Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ôn Ninh

Chương 1



1.

Chuyện Tân hoàng bị ác bá ăn chơi phá phách bậc nhất kinh thành là ta cầu hôn, không tới vài ngày đã truyền đi cả thành.

Sáng nay, cha ta vừa bước chân vào phủ đã vơ lấy chổi lông gà vọt vào thư phòng của ta, gấp gáp đến nỗi rơi mất một cái giày.

“Con, con, cái đứa hư thân mất nết này, con là muốn ta tăng xông mà chếc hay sao? Bệ hạ mà con cũng dám trêu đùa!”

Ta chăm chú vẽ tranh, gã sai vặt có nhan sắc đang diễn vai một người trầm tư suy nghĩ làm người mẫu cho ta vẽ.

Ta cũng không ngẩng đầu lên: “Con nghiêm túc mà.”

Cha ta suýt nữa tắc thở, không nói lên:

“… Nghiêm túc cái gì mà nghiêm túc, đó chính là Tân đế!”

“Con biết.” ta bình tĩnh nói,

“Trong phòng nhiều người nhăm nhe như vậy, chỉ người có quyền lực nhất mới có thể giúp con yên tâm.”

Hơn nữa tân hoàng còn là một đại mỹ nhân.
Cha ta khóc lóc thảm thiết bỏ đi.

Ta cúi đầu tiếp tục hoàn thành tuyệt tác của mình, chỉ mấy quẹt đã xong.

Gã sai vặt chỉnh lại y phục rồi tiến đến gần nhìn thử, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp.

“Chủ tử vẽ… rùa đen thật sống động.”

Ta liếc hắn một cái: “ Rùa đen cái gì? Đây là tranh sơn thủy.”

Gã sai vặt gặp nguy không loạn, mồm miệng trơn tru như bôi dầu:

“Kỹ thuật vẽ của chủ tử thật sự khó ai bì được, rùa đen… à không, trên núi đá lại có một chút xanh, cảnh xuân chợt hiện, đẹp không sao tả xiết!”

Ta cầm tranh nhìn đi nhìn lại, vô cùng hài lòng, quả không uổng mười tám năm học tập của ta.

Suy nghĩ một chút, ta quyết định ở phía trên bổ sung hai hàng chữ, sau đó trịnh trọng đem nó đưa cho thư đồng.

“Đi, đóng khung lại, ta muốn tiến cung đưa nó cho bệ hạ.”

Gã sai vặt có chút không tình nguyện, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mang tranh đi.

2.

Đương kim thái hậu là cô của ta, đối với ta vô cùng chiều chuộng, từ nhỏ ta đã được cho phép tự do ra vào hoàng cung.

Ta cầm tuyệt tác đã được đóng khung của mình xông thẳng đến ngự thư phòng, thái giám tổng quản Tiểu Tạ từ xa nhìn thấy ta thì như thấy quỷ, cuống cuồng muốn bay vào báo cáo, lại bị cái liếc mắt của ta doạ không dám động đậy.

Dù sao lần trước sau khi hắn vào báo cáo chuyện ta đến, đã bị ta trói lại cạo lông cả người.

Từ trên xuống dưới không sót chỗ nào.

Quên không nói, cha ta là Trấn Quốc đại tướng quân, từ nhỏ ta đã tập võ, giá trị vũ lực chỉ đứng sau cha ta.

Ta lắc lư tiến lại gần, vừa định gõ cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền đến giọng của tân hoàng.

“Chư vị ái khanh, nêu lên ý kiến của bản thân, chuyện này trẫm rốt cuộc nên làm gì?”

Xem ra là thảo luận chuyện quân cơ quan trọng.

Trong thư phòng một mảng im lặng.

Đang lúc ta tự hỏi có nên tránh đi hay không, một thanh âm quen thuộc vang lên trước.

“Thần cho rằng, bệ hạ không bằng cứ đồng ý với nàng.”

Giọng nói trong trẻo vang vọng ấy chính là Ứng Cẩn, người đứng đầu cuộc thi đình năm nay, cũng là lang quân đứng đầu Tây viện của ta lúc trước,

” Ôn Ninh quận chúa tài mạo song toàn, lại cùng bệ hạ là thanh mai trúc mã, có thể nói trời sinh một cặp, lương duyên trời ban. ”

Còn đây là Dung Uy, võ trạng nguyên năm nay, lúc trước vẫn ở Đông viện, người thì cao lớn anh tuấn, chỉ là không có văn hóa.

“Thần tán thành. ”

Đây là Lại bộ thượng thư.

Tiếp theo là Nội Các thứ phụ, Hàn Lâm Viện tu biên, Hộ quân tham lĩnh…

“Tất cả các ngươi…”

Tân hoàng suýt nữa chửi ầm lên, lại nhịn xuống, vươn tay run rẩy chỉ vào mười người tài tuấn trong triều này.

“Nàng tốt như vậy, sao các ngươi không cưới nàng, các ngươi chính là muốn trẫm thay các ngươi chịu tội!”

Lại là Ứng Cẩn mở miệng trước, ngữ điệu ung dung, đây chính là lý do trước đây ta sủng ái hắn nhất.

Vĩnh viễn gặp nguy không loạn, giọng nói mang theo nụ cười, cho dù là chỉ vào mũi người ta chửi cả nhà.

“Thần còn tưởng rằng Bệ hạ là người đầu tiên gài bẫy chúng thần, nếu thần lại rơi vào nanh vuốt của Ôn Ninh, thần thà từ quan về quê còn hơn.”

“Thần cũng vậy!”

… Không thể không nói, Võ trạng nguyên đúng là không có văn hóa.

3.

Tân hoàng im lặng một lúc, sau đó lại nhẹ giọng, trong lời nói tràn đầy ai oán.

“Trẫm ba tuổi bắt đầu làm ngựa cưỡi cho nàng, sáu tuổi làm bao cát cho nàng, mười tuổi nàng bắt đầu học vẽ tranh, để trẫm múa kiếm làm người mẫu cho nàng, nàng nhìn trẫm, vẽ một bức gà mổ thóc.”

Ta nhớ rõ ta vẽ chính là rồng chầu trời mà?

“Thật vất vả mới đợi được nàng lớn, theo lão tướng quân đi trấn thủ biên quan, biên cương vừa bình yên lại, các ngươi đã để trẫm cưới nàng?”

“Các ngươi không bằng bức tử trẫm, đổi hoàng đế đi!”

Đã thảm đến mức này, không ai dám nói câu nào nữa, sau đó, bọn họ rời rạc mà đi ra.

Nhìn thấy ta ở cửa, ai nấy đều sửng sốt, sau đó đồng loạt kéo ra khoảng cách mười mét với ta.

Ta nhìn những mỹ nhân từng được ta nâng niu trong lòng bàn tay này, khẽ mỉm cười, cất bước bước vào ngự thư phòng.

Người đẹp vẫn rất đẹp, nhưng trong lòng ta hiện tại đều là tân hoàng.

Tân hoàng đang buồn bực, chống cằm bĩu môi, bộ dáng ủy khuất khiến ta rất đau lòng.

Ta bước tới, hắn nhìn thấy ta, gần như ngã khỏi ghế vì sợ hãi.

Ta cười híp mắt đưa bức tranh trên tay cho hắn,

“Mấy năm nay chỉ lo đánh trận, đã lâu không vẽ tranh, hôm nay ta đã nghiêm túc vẽ một bức, coi như là tín vật cho ngươi.”

Cũng không thể ép người quá mức, ta buông bức tranh xuống rồi rời đi, trước khi đi còn nháy mắt với hắn.

“Đây là nghĩ đến ngươi mà vẽ ra, là tâm ý của ta, bệ hạ từ từ thưởng thức. ”

Không bao lâu, trong cung truyền đến tin tức.

Tân hoàng đột nhiên phát điên, xé giấy vẽ không biết từ đâu ra ăn, thiếu chút nữa nghẹn đến thăng thiên.

Ta hồi tưởng một chút chữ ta đề trên tranh
— “Vạn thủy thiên sơn đều là tình, bệ hạ cưới ta có được không”.

Không nghĩ tới bệ hạ lại phản ứng lớn như vậy, thật sự là một con ngựa nhỏ bướng bỉnh.

4.

Lúc nghe nói chuyện này, ta đang cắn hạt dưa trong cung thái hậu.

Thái hậu nương nương tuổi vừa qua bốn mươi, nhưng bởi vì chăm sóc tốt, nhìn qua vẫn trẻ trung xinh đẹp như thiếu nữ.

Bà gom góp một nắm vỏ hạt dưa, ném về phía ta:

“Mỹ nam bị con cướp đoạt trong kinh thành còn ít sao? Còn dám đem móng vuốt dán lên người con trai ta, đừng nói Hoàng thượng không đồng ý, ai gia cũng không đồng ý!”

Ta vỗ vỗ ống tay áo, đứng dậy:
“Bánh bát trân, bánh kim tuyến, vịt hồ lô với hồng hỏa tinh ta mang về từ biên quan sẽ không mang cho cô mẫu nữa vậy.”

Thái hậu nương nương nghe tiếng lập tức nhào tới giữ khay.

“Vậy cũng không được, thái y nói tiên đế băng hà ta đau lòng sinh bệnh, không cho ta ăn ngọt không cho ta ăn thịt, con lại lấy đi, là muốn mạng của ta sao!” – Ta liếc xéo bà:

“Vậy người giúp con giải quyết phía bệ hạ đi.” – Thái hậu có chút khó khăn,

” Con cũng không phải không biết, con trai ta có bao nhiêu bướng bỉnh…………………………..”

Thái hậu ôm ngực: “Ai nha, ai gia đau tim quá, mau, mau truyền thái y –”

Thái hậu bệnh không dậy nổi, hoàng đế bệ hạ hiếu thua ạ thức trắng đêm canh giữ ở trước giường, cuối cùng được lão nhân gia nàng trao cho một câu “Di ngôn”.

“Cảnh Thần, ta cả đời này, chỉ yêu thương ba hài tử, con, A Ninh, còn có ca ca vô phúc kia của con…”

Thái hậu ẩn ý chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, nước mắt lưng tròng, giữ chặt tay tân hoàng đến ta còn thấy đau.

“Bây giờ chỉ còn con và A Ninh, các con hãy thành thân, chiếu cố lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau vì thiên hạ mà phấn đấu cả đời đi!”

Ta giật giật khóe miệng, Tiêu Cảnh Thần bên cạnh mặt hiện lên mấy dấu hỏi “Sao mẫu hậu lại nhiệt tình như vậy ?”

* Anh da đen hỏi chấm.*

Cuối cùng ta cũng được như ý nguyện.

Tiêu Cảnh Thần dùng khuôn mặt như bị táo bón nắm lấy tay ta, tiếp nhận lời dặn dò của Thái hậu.

Thái hậu chạy KPI thành công, bắn cho ta ánh mắt “Ngươi xem làm sao thì làm đi”, rồi quay đầu đi ngủ.

5.

Ta cùng Tiêu Cảnh Thần sóng vai đi ra khỏi tẩm điện Thái hậu.

Nhìn hai tay chúng ta giao nhau, trong lòng ta như trăm hoa đua nở, Tiêu Cảnh Thần lại giống như một tên đầu gỗ lâu năm, từng bước từng bước giậm chân.

Đi đến khi không nhìn thấy cung Thái hậu nữa, Tiêu Cảnh Thần mới hất tay ta ra.

Trong ngự hoa viên, ánh trăng ấm áp, sao sáng dày đặc, giống như ngàn vạn minh châu lấp lánh.

Hắn mặt không đổi sắc xoay người, thân hình cao gầy chống đỡ bóng đêm như nước, từ trên cao nhìn xuống ta:

“Ôn Ninh, rốt cuộc vì sao ngươi nhất định phải gả cho trẫm?”

“Bệ hạ có biết đó là cái gì không?”

Tiêu Cảnh Thần nhìn theo tầm mắt của ta, nhíu mày nói,

“Không phải là mặt trăng sao.”

“Không, đó là ánh trăng sáng.”

Ta cười híp mắt,
“Bệ hạ ở trong lòng ta, giống như vầng trăng này, không gì sánh bằng, độc nhất vô nhị. Lúc ở biên quan, ta chỉ cần ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh trăng này, là giống như thấy người.”

“…”

Những mỹ nhân ở trong viện bình thường đều rất thích nghe ta thả thính.

Nhưng Tiêu Cảnh Thần giờ phút này lại trừng mắt nhìn ta, mặt giống như nuốt phải ruồi.

Cứng đờ trong chốc lát, Tiêu Cảnh Thần mới tìm lại được giọng nói của mình,

“Có phải ngươi cảm thấy, trẫm cũng dễ lừa như bọn người Ứng Cẩn không?”

“Dạ?” -Tôi nhướng mày,

“Ta lừa bọn họ lúc nào? Chi phí thi cử của bọn họ đều là ta trả.”

“Mặc kệ ngươi có nói thật hay không, ta đã đáp ứng mẫu hậu, ngươi hồi phủ chờ sính thư* của trẫm là được!”

(* sính thư: là thư dùng khi đính hôn, nhà trai trao cho nhà gái.)

Mỹ nhân tức giận cũng đẹp như vậy, mặc dù không biết hắn tức giận cái gì.

Ta cũng không khỏi cảm thán, ở phía sau hắn nói lớn:
“Bệ hạ, buổi tối nhớ nhìn mặt trăng, đó đều là tình cảm của thần nữ đối với người!”

Ta tự nhận lời thả thính này là độc nhất vô nhị, trọng tâm rõ ràng, không nghĩ tới, ngày thứ hai trong cung lại truyền ra tin tức – – đang là tháng năm, Tiêu Cảnh Thần vậy mà lại mang theo Lễ bộ đi cầu mưa.

6.

Đêm trước ta lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, mệt muốn chết, kết quả ngày hôm sau ta ngủ thẳng đến khi mặt trời lên trên đỉnh đầu mới dậy.

Lúc tỉnh lại, lão quản gia đến báo, nói người đẹp trong hậu viện đã loạn như cào cào.

Ta vội vã chạy đến, một bước tiến vào cửa lớn hậu viện, các mỹ nam thấy ta liền vọt tới.

“Chủ tử, có phải chúng ta hầu hạ có gì khiến ngài không hài lòng không?”

“Ngài gả cho hoàng thượng, chúng ta yếu đuối không thể tự gánh vác, tương lai phải làm như thế nào đây?”

” Quan trọng là, lão tử bị ngài bao dưỡng hơn nửa năm, nói tám trăm lần là chỉ bán nghệ không bán thân cũng không ai tin, giờ có ra khỏi phủ cũng không lấy được vợ!”

Một mỹ nam khác khóc lóc: “Chúng ta trời sinh yếu ớt, cũng không biết võ công, muốn làm thị vệ bảo vệ ngài cũng không được…”

“Cái này có gì quan trọng.”

Ta dịu dàng xoa đầu mỹ nam khóc lóc.
“Không sao, không làm được thị vệ thì làm thái giám đi… ”

Tiểu mỹ nam đang khóc nước mắt đọng lại.

Giờ tý ba khắc, lão quản gia vui sướng chạy tới báo.

“ Bọn họ thừa dịp trời tối, tất cả bỏ chạy hết rồi.”

Chương tiếp
Loading...