Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ở Nơi Tận Cùng Của Ký Ức - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:28:14

1

Tôi đứng trước cửa kính của cửa hàng tiện lợi, ngẩng đầu nhìn tờ thông báo tuyển dụng dán trên đó.


【Ca đêm – Lương tháng 8000 tệ. Yêu cầu: Gan to, tỉ mỉ, tuyệt đối phục tùng quản lý.】


Mức lương này đối với một ca đêm quả thật quá bất thường, khiến người ta không thể không ngờ vực.
 Nhưng tôi... đang cần tiền hơn bao giờ hết.


Bệnh tình của bố không thể kéo dài thêm nữa, số tiền tiết kiệm trong nhà cũng đã cạn kiệt từ lâu.
 Tôi phải tìm một công việc lương cao ngay lập tức.


2

Vừa đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió vang lên leng keng trong đêm tối.


Sau quầy thu ngân, một cô gái có gương mặt tái nhợt đứng đó.


 Trên bộ đồng phục màu xanh đậm của cô ta, cài một tấm bảng tên: "Quản lý cửa hàng."


"Đến ứng tuyển à?"


Cô gái ngẩng đầu lên, để lộ quầng thâm đậm dưới mắt.


Tôi gật đầu, đưa ra bản lý lịch:
 "Vâng, tôi chịu được cực khổ, chỉ cần được làm việc..."


Cô ta chẳng buồn liếc qua, tiện tay nhận lấy, lãnh đạm nói:
 "Tối nay bắt đầu luôn. Tôi sẽ dạy bạn những điều cần nhớ."


Giọng cô ta rất nhỏ, như sợ kinh động đến thứ gì đó đang ẩn mình nơi đây.


Tôi hơi ngập ngừng:
 "Chị... có quyền quyết định sao?"


Cô ta liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh như băng:
 "Tôi vừa là quản lý, cũng là chủ cửa hàng này."


Nói xong, cô ta cúi xuống lấy từ ngăn kéo ra một cuốn sổ tay cũ kỹ, bìa đã ngả màu vàng ố.


 Cô ta đẩy cuốn sổ đến trước mặt tôi:
 "Đây là quy tắc nhân viên. Phải tuân thủ tuyệt đối."


Vừa mở trang đầu tiên, một mùi tanh nhàn nhạt như mùi gỉ sắt xộc vào mũi.


【Quy tắc thứ nhất:2 giờ 15 phút sáng, phải gỡ hết toàn bộ sữa dâu trên kệ hàng thứ ba, dù còn lại bao nhiêu chai cũng không được lưu lại.】


【Quy tắc thứ hai:Nếu gặp khách nữ mặc váy đỏ mua oden, bắt buộc gắp cho cô ấy gấp đôi củ cải, nhưng tuyệt đối không được thu tiền.】


【Quy tắc thứ ba:Trong ngăn kéo máy tính tiền, luôn phải giữ lại một tờ tiền giấy phát hành năm 1999. Nếu phát hiện tờ tiền biến mất, lập tức khóa cửa, gọi ngay cho quản lý —— không được chậm trễ dù chỉ một giây.】


Tôi đọc mà càng lúc càng cảm thấy hoang đường, như đang xem một trò đùa kỳ quặc.


Nhưng cô quản lý dường như đã nhìn thấu tâm tư tôi, lạnh lùng lên tiếng:


"Những quy tắc này... đều là kinh nghiệm đổi bằng mạng sống. Không tin, đến lúc gặp chuyện, đừng trách tôi không nhắc trước."


Cô ta chỉ vào vết bẩn màu nâu đen loang lổ trên trang giấy:
 "Người trực ca đêm trước bạn... chính là vì phá vỡ quy tắc thứ tư mà biến mất."


Tôi run tay lật đến trang kế tiếp:

【Quy tắc thứ tư:Nếu nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ trong tủ lạnh, dù âm thanh có thật đến đâu, cũng tuyệt đối không được mở cửa.】


"Anh ta đã mở ra à?"


Tôi nuốt khan, cổ họng khô khốc.


Quản lý không trả lời, chỉ vén tay áo lên — để lộ một vết sẹo khủng khiếp trên cổ tay, như bị móng vuốt dã thú cào rách.


"Đêm đó tôi trực ban ngày. Khi đến đổi ca, tủ lạnh ngập tràn máo... còn anh ta, biến mất không dấu vết."


"Trong lúc tìm kiếm, tôi cũng bị thứ đó bám theo... May mắn lắm mới giữ được mạng."


Giọng cô ta nhẹ bẫng, như kể chuyện người khác, nhưng tôi thì lạnh sống lưng.


Nghĩ đến tiền lương cao ngất ngưởng, tôi cắn răng, ký tên vào hợp đồng.


3

2 giờ sáng, tôi làm đúng quy tắc, dỡ toàn bộ sữa dâu trên kệ, chất đống trong kho.


Nhưng kỳ lạ thay — ngày hết hạn của những chai sữa ấy... đều là ngày mai.


Mang theo nghi hoặc, tôi định hôm sau sẽ hỏi lại.
 May mắn thay, đêm đầu tiên trôi qua an toàn.


Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

4

Đêm thứ hai, mọi thứ cũng yên ổn.
 Chỉ có gió ngoài cửa sổ gào rú dữ dội, vang lên những tiếng hú trầm đục.


Chuông gió trên cửa kính khẽ đong đưa, phát ra những tiếng kẽo kẹt ghê rợn.


Một nỗi bất an mơ hồ len lỏi trong lòng tôi.

 

5

Đêm thứ ba, quy tắc rốt cuộc cũng được nghiệm chứng.


Kim đồng hồ vừa nhích qua số mười hai, cửa kính vang lên tiếng "leng keng" khẽ khàng.
 Một người phụ nữ mặc váy đỏ lặng lẽ bước vào.


Dưới ánh đèn mờ nhạt, tà váy của cô ta sũng nước, để lại một vệt dài lạnh lẽo trên sàn.


Chiếc váy đỏ ấy... không phải đỏ tươi, mà là màu đỏ thẫm như máo đã khô cứng.


Làn da cô ta trắng bệch, mơ hồ thấy những đường gân xanh tím ẩn dưới da.


 Mái tóc dài ướt sũng dính bết lên hai má, từng giọt nước nhỏ tí tách xuống nền gạch.


Nhưng thứ khiến người ta dựng tóc gáy - là đôi mắt trắng dã không có tròng, vậy mà tôi vẫn có cảm giác... cô ta đang nhìn chằm chằm vào mình.


"Cho tôi một phần oden."


Giọng cô ta vọng đến, như thể từ một nơi rất xa, rất lạnh lẽo.


Tôi hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh, lấy thức ăn cho cô ta.
 Làm đúng theo quy tắc, tôi gắp gấp đôi phần củ cải cho cô ta.


Khi nhận lấy, tôi thoáng thấy bàn tay cô ta -  ngón tay dài ngoằng, móng đen tím, vết thương sâu hoắm tới tận xương, vết rách hở miệng như những cái miệng nhỏ đang thoi thóp.


"—Cảm ơn."


Cô ta nở nụ cười quái dị - khóe miệng nứt toạc tới tận mang tai, để lộ hàm răng chi chít như răng cá mập, đầu lưỡi lốm đốm vết đen.


"Nhân viên trước... không ngoan như cậu đâu."


Tim tôi đập loạn.


Đợi cô ta rời đi, tôi lập tức bật camera an ninh.
 Nhưng trên màn hình — chỉ thấy mình tôi, lặng lẽ đứng độc thoại trước quầy.


6

Đêm thứ năm.


Tiếng khóc non nớt vang lên từ trong tủ lạnh.


Âm thanh ấy —rõ ràng đến mức khiến tim tôi run rẩy, giống hệt tiếng khóc của em gái tôi khi còn bé.


Trong lúc mất tập trung, tôi đã đưa tay lên, chỉ còn một khoảng khắc nữa thôi là mở tung cánh cửa lạnh buốt ấy.


Qua lớp kính phủ sương mờ, tôi nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ — người phụ nữ váy đỏ đang ôm một sinh vật nhỏ xíu trong lòng, mái tóc dài như dây leo, chậm rãi quấn lấy cổ đứa bé.


Cô ta từ từ quay đầu về phía tôi.


Nhưng khuôn mặt ấy — trống rỗng không một ngũ quan, chỉ có một khoảng da trắng bệch phẳng lì.


Tôi cảm thấy toàn thân căng cứng, đầu óc trống rỗng.


Chợt nhớ tới quy tắc, tôi lập tức rụt tay lại, lùi về phía sau.


Tiếng trẻ con khóc tiếp tục vang vọng trong suốt mười phút, như từng mũi kim xuyên thẳng vào não bộ.
Rồi đột nhiên, im bặt.


Tôi đứng đó, tay siết chặt vào quần, toàn thân lạnh toát.

 

Loading...