Nước Mắt Của Mẹ
Chương 4
Mẹ như biến thành một người khác, không còn hay cười nói, mỗi ngày dường như đều mang trên vai gánh nặng ngàn cân, làm hết mọi việc ngay cả những việc mệt mỏi và dơ bẩn nhất.
Còn tôi, chỉ việc tập trung học thôi.
Mẹ ép tôi học, tôi buộc phải học.
Mẹ quan tâm đến điểm số của tôi, mẹ cũng quan tâm đến điểm số của con trai mấy cậu nữa.
Tôi thấy mẹ như phát điên vậy.
17.
Tâm trí tôi đang phiêu du, lại bị kéo về căn phòng bệnh.
Tôi vẫn nằm trên giường, nhưng linh hồn đã bay đến bên mẹ.
Mẹ đang đứng bên cửa sổ, nở nụ cười rạng rỡ.
Mẹ đã nói, mười năm trước mẹ không nhảy, mười năm sau rốt cuộc cũng sẽ nhảy được.
Đúng vậy, mười năm trước mẹ ôm tôi, không nhảy; mười năm sau, tôi đã “nhảy” trước, nên mẹ cũng có thể nhảy được rồi.
“Lại giở trò cũ? Mày nhảy đi, tao xem mày dám nhảy không!” Bà ngoại tức giận mắng to, bà đã già yếu, phải chống gậy, nhưng mắng người vẫn rất hăng hái.
Ông ngoại cũng tức giận: “Trương Lệ Lệ, mày còn coi hai người già này là cha mẹ nữa không?”
“Coi chứ, hai người chính là cha mẹ tốt của con, vì vậy dù có chết con cũng sẽ luôn quấn lấy hai người, báo đáp ơn nghĩa của hai người.” Mẹ nở nụ cười.
Nụ cười như lời nguyền rủa.
Ông ngoại, bà ngoại tức giận đến mức mặt mày tái mét, không thể tin được mẹ lại nói ra những lời như vậy.
Cậu ba từ bên ngoài xông vào, một đạp đá mẹ ngã nhào xuống đất.
“Mẹ kiếp, đồ thần kinh, tao đánh chết mày!”
Cậu ba tính tình vẫn nóng nảy như ngày trước.
Cậu cả cũng không can ngăn, chỉ đứng nhìn lạnh lùng.
Mẹ cũng không tức giận, mẹ vịn tường đứng dậy, sau đó móc điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, nói vài câu.
“Mày lảm nhảm cái gì?” Cậu ba khạc nhổ một tiếng.
Mẹ vuốt mái tóc khô rối, xơ xác, ánh mắt u ám nhìn mọi người.
“Thực ra tôi đã kiện các người từ tuần trước, hôm nay chỉ muốn cho các người một cơ hội cuối cùng thôi, nhưng rõ ràng, các người không yêu thương gì tôi.”
Mẹ thản nhiên hít mũi: “Căn nhà và một trăm bảy mươi vạn đó, đều thuộc về con gái Tư Tư của tôi, tôi không chỉ thuê luật sư mà còn lập di chúc. Sau khi tôi chết, luật sư sẽ tìm chồng cũ của tôi để lo liệu hậu sự. Chồng cũ của tôi hận các người lắm, anh ta cũng có khả năng sẽ “chăm sóc” các người.”
Nhắc đến bố tôi, sắc mặt ông ngoại và mọi người rõ ràng thay đổi, vừa e dè vừa hoảng sợ.
Tôi nghe mẹ nói, bố rất ghét nhà ngoại, vì nhà ngoại tham lam vô độ, mỗi năm đều đòi hỏi rất nhiều lợi ích, nếu không cho còn đến công ty quậy phá.
Cậu ba thậm chí còn đánh cả bố, nếu không phải mẹ đứng ra cầu xin, cậu ba đã vào tù từ lâu rồi.
Bây giờ ông ngoại và những người khác chiếm đoạt nhà cửa và tiền bạc của mẹ, mà những thứ này đều là tài sản dành cho tôi, dù bố không yêu tôi, nhưng ông ấy cũng sẽ không để cả nhà ngoại đắc ý hưởng lộc.
“Trương Lệ Lệ, mày thật độc ác, mày còn coi chúng tao là người thân sao!” Bà ngoại cầm gậy chống lập tức đánh mẹ.
Cậu ba cũng muốn đạp mẹ tiếp.
May mắn thay, có một vài bác sĩ thấy tình hình vội chạy đến ngăn cản, bảo họ đi ra ngoài.
Nhưng họ không chịu đi, liên tục chửi mắng và thúc giục mẹ nhảy lầu.
“Trương Lệ Lệ, mày giỏi lắm, nhà cửa và tiền bọn tao không cần nữa, mày mau chết đi, nhảy đi!”
“Đúng vậy, đứa con gái như mày, chết đi thì tốt hơn!”
“Mày là con gái, chỉ hy sinh một chút cho anh em trai của mày mà cũng thấy ấm ức, chẳng trách mày không sinh được con trai!”
Họ dành những lời cay độc nhất cho mẹ tôi.
18.
Nhưng mẹ không hề nao núng.
Mẹ chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhìn lại tôi đang nằm trên giường bệnh.
Tiếp theo, mẹ bước đến bên giường cạnh tôi và ngồi xuống.
Cậu cả, cậu ba và ông bà ngoại đều đang lớn tiếng cãi nhau với bác sĩ, nhưng lại không thể ảnh hưởng một chút đến mẹ.
Mẹ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cũng nhìn chằm chằm vào mẹ.
Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều chuyện, từ lúc vô gia cư khi còn nhỏ đến khi trưởng thành lại chìm đắm trong học tập.
Hình như tôi chưa bao giờ vui vẻ.
Ngay cả khi đạt điểm cao nhất lớp, tôi cũng không cảm thấy vui, mặc dù mẹ tôi rất vui.
Đúng vậy, mẹ chỉ vui một chút khi tôi đạt điểm cao, sau đó lại chìm trong sự mệt mỏi và khổ sở vô tận.
Mười năm qua, mẹ chưa bao giờ khóc vì tôi, nhưng cũng chưa bao giờ vì bản thân mà vui vẻ.
Bỗng dưng tôi nhận ra rằng, mẹ còn mệt mỏi hơn tôi rất nhiều.
“Tư Tư, con phải thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, cho họ thấy, ai nói con gái không bằng con trai!”
“Tốt quá, hồi trước mẹ cũng là học sinh giỏi nhất lớp, tiếc là ông bà không cho mẹ học tiếp.”
“Tư Tư, con đừng trách mẹ nghiêm khắc, mọi hy vọng của mẹ đều đặt vào con, con phải cố gắng lên!”
Đột nhiên, vô số lời nói trong quá khứ ùa về trong tâm trí, khiến tâm hồn tôi trở nên nặng trĩu.
Mẹ cúi xuống, vuốt ve khuôn mặt tôi trên giường bệnh, rồi nhẹ nhàng áp sát vào ngực tôi.
Tâm hồn tôi cảm nhận được một luồng hơi ấm.
Giống như mười năm trước, vào cái đêm ảm đạm và thê lương ấy, mẹ ôm chặt tôi trong tay khi đứng trên lan can.
Tôi là hy vọng của mẹ, là lý do sống duy nhất của mẹ.
Tôi cũng cúi xuống, ôm lấy mẹ bằng đôi tay không tồn tại.
Tôi muốn ôm mẹ, muốn ôm vô cùng.
Nhưng bao năm qua, sự nghiêm khắc của mẹ khiến tôi nghạt thở, tôi không dám ôm mẹ.
Nhưng giờ đây, tôi đã có thể ôm mẹ trong lòng.
Mẹ như có linh cảm, nghiêng đầu nhìn vào hư không, đầy tiếc nuối, rồi lại áp sát vào ngực tôi.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ khụt khịt mũi:
“Tư Tư, mẹ sai rồi.”
“Mẹ khổ quá, cả đời khổ quá, không ai yêu thương mẹ, không ai quan tâm mẹ, vì mẹ là con gái.”
“Mẹ mạnh mẽ cả đời, không chịu thua ai, học giỏi nhất, kiếm tiền cũng giỏi nhất.”
“Mẹ cái gì cũng giỏi, nhưng mẹ lại là con gái nhà quê, thành ra mẹ chẳng giỏi gì cả.”
Vai mẹ bắt đầu run lên.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ khe khẽ, nghẹn ngào nói:
“Tư Tư, mẹ thực sự sai rồi.”
“Mẹ cũng muốn đối xử dịu dàng với con, nhưng những ngày tháng khổ cực đè nặng lên mẹ, khiến mẹ sợ hãi, mẹ sợ con học không tốt.”
“Con không được đi theo con đường của mẹ, nhất định không được…”
Tiếng nức nở của mẹ ngày càng lớn.
Tôi cảm thấy ngực mình ấm áp, dù tôi chỉ là linh hồn.
Cúi đầu nhìn xuống, tôi thấy phần ngực của cơ thể tôi ướt một mảng, thì ra nước mắt mẹ chảy ròng ròng, thấm ướt cả ngực tôi rồi.
Ngay lúc đó, nước mắt tôi cũng tuôn rơi.
19.
Mẹ khóc rồi.
Rốt cuộc mẹ đã khóc vì tôi.
Mẹ là một người phụ nữ không hay khóc, mẹ chưa từng khóc bao giờ.
Nhưng giờ đây, mẹ khóc rất đau lòng, nước mắt mẹ chảy còn nhiều hơn cả mực tôi từng dùng khi đi học.
Mười tám tuổi, tôi bỗng dưng hiểu ra một số điều.
Tại sao mẹ của người khác dễ dàng rơi nước mắt vì con gái?
Vì họ không khổ, những người không trải qua khổ cực, luôn được yêu thương bao bọc, nên họ cũng luôn sẵn sàng thể hiện tình yêu thương.
Tại sao mẹ tôi không rơi nước mắt vì tôi?
Vì mẹ quá khổ rồi, người trải qua nhiều khổ đau, trên mặt là sương gió, trên tay là vết thương, trên vai là gánh nặng ngàn cân.
Mẹ cũng không được yêu thương, nên cũng không biết cách thể hiện tình yêu thương, mẹ chỉ mong con gái sau này có thể được yêu thương.
“Mẹ ơi, đừng khóc nữa, con lại không muốn nhìn thấy nước mắt của mẹ nữa rồi.” Tôi ôm chặt mẹ, nhưng tôi chỉ là một linh hồn, không thể ôm mẹ được.
Cậu cả và những người khác vẫn đang ồn ào, xô đẩy bác sĩ, chửi mắng om sòm.
Cuối cùng, mẹ sờ mặt tôi, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bà ngoại lập tức hét lên: “Đi nhảy đi, tao không cần đứa con gái như mày, mày đúng là đồ súc sinh! Đi chết đi!”
Mẹ đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Bà ngoại không la hét nữa, chỉ nhìn mẹ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Ông ngoại, cậu cả và cậu ba cũng im lặng, hung hăng nhìn chằm chằm mẹ.
Như thể họ đang tiễn mẹ đi nhảy lầu.
Tôi lo lắng, bay lơ lửng sau lưng mẹ, cố gắng kéo mẹ lại.
Nhưng đáng tiếc, tôi không thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Mẹ đi đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào màn đêm bên ngoài.
Các bác sĩ có chút nghi ngờ, tiến lên khuyên nhủ mẹ: “Cô Trương, cô làm sao vậy?”
“Không sao, tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở chút không khí thôi.” Mẹ mỉm cười, ra hiệu cho các bác sĩ yên tâm.
“Cô ta nói muốn nhảy lầu đấy, hừ, trò cũ rích rồi, chắc chắn không dám đâu!” Bà ngoại mỉa mai.
Mẹ không để ý, lại lấy điện thoại di động ra.
Tôi nhìn thấy mẹ nhắn tin cho bố.
【Chồng ơi, em sai rồi, đều là em không tốt, không sinh được con trai nên em đáng chết, kiếp sau em nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con trai, kiếp này mong anh đối xử tốt với Tư Tư, con bé khổ quá rồi, cảm ơn anh.】
Mẹ soạn đi soạn lại đoạn tin nhắn này nhiều lần, tay run run.
Lời nói như vậy, mẹ vốn dĩ không bao giờ nói ra, nhưng cuối cùng mẹ vẫn soạn xong mà gửi đi.
Tôi biết mẹ đang tỏ ra yếu đuối với bố, chỉ cần mẹ tỏ ra yếu đuối, bố sẽ cảm thấy thoải mái hơn và sẽ đối xử tốt với tôi.
Khoảnh khắc tin nhắn được gửi đi, linh hồn của mẹ như bị rút cạn, những lời nói ấy đã phá hủy tôn nghiêm mà mẹ đã giữ gìn suốt cả cuộc đời.
Cả người mẹ mềm nhũn, hai tay bám vào bệ cửa sổ thở hổn hển, dường như mẹ có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Cả thể xác lẫn tinh thần của mẹ đều đã kiệt quệ đến cùng cực.
“Mẹ!” Tôi thét lên.
Bà ngoại mỉa mai: “Chân run rồi à? Không phải muốn nhảy lầu sao? Nhảy đi!”
Mẹ không đáp lại, mẹ chỉ nằm im nghỉ ngơi, tích tụ sức lực.
Trong mắt người ngoài, mẹ như đèn cạn dầu, không thể đứng trước gió.
Nhưng tôi biết, chỉ cần mẹ tích tụ đủ sức lực, mẹ sẽ không chút do dự mà nhảy xuống.
Cũng giống như tôi vậy.
Nỗi sợ hãi ập đến khi tôi nhận thức được rằng tôi sắp sửa mất đi người thân duy nhất, linh hồn tôi run rẩy.
Nỗi sợ hãi này, mẹ đã từng trải qua một lần rồi.
Lúc mẹ vô tình đẩy tôi ngã xuống lầu, chắc hẳn linh hồn mẹ cũng run rẩy.
Mẹ ơi, đừng nhảy mà!
20.
Tôi gào thét, dùng cả hai tay níu lấy mẹ.
Nhưng vô ích.
Tiếng thở dốc của mẹ dần dần bình ổn lại, mẹ lấy lại sức lực rồi.
Tôi nhìn mẹ đứng vững, hai tay cũng bám chặt vào bệ cửa sổ.
“Mẹ!” Tôi hét lớn, linh hồn tôi như con muỗi vo ve, bay lơ lửng..
Bỗng nhiên nhìn thấy cơ thể trên giường bệnh của tôi, trong đầu lóe lên một tia sáng, tôi lao nhanh về phía đó.
Giống như bông gòn thấm vào nước, tôi ngay lập tức hòa vào thân thể của mình một cách kỳ diệu, và giây tiếp theo thì mở mắt ra. Các thiết bị điện tử trong phòng bệnh đồng loạt vang lên.
Lúc này mẹ vừa trèo lên cửa sổ, nghe thấy âm thanh báo hiệu thì cơ thể khựng lại và quay đầu về phía giường bệnh.
Các bác sĩ hoảng hốt nhìn tôi, bỗng nhiên nhìn thấy tôi đã mở mắt.
“Trời ơi, cô bé tỉnh dậy kìa!”
Giữa tiếng kinh hô của các bác sĩ, mẹ quay lại và lao về phía tôi.
Tôi khó khăn cử động mí mắt, toàn thân tê dại, cổ họng khô rát.
Tôi muốn nói, nhưng môi tôi không cử động được.
Tôi chỉ có thể chớp mắt chậm rãi.
“Tư Tư, Tư Tư, con gái ngoan của mẹ!” Mẹ gào khóc, nước mắt như mưa rơi trên mặt tôi.
Tôi lại chớp mắt, nước mắt trào ra.
Mẹ ơi, mẹ lại khóc rồi.
Nhưng con không muốn nhìn mẹ khóc nữa đâu.
Mẹ ơi, đừng khóc nữa.
21.
Tôi đã tạo ra một kỳ tích y học, chết não rồi mà vẫn tỉnh dậy được.
Tuy nhiên, tôi nghi ngờ rằng bệnh viện đã chẩn đoán sai, não của tôi không hề chết.
Tôi đã sống sót.
Tất nhiên, đôi chân của tôi đã gãy nát hoàn toàn nên chỉ có thể cắt bỏ, sau này chỉ có thể lắp chân giả.
Ông ngoại và những người khác lúc đó rất ngạc nhiên, hừm hừ vài tiếng rồi bỏ đi.
Mẹ không chịu ngủ vào đêm tôi tỉnh lại, bà ngồi bên giường nói chuyện với tôi rất nhiều.
“Tư Tư, mẹ yêu con, mẹ yêu con đến chết!”
“Tư Tư, con là niềm tự hào của mẹ, mẹ nhìn thấy con là vui!”
“Ôi chao, lại khóc rồi, nước mắt mẹ vì con mà chảy khô cả rồi.”
Nghe những lời của mẹ, tôi cũng thường rơi nước mắt.
Tôi lại muốn ôm mẹ một lần nữa.
Ba ngày sau, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện.
Lúc đó mẹ vừa đi mua cơm về, đang giúp tôi trộn cơm.
Tôi mấp máy môi, dùng giọng khàn khàn cất tiếng: “Mẹ ơi… con yêu mẹ…”
Mẹ khựng lại, quay đầu nhìn tôi, che miệng khóc nức nở.
Nhìn đi, mẹ tôi cũng dễ khóc.
Một tuần sau tôi có thể ngồi dậy, dựa vào tường.
Nhưng khi nhìn xuống, phần thân dưới trống rỗng, từ đầu gối trở xuống không còn gì cả.
Mẹ lại khóc, quay người đi lau nước mắt.
Tôi nắm lấy tay mẹ, muốn mẹ ôm mình.
Hai mẹ con ôm nhau, vừa khóc vừa cười.
Đến khi buông ra, chúng tôi mới phát hiện bố đã đến từ lúc nào, đang đứng ở cửa, không biết đã nhìn chúng tôi bao lâu, sắc mặt phức tạp khó tả.
Mẹ cúi đầu lau nước mắt, khuôn mặt trở nên kiên định.
Tôi dời mắt đi, không muốn nhìn bố.
Bố im lặng đứng một lúc, miễn cưỡng cười nói: “Tỉnh lại là tốt rồi… Đúng rồi Lệ Lệ, anh đã lấy lại nhà cho con, còn một trăm bảy mươi vạn, nhà ngoại xin trả góp, không trả sẽ cưỡng chế thi hành.”
“Cảm ơn.” Mẹ vẫn cúi đầu.
Bố lại đứng một lúc, dường như nửa muốn đi nửa thì không.
Cuối cùng bố trầm ngâm nói: “Anh đã nhận được tin nhắn của em… Mấy năm nay anh kiếm được chút tiền, anh sẽ trả 200 vạn tiền cấp dưỡng cho Tư Tư một lần, chiều nay sẽ chuyển khoản cho em.”
Nói xong bố liền quay người rời đi.
Mẹ nhìn theo bóng bố đi, không nói lời nào.