Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ôm Đùi Bạn Thân Thật Chặt - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Trước tiên, tôi gọi cho bạn học cũ — giờ làm ở một tờ báo lớn.

 

Với sự giúp đỡ của cô ấy, chúng tôi lôi ra được một tin sốc về bạn trai cũ của Tô Uyển.


Thì ra cô ta từng vì lợi ích làm ăn mà đá người yêu cũ, còn bắt anh ấy ký thỏa thuận bảo mật.

 

"Tin này đủ nổ chưa?" – bạn tôi hét lên trong điện thoại – "Lại còn có nhân chứng!"

 

"Đỉnh!" – tôi nhanh tay biên tập nội dung – "Chờ thời cơ rồi bắn ra."

 

Cùng lúc đó, Lâm Kiều cũng không ngồi không.


Cô ấy đào hết ảnh thời đại học, giấy khen, giải thưởng — đủ để đập tan tin đồn "gái bar đêm".

 

"Và cái này nữa." – Lâm Kiều lấy ra một USB.


"Buổi gặp đầu tiên với Phó Thành là ở hội thảo ngành, có phóng viên chụp, tao tìm được ảnh gốc rồi."

 

Tôi kiểm tra — ảnh chụp rõ nét, cả hai mặc đồ công sở, nghiêm túc trao đổi — hoàn toàn chính thống.

 

"Tuyệt vời!" – tôi búng tay – "Quá đủ để vả ngược tin đồn!"

 

Tám giờ tối, đúng lúc scandal lên đỉnh, chúng tôi phản công.

 

Đầu tiên là bài báo: “Sự thật về cô gái hám tiền: Âm mưu thương mại hay trả thù tình cảm?”


Phân tích lý do Tô Uyển dựng chuyện vì khủng hoảng tài chính, muốn cưới để nhà họ Phó cứu nguy.

 

Tiếp theo, bạn học cũ, thầy cô đại học của Lâm Kiều đồng loạt lên tiếng — chứng minh cô ấy học giỏi, ngoan ngoãn, chẳng hề như truyền thông thêu dệt.

 

Cuối cùng, Weibo chính thức của Phó Thành ra tuyên bố:


"Đã nắm được bằng chứng đây là vụ vu khống có chủ đích. Sẽ kiện các bên liên quan."

 

Dư luận bắt đầu xoay chiều.

 

"Tuyệt đỉnh!" – tôi liên tục F5 Weibo, nhìn bình luận chuyển từ chửi rủa sang bênh vực – "Tụi mình thắng rồi!"

 

Nhưng Lâm Kiều lại không cười. Cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình, cau mày:


"Duẫn Duẫn, nhìn cái này."

 

Đó là một bài báo tìm kiếm con gái thất lạc của tập đoàn Lâm thị.


Đính kèm là ảnh một bé gái khoảng ba tuổi, chụp từ hơn hai mươi năm trước.

 

"Ủa… giống hệt mày hồi nhỏ luôn á?" – tôi so ảnh trong điện thoại Lâm Kiều, giống đến khó tin.

 

Tay cô ấy run nhẹ:


"Tao lớn lên trong cô nhi viện. Viện trưởng bảo tao được tìm thấy ở ga tàu…"

 

Tôi và Phó Thành nhìn nhau, đều thấy sốc.

 

"Bữa gặp ba mẹ mai…" – Phó Thành nói – "Mình đi làm xét nghiệm ADN trước."

 

6

 

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đến trung tâm xét nghiệm ADN.


Lâm Kiều nộp mẫu so sánh với mẫu từ tập đoàn Lâm thị.

 

"Bọn tôi sẽ trả kết quả sớm nhất sau 48 tiếng." – bác sĩ nói.

 

Lâm Kiều hít sâu:


"Giờ thì… đến nhà họ Phó thôi."

 

Biệt thự nhà họ Phó nằm ở ngoại ô, khu nhà giàu siêu cấp.


Riêng cái đài phun nước trước cổng cũng lớn hơn căn hộ của tôi.

 

Tôi ngồi trong xe, lòng bàn tay đầy mồ hôi.


"Không sao đâu." – Lâm Kiều vỗ tay tôi, cười – "Mày còn hồi hộp hơn tao đấy."

 

Tôi hít sâu:


"Chị ơi yên tâm, có em chống lưng!"

 

Mắt cô ấy đỏ hoe:


"Ối trời, làm gì cảm động dữ vậy…"

 

Phó Thành cũng trầm giọng:


"Anh sẽ không để ai bắt nạt em."

 

Bước vào nhà, ba mẹ Phó Thành đã ngồi ở vị trí chủ tọa, mặt nghiêm túc.


Cạnh đó còn vài người lớn tuổi — chắc là họ hàng.

 

"Mời ngồi." – bố Phó lạnh nhạt.

 

Tôi vừa định ngồi theo thì mẹ Phó đã nói:


"Cô là ai?"

 

"Bạn thân của cháu, Thạch Duẫn." – Lâm Kiều điềm tĩnh trả lời.

 

"Chuyện nhà, không nên có người ngoài." – một bà lớn lên tiếng, giọng gay gắt.

 

Tôi lúng túng đứng im, không biết lùi hay tiến.

 

"Con mời cô ấy đến." – Phó Thành đột ngột lên tiếng – "Cô ấy là chuyên gia truyền thông, đang giúp xử lý khủng hoảng hiện tại."

 

Một người khác hừ lạnh:


"Khủng hoảng? Không phải vì con gái này mà nhà họ Phó mới bị đưa lên hot search sao?"

 

Tôi định lên tiếng thì Lâm Kiều nhẹ nhàng nắm tay tôi lại.


Cô ấy ngẩng đầu, thẳng lưng:


"Các bác, về những tin tức đó, cháu đã…"

 

"Không cần giải thích." – một người cắt ngang.


"Chúng tôi đã điều tra. Cô lớn lên trong cô nhi viện, làm nhân viên văn phòng bình thường, không có xuất thân gì đáng kể. Cô nghĩ mình xứng với nhà họ Phó sao?"

 

Tôi thấy tim nhói lên, nhìn sang Lâm Kiều.


Cô ấy cắn môi nhưng mắt vẫn kiên định.

 

"Nhị bá." – Phó Thành trầm giọng – "Con chọn Kiều không phải vì cô ấy có bối cảnh gì, mà vì cô ấy chính là người con muốn."

 

"Nông nổi!" – bố Phó đập bàn –


"Con có biết bao nhiêu gia tộc đang dòm ngó nhà họ Phó không? Hôn nhân chưa bao giờ là chuyện của hai người!"

 

Không khí căng như dây đàn.


Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên — là bác sĩ từ trung tâm xét nghiệm.

 

"Kết quả đã có." – giọng ông run nhẹ –


"Tỉ lệ trùng khớp 99,99%. Cô Lâm chính là con gái thất lạc của chủ tịch Lâm thị!"

 

Tôi suýt hét to, cố nén lại, nhỏ giọng nói với Phó Thành và Lâm Kiều.

 

Phó Thành sáng bừng mắt, còn Lâm Kiều thì đứng hình.

 

"Bố, mẹ." – Phó Thành đột ngột cất cao giọng –


"Trước khi hai người quyết định bất cứ điều gì, có chuyện này cần biết."

 

Anh đứng lên, nắm tay Lâm Kiều:


"Kiều không phải là người không có bối cảnh. Cô ấy là con gái ruột của chủ tịch Lâm Hải Phong – tập đoàn Lâm thị."

 

Cả phòng khách ch ết lặng.


Biểu cảm của ba mẹ Phó Thành chuyển từ sốc, sang nghi hoặc, rồi… không dám tin.

 

Ngay lúc đó, điện thoại tôi lại rung — là tin nhắn của bạn tôi, Vương Lâm:


【Lâm thị vừa họp báo, công bố đã tìm được tiểu thư thất lạc, xác nhận bằng ADN, tối nay tổ chức tiệc nhận người.】

 

Tôi đưa điện thoại cho Phó Thành xem.


Anh nhìn ba mẹ mình:


"Xem ra… tối nay, mình phải chuẩn bị đi tiệc rồi."

7

Diễn biến tiếp theo… thật sự như mơ vậy.

 

Một chiếc limousine Lincoln kéo dài của tập đoàn Lâm thị đỗ ngay trước cổng biệt thự nhà họ Phó, đến rước Lâm Kiều — lúc đó vẫn đang mơ màng chưa kịp phản ứng.


Tôi và Phó Thành lập tức theo sát phía sau.

 

Trong buổi tiệc nhận người, vợ chồng Lâm Hải Phong ôm lấy Lâm Kiều mà khóc không thành tiếng.


Thì ra năm cô ba tuổi đã bị lạc ở ga tàu, gia đình tìm suốt hai mươi năm vẫn không từ bỏ hy vọng.

 

Truyền thông thi nhau đưa tin về cuộc đoàn tụ cảm động này, mọi tin đồn tiêu cực về Lâm Kiều ngay lập tức bị xóa sạch.


Âm mưu của Tô Uyển hoàn toàn sụp đổ, công ty nhà cô ta còn bị vụ bê bối này đẩy vào thế khốn đốn gấp bội.

 

Góc sảnh tiệc, Tô Uyển mặt trắng bệch nhìn Lâm Kiều được bao quanh như minh tinh, định lủi đi thì bị tôi chặn đầu.


"Cô Tô, gấp gì mà đi vội thế?" – tôi cười híp mắt hỏi.

 

Cô ta trừng mắt nhìn tôi: "Tránh ra."

 

"Đừng hấp tấp vậy." – tôi lắc lắc điện thoại – "Chứng cứ cô mua truyền thông bôi nhọ Lâm Kiều đều nằm trong máy tôi đây. Nếu gửi cho vài nhà báo thì…"

 

Sắc mặt Tô Uyển lập tức tái mét:


"Cô muốn gì?"

 

Tôi ghé sát tai cô ta, nói nhỏ:


"Thứ nhất, công khai xin lỗi. Thứ hai, biến khỏi tầm mắt Lâm Kiều mãi mãi. Thứ ba…" – tôi dừng lại –


"Nghe nói công ty cô đang kẹt vốn? Trùng hợp, chú Lâm cũng đang muốn mua lại vài doanh nghiệp."

 

Tô Uyển lảo đảo lùi lại hai bước, mắt đầy sợ hãi.

 

Tối hôm đó, Lâm Kiều chính thức ra mắt với thân phận thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm.


Thái độ bố mẹ Phó Thành lập tức xoay 180 độ, hận không thể lập tức chốt chuyện cưới hỏi.

 

"Tôi đã nói rồi mà, mắt nhìn người của Tiểu Thành chưa bao giờ sai!" – mẹ Phó nắm chặt tay Lâm Kiều – "Hai đứa định khi nào đính hôn đây?"

 

Phó Thành bất lực nhìn mẹ:


"Mẹ à, không cần gấp vậy đâu ạ…"

 

Mẹ anh vờ như không nghe thấy:


"Mẹ thấy tháng sau tốt, tháng sau nữa cũng có ngày đẹp. Hay là…"

 

Lâm Kiều liếc tôi một cái, cả hai bật cười thành tiếng.

 

Sau tiệc, cô ấy kéo tôi ra một góc:


"Duẫn Duẫn, lần này nhờ cậu cả đấy."

 

"Thôi đi bà." – tôi xua tay – "Là do số bà đỏ, trời sinh đã là tiểu thư chính hiệu."

 

Cô ấy lắc đầu, đưa cho tôi một tấm thẻ:


"Chút lòng thành của mình và ba."

 

"…Bao nhiêu?"

 

Cô ấy mỉm cười đầy thần bí:


"Đủ để cậu đi du lịch vòng quanh thế giới vài kiếp không hết."

 

Tấm thẻ trong tay tôi đột nhiên… nặng ngàn cân.

 

Lâm Kiều ôm tôi thật chặt:


"Duẫn Duẫn, dù tôi có là thiên kim nhà họ Lâm, cậu vẫn là bạn thân duy nhất của tôi."

 

Phó Thành bước tới, đưa tôi một phong thư:


"Phí truyền thông còn lại, và… thư mời nhận chức Phó giám đốc truyền thông của tập đoàn Phó thị, nếu cô quan tâm."

 

Tôi đứng ngẩn ra, không nói nên lời.

 

"Đương nhiên là quan tâm!" – Lâm Kiều thay tôi trả lời, vui vẻ nhận phong thư.

 

Trên đường về, tôi sờ vào chi phiếu và thư mời trong túi, cứ thấy như đang nằm mơ.


Mới tháng trước còn là con ong chăm chỉ lo tiền thuê nhà, giờ đột nhiên có cả sự nghiệp lẫn cơ hội vàng.

 

Điện thoại rung lên — tin nhắn của Lâm Kiều.


【Mai đi shopping không? Nghe bảo Hermès vừa về lô mới~】

 

Tôi cười, nhắn lại:

Loading...