Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ôm Đùi Bạn Thân Thật Chặt - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

【Tiểu thư Lâm à, giờ bà còn phải đi mua nữa sao? Không phải nên gọi thẳng thương hiệu giao tận dinh thự à?】

 

【Vậy thì nhàm chán ch ết!】 – cô ấy trả lời ngay.


【Không có bà bên cạnh gào thét cho đã, tôi tiêu tiền chẳng có cảm giác thành tựu gì cả!】

 

Đồ điên này đúng là…

 

【Rõ rồi, thưa tiểu thư, mai gặp.】

 

Đặt điện thoại xuống, tôi nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.


Cuộc sống đúng là kỳ diệu thật.


Đôi khi, khoản đầu tư lời nhất… chính là có một người bạn chân thành.

 

8

Từ sau khi về nhà họ Lâm, Lâm Kiều tiêu tiền càng lúc càng "tung trời".

 

Tôi vừa họp sáng xong quay về văn phòng thì thấy cô nàng đã ngồi rung đùi gọi video với ba mình.

 

"Thẻ chỉ còn hai mươi triệu, mua cái du thuyền còn không đủ!"

 

Chú Lâm đầu bên kia giật mắt:


"…Tháng trước không phải đã mua một cái rồi à?"

 

Lâm Kiều cãi lý:


"Đó là màu trắng, hôm nay con thích cái màu hồng. Có mái vòm sao trời với vòi phun champagne nữa cơ!"

 

Chú ấy xoa trán:


"Rồi rồi, mua."

 

Lâm Kiều:


"Phải kèm thêm trực thăng nha!"

 

Chú ấy:


"......"

 

Cúp máy xong, cô ấy nhảy phắt sang tôi:


"Cuối tuần đi du thuyền chơi nha!"

 

Cuối tuần, tôi và cô ấy nằm phơi nắng trên boong tàu.


Bất ngờ, Lâm Kiều bật dậy như cá chép nhảy nước:


"Không ổn rồi! Mua tàu rồi để đâu? Phải mua luôn đảo mới được!"

 

Tôi phun champagne:


"Mua… mua đảo?!"

 

Con nhỏ này đúng kiểu nghĩ gì làm nấy không ai cản được.


Cô ấy đã mở bản đồ tìm chỗ:


"Cái này được nè, gần Maldives, chỉnh sửa lại làm khu nghỉ dưỡng cũng đẹp."

 

Tôi ngã ngửa:


"Khoan đã, bà mua đảo… để đậu du thuyền á?"

 

Lâm Kiều tròn mắt:


"Chứ chẳng lẽ ngày nào cũng chạy về cảng gửi rồi trả phí?"

 

Tôi: …Không cãi được luôn.

 

Ngay sau đó, cô ấy nhắn cho Phó Thành:


【Anh yêu à, em thấy một hòn đảo xinh xỉu, có 200 tỷ thôi, mình làm khu nghỉ dưỡng riêng nha!】

 

Phó Thành: 【…Đảo?】


Lâm Kiều: 【Ừ đó! Không có thì du thuyền của em tội lắm á!】


Phó Thành: 【Được, mua.】

 

Năm phút sau, ngân hàng báo tài khoản nhận được 300 tỷ.


Ghi chú:


【Mua đảo + sửa sang. Đừng xài quá mức.】

 

Lâm Kiều cười rạng rỡ:


"Thấy chưa? Anh ấy tâm lý ghê! Cho dư 100 tỷ để mình trang trí nè!"

 

Tôi:


"…Đây gọi là 'trang trí nhẹ nhàng' đó hả? Tôi thấy là 'quẩy tới nóc' thì đúng hơn."

 

Thế giới của nhà giàu… có thêm tôi cũng đâu có gì sai? Hả?

 

Vừa mua xong đảo, trực thăng màu hồng đã được giao đến.


Lâm Kiều kéo tôi chạy đi test liền.

 

Phi công cúi đầu hỏi:


"Thưa tiểu thư, hôm nay muốn bay đi đâu?"

 

Lâm Kiều:


"Bay vòng quanh thành phố chụp TikTok đã!"

 

Tôi:


"…Chỉ để quay clip thôi á?"

 

Lâm Kiều:


"Chứ chẳng lẽ dùng để đi làm thật?"

 

Mười phút sau, cô ấy up loạt story mới.


【Đồ chơi mới~】 — kèm 9 tấm selfie, nền là khung cảnh thành phố nhìn từ trực thăng.

 

Phó Thành bình luận ngay: 【Bay cẩn thận.】


Chú Lâm: 【Nhìn cũng ổn phết.】


Mẹ Phó: 【Cần thêm tiền không con? Mẹ chuyển!】


Bố Phó: 【Tới lượt bà hả? Tôi chuyển rồi.】

9

Cuối cùng cũng có một cuối tuần rảnh, tôi đang định cuộn chăn xem phim thì nhận được điện thoại từ Lâm Kiều.

 

"Duẫn Duẫn! Xuống dưới ngay!"


Tôi vén rèm nhìn xuống, thấy cô nàng đang dựa vào một chiếc Rolls-Royce màu hồng, vẫy tay gọi tôi.

 

"Xe… xe này?" – tôi há hốc mồm.

 

"Thấy hôm qua đi dạo phố hợp với màu móng mới nên tậu luôn." – cô nàng nói tỉnh bơ rồi mở cửa xe. Đi, dẫn mày đi ăn sáng."

 

Từ sau vụ mua đảo hai nghìn tỷ trong một nốt nhạc, tôi đã miễn nhiễm với mọi thể loại gây sốc.


Chỉ lặng lẽ thắt dây an toàn.

 

Tới nhà hàng, quản lý đích thân ra đón:


"Chào Lâm tiểu thư, chỗ của cô đã chuẩn bị sẵn."

 

Chúng tôi được dẫn lên sân thượng tầng cao nhất, cả thành phố thu gọn trong tầm mắt.
Lâm Kiều gọi loạt món đặc trưng, sau đó ghé tai tôi thì thầm:


"Duẫn Duẫn, tao đang có một ý tưởng."

 

"Mày nói đi." – tôi uống ngụm nước trái cây trấn tĩnh.

 

"Tao muốn mở công ty." – mắt cô nàng lấp lánh.

 

"Hả? Chẳng phải quản lý tập đoàn Lâm thị chưa đủ bận sao?"

 

"Không phải kiểu đó." – cô xua tay.


"Tôi muốn mở chuỗi tiệm trà chiều dành riêng cho hội chị em bạn dì. Chỗ chụp ảnh, sống ảo."

 

Tôi suýt sặc:


"Chỉ vì lần trước đi cái quán mạng nổi kia mà bà thấy gương nhỏ quá?"

 

"Đúng rồi!" – cô nàng nói đầy chính nghĩa.


"Mà bánh ngọt thì nghèo nàn dã man, tôi định mời luôn bếp trưởng Michelin từ Pháp về thiết kế menu."

 

"…Bà không mở tiệm, bà đang thiêu tiền chơi thì có!"

 

Cô ấy chớp mắt:


"Dù sao ba với Phó Thành đều nói tôi muốn làm gì cũng được, lỗ thì tính vào quỹ của họ."

 

Được rồi, có tiền thì nói gì cũng đúng.

 

Chiều hôm đó, chúng tôi tới xem mặt bằng.


Ngay trung tâm thương mại đắt đỏ nhất, một toà nhà ba tầng.

 

"Hồi trước đây là showroom đồ hiệu, tôi kêu ba mua lại rồi." – cô nàng lắc lắc chùm chìa khóa.


"Bà nghĩ nên trang trí như thế nào?"

 

"Kiểu nào cũng được, tuỳ tâm đại tiểu thư."

 

Cô nàng lườm tôi:


"Đồ cà khịa."

 

10

"Tea house chị em" của Lâm Kiều vừa khai trương đã bùng nổ thành điểm check-in hot nhất thành phố.


Mỗi ngày xếp hàng dài dằng dặc, có người còn bay từ tỉnh khác tới chỉ để chụp hình.

 

Tôi – với danh nghĩa "đồng sáng lập", bị ép biến thành reviewer bất đắc dĩ.

 

"Chào mọi người, hôm nay tụi mình sẽ review bánh kim cương mới ra mắt nha…" – tôi cười gượng trước ống kính.

 

Lâm Kiều đứng cạnh nín cười tới đỏ mặt.

 

Quay xong, tôi nằm vật ra sofa:


"Lâm Kiều, tôi hận bà."

 

Cô nàng ôm bụng cười:


"Thôi mà~ Nhìn đi, tài khoản chúng ta có tận triệu follow rồi!"

 

"Có ích gì! Bây giờ tôi ra đường còn bị nhận mặt, hôm qua có người bắt tôi ký tên nữa kìa!"

 

"Thì tốt quá còn gì, giờ bà cũng là celeb rồi mà~"

 

Tôi: "…"

 

Tối đến, Phó Thành tới đón chúng tôi đi ăn.


Thấy gương mặt tôi tàn tạ không còn gì để mất, anh cười:


"Bị Kiều Kiều hành cho thảm quá hả?"

 

Tôi lườm anh:


"Phó tổng, quản vợ anh lại đi!"

 

Anh giơ tay đầu hàng:


"Tôi chịu thua."

 

11

Giáng Sinh năm đó, Lâm Kiều nói có "bất ngờ" dành cho tôi.

 

"Bất ngờ gì? Mua thêm đảo nữa hả?" – tôi nghi ngờ nhìn cô ấy.

 

"Còn vui hơn!" – cô ấy kéo tôi lên xe đầy thần bí.

 

Xe dừng trước công viên giải trí.

 

"Tối đông giá rét như này kéo tôi đi công viên?"

 

"Tôi bao trọn rồi!" – cô ấy phấn khích chỉ vào vòng quay mặt trời – "Tối nay nơi này chỉ thuộc về chúng ta!"

 

Tôi lúc này mới nhận ra cả khu giải trí vắng tanh, đèn màu rực rỡ như bước vào cổ tích.

 

"…Bà điên rồi!" – tôi xúc động đến muốn khóc.

 

"Đi nào!" – cô kéo tôi chạy về phía ngựa quay.

 

Chúng tôi chơi hết mọi trò như hai đứa trẻ.


Cuối cùng ngồi trên đỉnh vòng quay, ngắm nhìn cả thành phố sáng rực bên dưới.

 

Lâm Kiều bỗng lặng lẽ nói nhỏ:


"Duẫn Duẫn, cảm ơn cậu vì luôn ở bên tôi."

 

Tôi rơm rớm nước mắt:


"Đừng tự nhiên sến như vậy…"

 

Tôi suýt sặc trà sữa, Lâm Kiều nhăn mặt:


"Xê ra coi, rõ ràng là bà ăn sung mặc sướng nhờ tôi mà!"

 

Cô ấy cười, tựa đầu lên vai tôi:


"Chúng ta phải mãi tốt như thế này nhé?"

 

Tôi lén lau nước mắt:


"…Ừ."

 

12

Khi tiếng chuông giao thừa vang lên, tất cả tụ họp trên sân thượng biệt thự nhà họ Phó.

 

Có chú Lâm, dì Lâm, bố mẹ Phó Thành, Lâm Kiều, Phó Thành… và tôi.

 

Pháo hoa rực sáng bầu trời đêm.


Lâm Kiều chỉ tay lên cao hét to:


"Nhìn kìa! Tôi đặt riêng đấy!"

 

Pháo hoa hiện lên dòng chữ "Happy New Year" và hình hai người đang nắm tay.

 

"Hai người đó là tụi mình đó nha!" – cô ấy cười khoe khoang.

 

Tôi dở khóc dở cười:


"Đúng là… Lâm Kiều."

 

Phó Thành ôm vai cô ấy, ánh mắt đầy cưng chiều.


Các bậc trưởng bối nâng ly chuyện trò rôm rả.

 

Giữa tiếng pháo vang trời, Lâm Kiều ghé tai tôi hét lớn:


"Duẫn Duẫn! Chúng ta phải làm chị em suốt đời!"

 

Tôi cũng hét lại:


"Thế bà phải nuôi tôi cả đời đó!"

 

Cô nàng cười như điên:


"Thành giao!"

 

Pháo hoa phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên khuôn mặt ai cũng đang mỉm cười.

 

Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ lại mùa hè nhiều năm trước.


Khi Lâm Kiều bị bạn nữ trong lớp bắt nạt, tôi – lúc đó còn rất ngố – đã chạy lên chắn trước mặt cô.

 

Tôi nghiến răng nhìn đám người đó, từng từ rành rọt:


"Nếu mấy người dám bẻ gãy đôi cánh của chị em tôi, tôi sẽ đốt cháy cả thiên đường của mấy người!"

 

Bọn họ nhìn tôi như nhìn đứa dở hơi.


Lâm Kiều đỏ hoe mắt bò dậy, chỉ để lại một câu:


"Đồ 2." – rồi quay người bỏ chạy.

 

Nhưng câu nói đó… được cô ấy chép lại trong sổ tay suốt ba năm.

 

Mùa vẫn thay, người vẫn vậy.


Thật tốt biết bao.

 

(Hoàn)

Loading...