghe.
Nhưng tôi lại nghi ngờ đây là điều bố làm.
Tôi không hỏi, mẹ cũng không nói sâu thêm.
24.
Thu qua đông đến, thoắt cái đã qua một năm.
Tôi sử dụng chân giả ngày càng thành thạo, còn có thể chạy bộ luôn rồi.
Mẹ tôi cũng rất thành công trong công việc.
Mẹ vốn là người có chí tiến thủ và năng lực hơn người, chỉ là trước đây không có cơ hội để thể hiện.
Bây giờ như cá gặp nước, cả người toát lên khí chất khác biệt.
Mẹ nhuộm đen tóc bạc trước trán, chịu chăm sóc da dẻ, dường như trẻ ra cả chục tuổi, nhìn từ xa mẹ luôn rạng rỡ và xinh đẹp.
“Nhìn mẹ có đẹp không?” Nếu mẹ ra ngoài sẽ cũng sẽ trang điểm kỹ lưỡng, mặt mày rạng rỡ.
“Rất đẹp.” Tôi giơ ngón tay cái lên, mẹ đương nhiên đẹp, nếu mẹ không đẹp sao lọt được vào mắt xanh của bố, dù gì bố tôi cũng là dân thành phố chính gốc.
“Đi thôi, xuất phát!”
Hôm nay là ngày thi đại học, mẹ muốn tận tay đưa tôi đến địa điểm thi.
Tôi chờ ngày này cũng đã từ rất lâu rồi.
Từng môn thi trôi qua, kỳ thi đại học cũng kết thúc nhanh chóng.
Sau khi thi xong môn cuối, tôi ra đến cổng trường liền gặp mẹ.
Mẹ không hỏi gì tôi cả, chỉ búng tay một cái:
“Đại tiểu thư, hôm nay đi ăn bít tết thôi, mẹ đặt chỗ riêng cho con đấy.”
“Vâng mẫu thân đại nhân!”
Ngày kiểm tra điểm, mẹ cũng cố tình né đi.
Mẹ mua cá về làm trong bếp, nhưng vừa hát vừa xoay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi tra điểm, nhào ngay đến bên mẹ: “Mẹ ơi, 691 điểm!”
“Ahh?” Con dao trong tay mẹ rơi xuống bồn rửa chén, hai mắt lập tức trào nước mắt.
Tôi ôm chầm lấy mẹ: “Mẹ ơi, chắc chắn con sẽ được vào Thanh Hoa thôi!”
25.
Mẹ tôi đã chi mười vạn tệ để đặt 12 bàn tại khách sạn tốt nhất trong thành phố, sau đó mẹ mời tất cả bạn bè và người thân đến dự tiệc mừng tôi đỗ đại học.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng chúng tôi có nhiều bạn bè và người thân đến vậy.
Rõ ràng một năm trước đây, chưa chắc tìm ra được hai người, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện hàng chục người.
“Nhà Lệ Lệ có thiên tài, thật tuyệt vời!”
“Chúc mừng! Chúc mừng làng chúng ta, giờ đã có sinh viên đại học Thanh Hoa rồi!”
“Tôi đã nói rồi, Lệ Lệ rất giỏi, con gái của Lệ Lệ nhất định cũng xuất sắc!”
Mẹ tôi chỉ đứng lặng lẽ, mỉm cười đáp lại lời khen ngợi của mọi người.
Tôi mặc quần jean rộng thùng thình, đứng bên cạnh cười giả lả, cười đến mức miệng cũng thấy mỏi.
Rồi tôi nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc.
Ông bà ngoại, cậu cả, cậu ba.
Mới hơn một năm không gặp, ông bà ngoại đã già đi hàng chục tuổi, tóc bạc phơ, lưng còng, quần áo cũ nát, nhìn vào là biết cuộc sống không tốt.
Cậu cả thì mặt mày xám xịt, đại diện cho hình ảnh của một người đàn ông trung niên phế vật.
Bên cạnh cậu cả còn có một thanh niên tóc vàng, thanh niên này thật không ra gì, đeo khuyên tai, khuyên mũi, khuyên môi, trên lưỡi dường như cũng có đeo khuyên, cộng thêm hình xăm trên trán, thật gây nhức mắt.
Điều quan trọng hơn là, anh ta mặc quần bó sát và đi giày lười, cổ chân còn thon hơn cả cánh tay tôi.
Tôi nhìn đến ngây người, đây có phải là anh họ của tôi không?
Anh ta chỉ hơn tôi một tuổi mà thôi.
“Em gái, lâu rồi không gặp, em xinh đẹp quá.”
Cậu cả đi thẳng đến, là người đầu tiên bắt tay mẹ tôi.
Mẹ tôi gật đầu nhàn nhạt: “Lâu rồi không gặp.”
Cậu cả ngượng ngùng một chút, quay người chỉ vào thanh niên tóc vàng: “Em gái, đây là Tuấn Tuấn, còn nhớ không?”
“Nhớ chứ, nó phải học đại học rồi chứ? Bây giờ đại học tự do thế à?” Mẹ tôi đánh giá Tuấn Tuấn.
Cậu cả càng ngượng ngùng hơn, sau đó liền mắng Tuấn Tuấn ngay tại chỗ: “Nó học đại học cái cứt chó gì, nó thi vào trường chẳng ra gì, lừa chúng ta rằng đậu được cả hai trường, chúng ta còn tổ chức tiệc mừng thi đỗ đại học ở quê!”
“Cái thằng chó này, nói đi Quảng Châu học đại học, kết quả đi chơi lung tung, vay nặng lãi mấy chục vạn, hại chết nhà chúng ta!”
Cậu cả càng nói càng tức, nói một hồi liền tát Tuấn Tuấn một cái: “Mày nhìn xem mày ra cái thể thống gì, còn giống người à? Mày có thể học hỏi Tư Tư không! Người ta còn vào được cả Thanh Hoa”
Tuấn Tuấn bị tát bất ngờ, tức giận đấm vào mặt cậu cả: “Mẹ kiếp! Mày đi chết đi!”
Cậu cả ngã lăn ra đất, tứ chi co giật rồi ngất đi.
Mọi người hoảng loạn, mẹ tôi cau mày, gọi bảo vệ đến, bảo Tuấn Tuấn đưa cậu cả đi bệnh viện.
Ông bà ngoại chỉ biết than vãn, nước mắt lăn dài: “Con đánh cha, thật bất hiếu! Sao nhà tôi lại bất hạnh như vậy!”
Cậu ba cũng than thở: “Cái thằng Tuấn Tuấn này hại chết người rồi, chị không biết đâu, trước đây chẳng phải em sắp kết hôn rồi sao? Kết quả chị đoán xem thế nào? Tuấn Tuấn vay nặng lãi, người ta đến tận nhà tạt phân, bạn gái em cũng ở đó, bị tạt phân vào mặt, người ta chia tay em ngay tại chỗ!”
“Đúng vậy, đúng vậy, em trai con bây giờ vẫn chưa kết hôn, con mà có người phù hợp thì giới thiệu cho nó đi.” Bà ngoại ho khan nói chuyện với mẹ tôi.
Ông ngoại bổ sung: “Nghe nói con bây giờ giàu có rồi, có dư dả thì giúp đỡ chúng ta một chút đi chứ, cả nhà chúng ta sống không bằng chết…”
“Vậy thì đi chết đi.” Mẹ tôi ngắt lời.
Ông ngoại bị nghẹn một hơi không nói được gì nữa, tức đến muốn phát bệnh, cả khuôn mặt đen như gan heo.
Bà ngoại cũng tức giận, run rẩy ngã xuống đất.
Cậu ba vội vàng đỡ bà ngoại, vừa mở miệng đã hét lên: “Mọi người xem, đứa con gái bất hiếu này…”
Lời chưa dứt, cậu ba đã bị một cú đá hất văng ra. Một nhóm khách khứa ăn mặc sang trọng tiến đến, người dẫn đầu là bố tôi.
“Hôm nay là tiệc mừng con gái tôi đỗ đại học, ai dám gây chuyện!” Bố tôi bước đi oai hùng, không giận mà uy, khiến mặt cậu ba tái nhợt.
Cậu ba nhận ra bố tôi.
Cuối cùng, cậu ba chỉ đành dìu dắt ông bà ngoại lủi thủi bỏ đi.
Mẹ tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhàn nhạt.
Bố tôi có chút ngượng ngùng, nhưng với một đám người giàu có đi sau, ông vẫn phải tỏ vẻ uy quyền.
“Đây là vợ cũ của tôi, Trương Lệ Lệ, đây là con gái tôi, Lý Tư Tư.”
Bố tôi giới thiệu một cách nồng nhiệt: “Con gái Tư Tư của tôi thi được 691 điểm, đỗ thẳng vào Thanh Hoa!”
“Lý tổng thật biết dạy con!”
“Chúc mừng Lý tổng, chúc mừng Lý tổng!”
Mọi bắt đầu người nịnh hót.
Bố tôi đắc ý, lại lén liếc nhìn mẹ tôi một cái, chắc ông cũng nhận ra rằng hôm nay mẹ tôi rất đẹp.
Mẹ tôi cười cười: “Mời Lý tổng vào.”
“Được!” Trên mặt bố tôi tràn đầy thỏa mãn, tiến đến nắm tay tôi.
Theo bản năng, tôi hất tay ra, nhưng bố tôi cũng là cao thủ, nhân cơ hội đó cúi xuống ôm tôi: “Tư Tư lớn thật rồi, con gái giỏi quá, trở thành sinh viên Thanh Hoa rồi!”
26.
Bữa tiệc mừng con gái đỗ đại học diễn ra trong bầu không khí vui vẻ náo nhiệt.
Mọi người, từ người thân đến bạn bè, cùng nhau ăn uống, trò chuyện, chúc mừng cho thành tích của tôi.
Sau vài ly rượu, tôi phát hiện bố và mẹ không còn trong bữa tiệc.
Tôi đi tìm một vòng, nghe thấy tiếng động từ cửa nhà vệ sinh.
Lại gần nhìn vào, tôi thấy mặt bố đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu, đang siết chặt vai mẹ lẩm bẩm:
“Lệ Lệ, anh sai rồi, quá sai lầm, em chính là nữ cường nhân, mạnh mẽ là chuyện bình thường, anh không nên bắt em ở nhà làm nội trợ.”
“Việc em không thể sinh con cũng là lỗi của anh, anh còn trách móc em, anh đáng chết thật.”
Bố xúc động mà nói, rồi thở dài một tiếng: “Em còn nhớ tin nhắn em gửi cho anh không? Em nhận lỗi với anh, nói kiếp sau sẽ sinh con trai cho anh, anh biết em chỉ nói vậy chỉ vì Tư Tư, nhưng anh vẫn rất cảm động.”
“Những nhân tình của anh, họ chỉ đều lợi dụng con riêng để tranh giành lợi ích cho mình, tình yêu của họ đều biến chất, anh thực sự chán ghét.”
Bố tôi thực sự say khướt rồi.
“Em gửi tin nhắn cho anh, anh lập tức đến bệnh viện, thấy em ôm Tư Tư khóc nức nở, lòng anh thực sự chua xót và khó chịu. Em nói đàn ông sống mong mỏi điều gì nhất? Chẳng phải là tình yêu của vợ và con hay sao? Chỉ có hai người mới thực sự yêu thương anh…”
Bố nói rồi lại muốn ôm mẹ.
Mẹ né tránh khiến bố ôm hụt, bố sững người một lúc như tỉnh rượu.
Rồi ông dùng vỗ vỗ mặt mình, lấy ra một chiếc thẻ từ trong túi.
“Anh nói những lời đó không có ý gì khác, anh biết mọi chuyện không thể quay lại, cũng không dám hy vọng xa vời, chỉ muốn em có thể chăm sóc Tư Tư tốt, anh mong nó sau này sẽ luôn được sống vui vẻ hạnh phúc.”
Bố đưa thẻ cho mẹ, nói rằng trong đó có năm mươi vạn, là tiền thưởng cho tôi.
Tôi dựa vào tường, nhìn theo bóng lưng cô đơn của bố rời đi.
Mẹ nhận thẻ, đi rửa mặt, rồi bình tĩnh đi ra.
Tôi tiến đến nắm lấy tay mẹ, mẹ mỉm cười nói với tôi: “Con lén nghe bố phát điên à?”
“Không có, con chỉ là tình cờ đi ngang thôi.”
“Con đó, thiệt giảo hoạt!.”
27.
Sau bữa tiệc mừng tôi đỗ đại học, mẹ quyết định cùng tôi lên Bắc Kinh sinh sống.
Tôi nghĩ mẹ muốn tránh né bố, không muốn còn liên hệ gì với ông nữa.
Mẹ cũng đã tiết kiệm được một khoản tiền kha khá, cộng thêm 50 vạn bố cho, rồi bán nhà, đủ để hai chúng tôi sinh sống ở Bắc Kinh.
Tất nhiên, trước tiên chỉ có thể thuê nhà, đợi đến khi tôi học xong, có hộ khẩu Bắc Kinh rồi mới mua nhà mới.
Đến Bắc Kinh, chúng tôi lại trở thành những người lao động bình thường, sống trong căn hộ chung cư được thuê, đi lại bằng tàu điện ngầm, ăn uống cũng không được hoang phí.
Có tiền thì tiết kiệm trước.
Sau khi mẹ tìm được việc làm, cuộc sống của chúng tôi chính thức ổn định.
Trong thời gian đó, mẹ đã kể cho tôi một chuyện.
Cậu cả của tôi bị liệt não rồi.
Nắm đấm của Tuấn Tuấn mạnh như thiên lôi giáng xuống, đấm cho cậu không cách nào tỉnh lại được nữa.
Mợ cả thì đã bỏ trốn trong đêm, Tuấn Tuấn cũng đi đến thành phố của tỉnh khác làm du côn.
Ông bà ngoại chỉ có thể vừa làm ruộng vừa chăm sóc cho cậu, khổ không nói nên lời.
Còn cậu ba, vì muốn kiếm tiền lấy vợ, nghe lời bạn học cũ, đã đi sang Miến Điện.
Kết quả là một đi không trở lại.
Tôi nghe vậy cười chết.
Tôi quyết định phải đem chuyện này kể cho nhiều người biết để cùng cười cho đã.
Vì vậy, trong thời gian học đại học, tôi đã dành thời gian rảnh rỗi viết một cuốn tiểu thuyết, lấy tên là “Mẹ tôi không biết khóc”.
Mẹ tôi đã trải qua quá nhiều đau khổ suốt cuộc đời, vì mẹ không được yêu thương nên cũng không biết cách thể hiện tình yêu với tôi, vì thế mẹ chưa bao giờ vì tôi mà khóc, cho đến một hôm tôi rơi từ nhà cao tầng xuống, trở thành người thực vật, sau đó lại hồi phục một cách kỳ diệu.
Cuối cùng mẹ cũng đã có thể khóc được rồi.
Mười năm trước, mẹ ôm tôi, muốn nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng, lúc đó mẹ không khóc.
Mười năm sau, lúc mẹ ở bệnh viện từ biệt tôi, muốn nhảy xuống từ cửa sổ phòng bệnh, lúc đó mẹ cũng không khóc.
Chỉ khi tôi tỉnh lại, mẹ mới bắt đầu khóc.
Tôi cũng đã không còn ghen tị với nước mắt của những bà mẹ khác.
Bởi vì rơi nước mắt là yêu, không rơi nước mắt cũng là yêu.
Đúng vậy, sự hiện diện của mẹ trong cuộc đời bạn đã là một biểu hiện của tình yêu.
(Hết)