Oan Gia Hai Đời
Chương 10: Chương 10
Lại Vân Yên thu hồi ánh mắt, cúi đầu cười nhạt.
Lời nàng nói đều ỷ vào miệng lưỡi sắc bén không buôn tha người, nhưng cũng đang nhắc nhở Ngụy Cẩn Hoằng, muốn cùng Lại gia bắt tay, trước tiên phải rõ ràng nàng là loại người nào.
Hắn có ý đồ khác cũng tốt, chơi ám chiêu cũng được, đều không sao, nàng tuy sợ hắn, nhưng nói trắng ra, nàng chỉ kiêng kỵ hắn mà thôi.
Khi so chiêu, nàng đối với hắn kiêng kỵ bất quá giúp nàng thêm cẩn thận, không phải là chuyện gì xấu.
“Nghỉ ngơi đi.
” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn nàng một cái mới phất tay áo đi ra cửa.
Đợi hắn đi rồi, Lại Vân Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngụy đại nhân thật sự quá mức trầm ổn.
**
Đêm nay, Ngụy Cẩn Trọng về nhà, muốn cả nhà ăn tối cùng nhau.
Ngụy Cảnh Trọng là đại nho nổi tiếng thiên hạ, đối nhân xử thế cũng thuộc dạng chính nhân quân tử, tiểu thiếp cũng chỉ có hai vị, một trong hai vị tiểu thiếp chỉ sinh ra mộ thứ nữ.
Nói đến, Lại Vân Yên lúc trước gả cho Ngụy Cẩn Hoằng, nàng tưởng rằng Ngụy công tử và cha hắn giống nhau, nàng chẳng sợ hắn nạp thêm vài vị tiểu thiếp, chỉ cần nàng bình tĩnh chấp nhận, nàng cũng có thể sống chắp vá với hắn như vậy đến hết đời.
Về sau khi nàng không thể sinh con, Ngụy Cẩn Hoằng nạp thiếp, nàng cũng có thể lý giải, chậm rãi thu hồi những tình cảm nam nữ đối với hắn, cảm thấy chỉ cần không sai biệt lắm, cuộc sống như thế vẫn có thể tiếp tục.
Dù sao trước khi nàng gả cho hắn, nàng cũng không mộng ước sẽ cùng hắn ân ái cả đời, loại thế đạo này muốn cùng một người nhất thế song nhân, một vợ một chồng nàng chưa hề nghĩ đến, ý nghĩ này đời trước đều là chuyện xa vời.
Nàng không cho rằng trong thời đại nàng sống sẽ may mắn gặp được người không có quan niệm trọng nam khinh nữ, tam thê tứ thiếp.
Mà suy nghĩ của nàng là, khi nàng hồng nhan già đi, Ngụy Cẩn Hoằng có ái thiếp trẻ trung, hắn sủng ái tân mỹ nhân của hắn, nàng làm tốt vai trò chính thất phu nhân của nàng, cả hai đều có phạm vi sinh hoạt riêng, nàng có thể vẻ vang tồn tại đã là tốt lắm rồi.
Khi nàng biết được bản thân không còn khả năng sinh con, nàng cũng chỉ nghĩ cuộc sống sau này nàng sẽ cùng trượng phu tôn trọng nhau như khách, nuôi nấng tốt con vợ lẽ hắn an bài dưới gối nàng là được.
Nếu không phải Ngụy Cẩn Hoằng dung túng thị thiếp coi thường, đánh vào thể diện của nàng, còn muốn cưới nữ nhi của Tống di nương, kẻ đã giết mẫu thân nàng, chuyện này liên tiếp chuyện kia, cuối cùng bức nàng đến uống ngụm nước cũng bị hạ nhân làm khó làm dễ, nàng và hắn cũng không đến mức nháo tới nông nổi hắn liếc mắc một cái nàng cũng cảm thấy chán ghét.
Bao nhiêu tình cảm nhiều năm thanh mai trúc mã, mấy năm ân ái phu thê, cũng hoàn toàn mất sạch.
Sau khi rời khỏi Ngụy gia, nàng đối với việc từng cùng Ngụy Cẩn Hoằng ân ái cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Sau đó nàng thậm chí chỉ nghĩ đến những khuất nhục mấy năm ở Ngụy phủ, đều sẽ giúp nàng nghĩ cách giúp huynh trưởng đấu với Ngụy gia.
Nếu không biết việc làm sau lưng của Ngụy gia, nàng nào có thể nghĩ ra cách đối phó bọn họ.
Ngụy gia dùng bữa vẫn an tĩnh như cũ, sau khi ăn cơm xong, nha hoàn dâng trà súc miệng lên, Ngụy Cảnh Trọng giữ hai huynh đệ Ngụy Cẩn Hoằng lại dặn dò mấy câu, dặn dò xong thì mới cho bọn họ đi.
Vừa ra khỏi cửa, Ngụy Cẩn Du liền cười hướng Lại Vân Yên chắp tay nói: “Tẩu tử, ta muốn nói mấy câu với huynh trưởng, tẩu thấy được không?”
Lại Vân Yên che miệng cười, hướng Ngụy Cẩn Hoằng phúc lễ, liền dẫn theo nha hoàn hướng về sân viện của Ngụy Cẩn Hoằng.
Mới vừa vào phòng, đã thấy Ngụy Cẩn Hoằng trở lại.
Hạnh Vũ đang muốn múc nước cho Lại Vân Yên dùng, nhìn thấy đại công tử trở về, do dự nhìn Lại Vân Yên.
"Múc nước cho đại công tử.
" Lại Vân Yên gật đầu với nàng ta.
"Vâng ạ.
”
“Ngài còn muốn đi thư phòng sao?” Gã sai vặt đứng ở cửa, Lại Vân Yên tận lực khiến cho giọng nói của chính mình nhỏ nhẹ tới nổi vắt ra nước.
Ngụy Cẩn Hoằng lắc lắc đầu.
“Vậy nghĩ sớm một chút nhé?”
"Ừ”
Lại Vân Yên vừa nghe, cười lắc lắc đầu.
Còn may là ban ngày đã ngủ bù đủ, nếu không ở chung với ma tinh này này cả đêm dài, nghĩ thôi cũng thấy khó khăn.
Rửa mặt xong, bọn họ vào gian trong, Lại Vân Yên bảo nha hoàn châm thêm cho nàng vài ngọn nến, quay đầu hỏi Ngụy Cẩn Hoằng đang ngồi trước án thư: "Thiếp xem sách một chút, có được không?"
"Ừ.
” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn sách trong tay, không chút để ý khẽ lên tiếng.
Nhóm nha hoàn khó hiểu mà lui ra sau, Lại Vân Yên nằm trên giường đem quyển sách đang xem dở lại lật ra xem.
Cổ nhân tâm kế sâu, sau lưng gồ ghề lồi lõm nhiều, Lại Vân Yên đời trước học hơn phân nửa đời người, mới tự bản thân học ra nửa điểm đạo lý.
Hiện tại trước mặt nàng chính là Ngụy Cẩn Hoằng nhân tài kiệt xuất, Lại Vân Yên cảm thán chính mình mệnh quá xấu rồi, sống thêm một đời, đúng là lơi lỏng một lát cũng không được.
Thấy Lại Vân Yên đọc sách đọc rất nghiêm túc, Ngụy Cẩn Hoằng bên này đột nhiên nói: "Ngày mai Chấn Nghiêm huynh sẽ đến phủ.
”
"Huynh trưởng ta đến phủ là có việc sao?" Lại Vân Yên mặt mày bình tĩnh, nâng mí mắt nhìn Ngụy Cẩn Hoằng.
Ngụy Cẩn Hoằng quét mắt nhìn mặt mày an tỉnh của nàng, nhàn nhạt nói: “Nói với ta là đến thăm ngươi.
”
Lại Vân Yên nghe vậy mỉm cười, thấy Ngụy Cẩn Hoằng nhìn nàng với đôi mắt có chút hờ hững, nàng rũ mắt cười nói: “Ngày mai phu quân có ở trong phủ không?”
"Có.
”
"Vậy ngày mai ta thỉnh phu quân chiếu cố một vài.
” Lại Vân Yên khẽ mở con mắt sáng, trong mắt mang ý cười nhìn về phía Ngụy Cẩn Hoằng.
Sóng mắt nàng lưu chuyển, biểu tình thong dong tự tại, Ngụy Cẩn Hoằng liếc mắt nhìn nàng một cái liền rũ mí mắt, nhẹ gật gật đầu.
Năm ấy nàng đi rồi, hắn liền biết được nàng sẽ không trở lại nữa.
Nhiều năm sau gặp mặt, bất quá là lại lần nữa khiến hắn minh bạch, tìm tòi trên người nàng cảm tình năm đó nàng từng có với hắn, cho dù chỉ một chút, cũng là quá mức vọng tưởng.
Năm đó vui thích, thật là hoa trong gương trăng trong nước, một thoáng lướt qua.
Nàng đã hoàn toàn quên, chỉ có mình hắn còn nhớ thương một chút tình cảm này.
**
Ngày thứ hai Lại Chấn Nghiêm đến bái phỏng, đến chào hỏi Ngụy phụ và Ngụy mẫu xong, liền đến sân viện của Ngụy Cẩn Hoằng.
Lại Vân Yên vừa thấy hắn đến, phúc lễ với hắn xong liền kéo ống tay áo của hắn, cười nói: “Mới mấy ngày ca đã tới thăm ta, người ngoài biết được, đều nghĩ ca không tin tưởng phu quân của muội đấy.
”
Lại Chấn Nghiêm đúng là có ý nghĩ này, nhưng bị nàng nói huỵch toẹt ra, không khỏi nhíu mày trừng mắt nhìn nha đầu không có tâm cơ nàng một cái, xoay người chắp tay với Ngụy Cẩn Hoằng: "Ngươi chớ có nghe muội tử của ta hồ ngôn loạn ngữ, nàng từ nhỏ ăn nói không lựa lời, là một đứa ngốc.
"
Ngụy Cẩn Hoằng mỉm cười gật đầu, giơ tay làm động tác mời: "Mời huynh.
”
Lại Chấn Nghiêm ngồi xuống yên vị, thấy muội muội ngốc còn nhẹ lôi kéo tay áo hắn đứng bên cạnh hắn cười ngây ngô, không khỏi bực mình nói: “Còn không mau mau qua đứng bên cạnh Cẩn Hoằng.
”
“Vân Yên biết được.
” Lại Vân Yên nhẹ phúc lễ, mới cười sang đứng bên người Ngụy Cẩn Hoằng.
"Dọn cho thiếu phu nhân một cái ghế dựa lại đây.
” Ngụy Cẩn Hoằng nói với Thương Tùng.
Thương Tùng chuyển ghế dựa đến, Lại Vân Yên cười liền ngồi xuống.
Mắt thấy nàng sắp ngồi xuồn, Lại Chấn Nghiêm nhíu mày trừng nàng, Lại Vân Yên che miệng cười trộm hai tiếng, lúc này mới hướng Ngụy Cẩn Hoằng hành lễ cười nói: “Đa tạ đại công tử.
”
Thấy nàng bộ dáng bướng bỉnh, Lại Chấn Nghiêm lắc lắc đầu, mắt liếc nhìn Ngụy Cẩn Hoằng, thấy hắn đang cười mỉm, trong lòng lúc này mới thoáng vừa lòng một chút.
Lại Vân Yên thấy huynh trưởng giống như lơ đãng đánh giá Ngụy Cẩn Hoằng, mà Ngụy Cẩn Hoằng bên miệng còn đang cười dịu dàng, nàng không cầm được buồn cười.
Huynh trưởng này của nàng, đúng là trong ngoài không đồng nhất, trở mặt vô tình, làm trò trước mặt người ngoài nói nàng không phải phép, nhưng nếu người ngoài hùa theo, thì đúng là thật sự khiến hắn phật ý.
Đời trước Ngụy Cẩn Hoằng đúng là người thông minh, làm trò trước mặt huynh trưởng nàng, chưa bao giờ khiến cho nàng khó xử.
Chỉ là đời trước có khả năng hắn làm vậy vì đối với nàng thật sự có chút yêu thích, nhưng đời này chỉ sợ hắn đang giả vờ thôi.
Ba người bọn họ, hiện tại mỗi người đều đang giả vờ, người ngoài nhìn vào cứ cho rằng bọn họ phú quý ngập trời, không nghĩ tới cuộc sống của bọn họ không như người bên ngoài tưởng, cũng không vui vẻ gì.
“Thôn trang sáng nay đưa sang phủ ta một ít trái cây mới mẻ, ta thuận đường mang cho muội một chút, để muội nếm thử chút trái cây lạ.
” Lại Chấn Nghiêm thấy Lại Vân Yên vẫn luôn ở cười trộm nhìn hắn, đôi mắt không khỏi nhu hòa hơn.
"Vâng.
” Lại Vân Yên gật gật đầu, nàng hơi nghiêng người, cúi người hướng về phía hắn nhẹ giọng nói: "Vậy khi nào huynh cưới tẩu tử cho ta đây?”
“Không quy không củ, đây là chuyện muội có thể hỏi?” Lại Chấn Nghiêm mắng nàng.
"Vậy khi nào?” Lại Vân Yên làm nũng nói, chuyện bên ngoài nàng còn chưa nghĩ ra cách để thu thập tin tức, chỉ có thể từ những lần nói chuyện mà thăm dò được.
Nàng phải biết tình thế, mới có thể phán đoán hướng đi
“Ca, ca nói đi.
” Lại Vân Yên lại giơ tay kéo tay áo hắn.
Lại Chấn Nghiêm rút mạnh tay áo ra, giận trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái: “Không quy không củ bậc này, lễ nghĩa ngày thường dạy ngươi đều đi đâu rồi?”
“Phu quân.
” Thấy huynh trưởng không đồng tình, Lại Vân Yên nghĩ cách đánh tới trên người Ngụy Cẩn Hoằng, nhỏ nhẹ gọi hắn.
“Tô đại nhân hiện nay đã đến Tấn Trung phải không?” Ngụy Cẩn Hoằng liếc nhìn nàng một cái, ôn hòa hỏi Lại Chấn Nghiêm.
Đã tới Tấn Trung? Nơi đó cách kinh thành khoản mười ngày đi đường, Lại Vân Yên rũ đầu mỉm cười thầm nghĩ.
Lại Chấn Nghiêm lúc này hướng Lại Vân Yên lắc lắc đầu, trả lời Ngụy Cẩn Hoằng: “Hẳn là như thế.
”
“Chấn Nghiêm huynh có tính toán gì không?” Ngụy Cẩn Hoằng nhàn nhạt hỏi.
"Vị thất tiểu thư kia, tháng sáu làm lễ cập kê, tới đó sẽ bàn chuyện cưới xin.
" Lại Chấn Nghiêm nói.
“Thật sự?” Lại Vân Yên lúc này nhỏ giọng kinh hỉ ra tiếng: "Vậy có tìm Thiện Ngộ quốc sư tính ngày lành tháng tốt không?"
"Nếu ngươi tự tiện lên tiếng lần nữa, ta sẽ tìm người đập nát miệng của người.
" Thấy muội muội nói xen vào, một chút thể thống cũng không, Lại Chấn Nghiêm vỗ nhẹ một chút cái bàn, híp mắt nói với Lại Vân Yên.
Lại Vân Yên trong lòng kêu khổ không ngừng, nàng biết huynh trưởng là người nói được làm được, nhưng nàng nếu không mở miệng nói chuyện, làm sao nhắc nhở hắn?
Trong lòng nàng thầm kêu khổ, bèn duỗi tay che miệng lại, vô tội nháy mắt với Lại Chấn Nghiêm, che miệng nhẹ giọng mà cầu xin nói: “Huynh trưởng trăm triệu lần không cần hung dữ như vậy.
”
Nàng còn dám mở miệng nói chuyện, Lại Chấn Nghiêm hừ lạnh một tiếng, thấy nàng mặt cúi thấp, không dám lại làm càn sau mới hòa hoãn thần sắc, hướng Ngụy Cẩn Hoằng chắp tay nói: “Ngày thường nàng phạm sai lầm, ngươi có thể la rầy nàng, không cần cố kỵ mặt mũi của ta.
”
Ngụy Cẩn Hoằng mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại một mảnh lạnh lùng.
Hai huynh muội này, một người so một người nói nói còn dễ nghe hơn hát tuồng.
“Nói đến, ta nghe nói Thiện Ngộ đại sư đã nhiều ngày ở tại thư viện?” Lại Chấn Nghiêm được nhắc nhở, nhân lúc Ngụy Cẩn Hoằng lúc này đang ngồi ở trước mặt, hắn liền giống như không để tâm hỏi câu này.
“Đúng vậy.
” Ngụy Cẩn Hoằng mỉm cười nói: “Ngày mai buổi sáng ta muốn cùng đại sư ở trà thất đàm đạo, không biết Chấn Nghiêm huynh ngày mai có nhàn hạ?”
"Ta có thời gian.
” Lại Chấn Nghiêm nghe vậy hướng hắn chắp tay cười nói.
“Không biết có thể thỉnh huynh trưởng ngày mai đến lúc đó ở lại đàm luận?” Ngụy Cẩn Hoằng hồI lễ lại nói.
“Cẩn Hoằng mời, ta trăm triệu không dám chối từ.
” Lại Chấn Nghiêm nở nụ cười, đôi mắt mà ngày thường hễ cứ cười là híp lại đang cười đến tinh quang đẩu hiện.
Lại Vân Yên trộm nhìn khuôn mặt hắn, không kìm được lấy khăn che miệng, lén lút nở nụ cười.
Thiện Ngộ là quốc sư, tìm hắn tính ngày tháng, đối với Tô Đán Xa chính là chuyện rất có mặt mũi, khiến cho ông ta hiểu rằng huynh trưởng nàng đối với mối hôn sự này bỏ ra bao nhiêu tâm ý trong đó.
.