Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ở Nơi Tận Cùng Của Ký Ức - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

【Phiên ngoại】
(Góc nhìn từ em gái)

 

 
 

1
Đó là một đêm mưa.

Tôi còn nhớ rõ ——
 Bởi hôm ấy là lễ trưởng thành của trường.

Tôi mặc chiếc váy đỏ mà anh trai tặng tôi làm quà sinh nhật.

Anh từng nói:
 "Màu đỏ rất hợp với em, như một bông hoa đang nở rộ —— luôn rực rỡ, tràn đầy sức sống."

Sau buổi lễ, tôi đứng dưới mái hiên cổng trường, chờ anh tới đón.

Anh đã hứa, hôm nay sẽ tan làm sớm, đưa tôi đi ăn oden, món tôi thích nhất.

Nhưng…. tôi chờ mãi, chờ mãi  mà vẫn không thấy anh đâu.

Mưa rơi ngày càng nặng hạt.
 Chiếc váy đỏ dính bết vào da thịt lạnh buốt.

Tôi định gọi điện, nhưng phát hiện điện thoại đã cạn pin.
 Có lẽ là do ban ngày mải chụp ảnh với bạn bè, tiêu hao hết.


Tôi đứng đó, siết chặt quai cặp, cố gắng chờ đợi.

Nhưng…. Một chiếc xe bất ngờ mất lái, lao thẳng lên vỉa hè.


Trong ký ức cuối cùng, tôi chỉ nhìn thấy ánh đèn pha chói lòa, và tiếng phanh chát chúa xé tan màn mưa.

 

 
 

2
Khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị nhốt ở một nơi lạ lẫm..


Giống như một cửa hàng tiện lợi —nhưng phủ đầy bụi, vương vấn trong không khí là mùi gỉ sắt ám ảnh.


Tôi tìm cách mở cửa để chạy ra ngoài.

Nhưng mỗi lần đến gần,  một sức mạnh vô hình lại kéo tôi trở về.


Dần dần, tôi hiểu ra — Tôi đã chec.


Nơi đây, là một không gian nằm giữa sự sống và cái chec.


 

 
 

Khủng khiếp hơn, tôi cảm thấy cơ thể mình thay đổi từng ngày.

Chiếc váy đỏ… càng lúc càng thẫm máo.
 Ý thức tôi… cũng dần trở nên hỗn loạn.

Có những lúc, tôi mất đi kiểm soát, làm ra những chuyện kinh khủng.


Ví dụ như...

Cô gái mặc đồng phục xanh lam.


Cô ấy là người đầu tiên lạc vào nơi này.

Tôi nhìn cô ấy hết lần này tới lần khác cố gắng chạy trốn, hết lần này tới lần khác thất bại.

Cuối cùng, linh hồn cô ấy bị xé nát, một nửa hóa thành "quản lý", nửa còn lại bị tôi nuốt chửng.

 

 
 

3
Tôi dần hiểu:

Vòng lặp chec chóc nơi đây cần có linh hồn mới để duy trì.

Muốn phá vỡ nó, chỉ có cách tìm được một người thực lòng yêu thương tôi, sẵn sàng vì tôi mà hy sinh mọi thứ.

Tôi không nghĩ thứ "yêu" này chỉ giới hạn trong tình yêu nam nữ.

Tôi tin, anh trai sẽ đến.

Anh ấy, vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi tôi.

 

 
 

Quả nhiên, không lâu sau, tôi thấy anh đứng trước cửa kính cửa hàng.

Ánh mắt anh mệt mỏi, ngổn ngang.
 Nhưng vẫn đầy hy vọng.

Tôi muốn lao ra ôm anh, muốn hét lớn: "Em ở đây!"


Nhưng cơ thể không nghe lời.
 Chỉ có thể mỉm cười, nụ cười méo mó kinh dị.

 

 
 

Tôi nghe thấy chính mình lên tiếng:

"Cho tôi một phần oden."

 

 
 

Anh cẩn thận lấy cho tôi.
 Vẫn không quên gắp gấp đôi phần củ cải, đúng theo quy tắc.

Khi đón lấy phần ăn, nhìn thấy ánh mắt anh  vừa sợ hãi, vừa bối rối, tim tôi đau nhói.

Tôi muốn hét lên:
 "Đừng sợ! Đó vẫn là em!"

Nhưng cổ họng nghẹn cứng.

Tôi chỉ có thể đứng nhìn, nhìn anh một lần nữa, từng bước sa vào cơn ác mộng.

 

 
 

4
Ngày qua ngày.

Anh không ngừng xuất hiện trong cửa hàng.

Có khi là nhân viên.
 Có khi là khách hàng.
 Có khi là... quản lý.

Nhưng dù vai diễn thay đổi thế nào, kết cục luôn như cũ.

Anh bị dụ dỗ.
 Anh bị nhấn chìm.
 Anh chec.
 Và tất cả... lặp lại từ đầu.

 

 
 

Tôi thấy từng lần anh rơi vào tuyệt vọng.

Từng lần, anh lại chec đi trước mắt tôi.

Mỗi lần như thế, tôi đau đến muốn phát điên.

Tôi gào thét trong câm lặng.

Muốn níu lấy tay anh, muốn van xin anh rời khỏi nơi này.

Nhưng...

Tôi bất lực.

 

 
 

5
Dù tuyệt vọng như vậy, tôi vẫn không từ bỏ.

Trong những lúc ý thức còn tỉnh táo, tôi cố gắng để lại dấu vết.

Trên trang cuối cuốn sổ tay nhân viên, tôi viết hai chữ:

【Anh trai】

Tôi dùng hết sức, viết đến mức bút xuyên thủng giấy.

Nhưng mỗi lần, dòng chữ ấy luôn bị xóa đi.

 

 
 

Rồi một ngày nọ.

Có một thay đổi.

Có lẽ bởi khi nuốt linh hồn cô gái ấy, tôi giữ lại một phần ý thức của cô.

Cô ấy tên Tống Dĩ Ninh.

Chúng tôi đã ký kết một lời hứa:
 Tôi và cô ấy, cùng hợp sức, cứu anh trai.

 

 
 

Chúng tôi chia sẻ cùng một thân thể.
 Khi tôi yếu đi, Dĩ Ninh tiếp quản.
 Khi cô ấy gục ngã, tôi gắng gượng lên thay.

Chúng tôi phối hợp ăn ý, dùng hết sức lực nhỏ bé, dìu anh trai dần thoát khỏi lưới chec 

 

 
 

Đêm hôm đó.

Cuối cùng, tôi lại được thấy anh, nhưng lần này, anh... đã "hóa thân" thành chị gái.

Dù là dáng vẻ khác biệt.
 Tôi vẫn nhận ra linh hồn ấy —là anh.

 

 
 

6
Trong khoảnh khắc quyết định.

Khi anh trai do dự giữa sống và chec, là Dĩ Ninh, đã gào lên trong tâm trí anh:

"Giữ vững tỉnh táo! Đừng quên mục tiêu!"

Anh hỏi:
 “ Cô nghĩ... liệu em gái tôi có tha thứ cho tôi không?"

 

 
 

Dĩ Ninh nhường quyền kiểm soát cho tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi bật thốt:

"Sẽ tha thứ. Chắc chắn sẽ."

Giọng nói yếu ớt vang lên.
 Kéo theo sau đó, là cơn đau như bị xé nát linh hồn.

Ý thức của bóng váy đỏ trong tôi, bị cào xé, bị trục xuất.

Như hàng ngàn cây kim đâm xuyên qua tinh thần.

Đau đến nỗi tôi tưởng mình sẽ tan biến.

 

 
 

May mắn thay, Dĩ Ninh kịp thời thay thế tôi.

Ổn định nhịp tim anh trai.

 

 
 

Cuối cùng.

Tôi tỉnh lại trở về với bản thể của chính mình.

Trong ánh sáng ấm áp tỏa ra từ tủ lạnh 
 Tôi biết,  anh trai đã phá vỡ vòng lặp.

Đã tìm thấy tôi.

【Kết thúc phiên ngoại】

Loading...