Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ôn Ninh

Chương 2



7.

Đau đớn vì mất đi 3000 người đẹp, ta vô cùng buồn bực, quyết định đi tìm cho mình niềm vui mới.

Thanh lâu ở kinh thành có hơn một ngàn nhà, trong đó nổi tiếng nhất, không phải Mộng Tử Lâu thì còn nhà nào khác.

Ta thản nhiên lững thững bước vào, mama vừa nhìn thấy tôi mắt sáng bừng, vẫy khăn chào đón.

“Quận chúa đại nhân, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!”

Vừa dứt lời, phía sau ta liền có một người rảo bước tiến lên.

Tiêu Cảnh Thần đứng ở cửa, nhìn xung quanh một vòng, trên trán xuất hiện gân xanh.

Tiểu Tạ ăn mặc như quản gia khom người ở cửa.
“Đây chính là nơi ngươi nói cùng Thái… công tử nhà ta ra ngoài du ngoạn, tăng tiến tình cảm?”

“Không phải du ngoạn, là ngắm hoa.”

Ta phe phẩy quạt,
“Ngươi xem, trong tiệm này, không phải đều là hoa đẹp, đua nhau khoe sắc sao ?”

Ta vội vàng giữ chặt hắn,
“Nơi này rất thú vị, ngươi xem trước, lát nữa tự nhiên sẽ thấy hữu dụng.”

Tiêu Cảnh Thần không biết võ công, bị ta giữ chặt liền chạy không thoát, chỉ có thể dậm chân tại chỗ.

“Không phải người chưa từng tới đây đấy chứ?” ta nói.

Tiêu Cảnh Thần không đi nữa, quay đầu căm giận nói,

“… Nhìn thì nhìn.”

“Vị công tử này thật sự là một lang quân tuấn tú nha. ”

Ma ma vừa thấy Tiêu Cảnh Thần liền không thể dời mắt, ân cần nói,

” Đêm nay ngài muốn ăn mặn, hay là ăn chay? “

“Làm sao ta biết…”

Tiêu Cảnh Thần nói nửa chừng bỗng nhận ra, liếc nhìn ta, tức giận nói:
“Ăn chay!”

Mama sửng sốt.

Ta thu quạt lại, “Vậy ta ăn chay.”

Không bao lâu, trong phòng bao, bên cạnh ta liền có mỹ nhân lượn lờ, là một thư sinh thanh tú.

Lại nhìn Tiêu Cảnh Thần bên kia, mỹ nam khôi ngô cường tráng nhất đang đem hắn vây chật như nêm.

Ma ma vừa đẩy cửa ra vừa cảm thán.
“Khá lắm, mang đồ ăn đến tiệm cơm*, thật sự là lần đầu tiên trong đời gặp.”

(* ý là chị nhà mang trai đẹp đến chỗ thanh lâu toàn trai đẹp ý.)

8.

( Từ phần này t sẽ đổi xưng hô nha)

Bên ta, mười ngón tay thon dài của mỹ nhân bóp một cái, lột một quả vải trong suốt đưa tới bên miệng.

“Quận chúa, a –”

Tiêu Cảnh Thần bên kia, anh trai vạm vỡ xiên lên một cái chân gà nướng, cắn một miếng lại gần.

“Công tử, a… ”

Tiêu Cảnh Thần nhìn ta không chớp mắt, mặt đen như than, cúi đầu uống rượu.

Ta nuốt vải xuống, cười nhìn mỹ nhân bên cạnh, cầm quạt nâng cằm hắn lên:

“Như Ý, đến, cười một cái.”

Mỹ nhân căng thẳng mặt,
“Không dám.”

“Vì sao không dám? ”

“Biểu ca ta nói, bị người coi trọng sẽ phải làm thái giám.”

Ta ném thỏi vàng cho Như Ý:
“Cười một cái, ngươi không cười, ta sẽ không thích ngươi.”

Như Ý nhanh chóng thu thỏi vàng vào trong túi, mặt mày mở ra, liền cười đến khuynh quốc khuynh thành.

Tôi chọc chọc Tiêu Cảnh Thần,
“Chàng xem, mỹ nhân này cười lên có giống chàng không?”

“…”

Tiêu Cảnh Thần nghiến răng, ném ly rượu đi dùng bình uống.

Ta thở dài, ” Chàng đã năm năm không cười với ta rồi.”

” Ta cười hay không cười, đối với nàng có gì đáng ngại?”

Tiêu Cảnh Thần rốt cuộc cũng lên tiếng, chỉ là giọng nói không biết vì sao có chút không tỉnh táo,

“Chẳng lẽ, ta không cười, nàng cũng không thích?”

Ta u oán nhìn hắn, ” Chàng không cười, người ta thích sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Văn trạng nguyên, võ trạng nguyên, nội các đại thần, Lại bộ thượng thư, Hàn Lâm viện học sĩ! Nàng cưỡng đoạt bọn họ đều là bởi vì lão tử không cười với nàng sao?!”

Tiêu Cảnh Thần lảo đảo đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến tận gót chân.

“Ôn Ninh, nàng là đồ trăng hoa ong bướm !”

9.

Ta không ngờ tửu lượng của Tiêu Cảnh Thần lại kém như vậy.

Đi biên quan vài năm, bên người đều là nam tử trong quân uống rượu như uống nước, Tiêu Cảnh Thần trái lại… có chút đáng yêu.

Tình hình này đưa hắn hồi cung thật khó, ta liền bảo Tiểu Tạ đưa hắn tới nhà ta.

Từ khi người ở hậu viện chạy hết, cha ta đầu tiên là mừng rỡ ở cửa chính đốt mấy bánh pháo, tiếp theo liền dặn dò mọi người coi chừng ta, về sau mà lại dám mang nam nhân lai lịch không rõ trở về, tất cả đều đuổi hết ra ngoài.

Vì thế ta cho xe ngựa dừng cách cửa lớn xa một chút, cõng Tiêu Cảnh Thần lên, len lén trèo tường trở về phòng.

Lúc đi ngang qua cửa phòng lão quản gia, lão quản gia vừa vặn ho khan một tiếng, ta sợ hết hồn, tý nữa thì ném Tiêu Cảnh Thần vào hồ.

Cho đến khi rơi vào giường của ta, hắn vẫn còn than thở không thôi.

“Nhất định phải gả cho lão tử, coi lão tử là cái gì…”

Ta lau mồ hôi trên trán cho hắn, ôn nhu nói, “Coi chàng là bảo bối trong tim ta.”

“Cái rắm, ai nàng cũng đem ra so với ta…”

Tôi kiên nhẫn trả lời hắn,
“Hắn chỉ là cười rộ lên có chút giống chàng.”

“Bọn họ giống căn bản không phải trẫm…”

Ta nở nụ cười,
“Ngoại trừ chàng, còn có thể là ai?”

Ta nằm ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn, nhìn chằm chằm hắn một lát mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.

10.

Ta có một giấc mơ.

Trong mơ, ta và Tiêu Cảnh Thần còn nhỏ tuổi đang chạy trốn xung quanh, có một thiếu niên lớn tuổi hơn chúng ta một chút bị vải che mắt, vươn hai tay ra, vừa đếm, vừa đi về phía trước.

Ta và Tiêu Cảnh Thần nhìn nhau cười, đều chờ người nọ tới bắt.

Nhưng ngay tại thời khắc bàn tay trắng nõn của người nọ sắp chạm vào chúng ta, tình cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.

Ánh lửa ngút trời, quân phản loạn sắp tràn vào cửa cung, có người ôm lấy ta, không ngừng nói bên tai ta:

“A Ninh, đừng sợ, ta ở đây, đừng sợ…”

Máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt ta, người nọ cả người run rẩy, tay lại gắt gao ôm chặt ta trong lòng.

Ta nhắm chặt mắt, không dám nhìn mặt người đó.

Khung cảnh lại đổi lần nữa.

Cửa thành bốn phía mở rộng, đội ngũ như trường long chậm rãi tới, từ xa, nhìn thấy lại là một mảnh tang phục trắng như tuyết.

Quân sĩ trong quân giết địch cũng không chớp mắt, lúc này hốc mắt đều đỏ lên.

Một cỗ quan tài đen kịt lạnh như băng ngay sau đó liền được khiêng vào cửa thành.

“Cảnh… Cảnh…”

Ta bỗng nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện mình chẳng biết từ lúc nào đã bị Tiêu Cảnh Thần gắt gao ôm lấy, tay còn ấn gáy ta đè ở trước ngực hắn, sức lực cực kỳ lớn.

Ta vất vả giãy ra khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, hắn giống như bị quấy tỉnh, mơ mơ màng màng lầm bầm một câu.

“A Ninh, đừng sợ. ”

Ta ngẩn ra, trong lòng chậm rãi nóng lên.

Giống như trong mộng, hắn lại một lần nữa đem ta ôm chặt vào trong lòng.

11.

Sáng sớm hôm sau, ta mở mắt ra, bị khuôn mặt phóng to trước mắt làm cho hoảng sợ.

Tiêu Cảnh Thần không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt ta, đang cúi người nhìn ta.

Thấy ta tỉnh lại, hắn che miệng ta lại, ra hiệu ta hãy im lặng.

Ngoài cửa từ xa truyền đến tiếng cha ta vung chổi lông gà.

Lão quản gia ngữ điệu vẫn kính cẩn khiêm tốn:

“Lão nô khẳng định, quận chúa đêm qua bắt trộm một người về, hiện tại vẫn đang ngủ.”

Có chuyện từ từ nói, cái gì gọi là bắt trộm người ?

12.

Lúc cha ta xông vào, Tiêu Cảnh Thần đã từ cửa sổ sau chui ra ngoài, ta chỉ kịp nhìn một chân của hắn cố sức rút ra, lập tức không thấy bóng dáng.

Trước khi đi, mặt Tiêu Cảnh Thần đỏ bừng cảnh cáo ta:

“Chuyện đêm qua, không được nói ra!”

Ta chép miệng,
” Vâng vâng, ta không nói”

Nói xong ta còn ném cho hắn một cái nháy mắt.

Tiêu Cảnh Thần đáp lại, quay đầu đi thẳng.

Vì giữ lời hứa với hắn, một canh giờ sau, phủ tướng quân lại đổi một lượt chổi lông gà mới.

Không cách mấy ngày, ta và Tiêu Cảnh Thần trao đổi canh thiếp, hôn sự này xem như đã hoàn toàn chắc chắn.

Thái hậu tâm tình tốt, thân thể cũng tốt, Tiêu Cảnh Thần bởi vậy thiết yến chúc mừng.

Đêm đó, ta đi ngõ Đông đóng gói hai phần thịt dê xào, tranh thủ thời gian thừa dịp còn nóng đưa cho Thái hậu.

Thái hậu vẻ mặt trang trọng nhận lấy, lén nhìn xung quanh thừa dịp không có ai nhanh chóng ăn vụng hai miếng.

Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi thần tử, đương nhiên một nhóm “ mười người muốn giếc Ôn Ninh nhất thành” cũng ở đây.

Ta, một là nữ quyến, hai cũng sợ chết, vì vậy ta khiêm tốn ngồi ở vị trí dành nữ quyến xa xa.

Tiêu Cảnh Thần kế vị không quá nửa năm, trước đây cũng chưa từng nạp phi, trong hậu cung chỉ có mấy vị tiểu thư nhà quan được các triều thần nhét vào, theo tin tức ta mua được ở chỗ của Tiểu Tạ thì bọn họ đều chưa nhận được thánh ân.

Ta bên này vùi đầu ăn đùi gà, mấy vị nữ quyến hậu cung bên cạnh đã bắt đầu khua môi múa mép thổi phồng lẫn nhau.

“Tỷ tỷ thêu uyên ương này thật đẹp, đúng là nữ nhi nhà quan chúng ta, nên chăm chỉ nâng cao nữ đức, không nên đùa giỡn đao thương.”

“Đúng vậy, muội muội chép kinh văn này cũng thật tốt, nữ nhi bình thường, phải đọc nhiều sách vở, nhã nhặn như nước.”

“Ai da, các tỷ tỷ đều là tài cao tranh đấu, nào giống ta, ngoại ngoan ngoãn ra thì không có ưu điểm khác. Nhưng mà cũng không sao cả, cha ta nói, nữ nhi mà, nên nhu tâm nhược cốt, thiên y bách thuận*.”

(* nhu tâm nhược cốt, thiên y bách thuận: hiền lành, ngoan ngoãn.)

Nói xong, ba người bọn họ ăn ý nhìn thẳng về phía ta.

“Nghe nói quận chúa cùng bệ hạ là thanh mai trúc mã, độc chiếm ân sủng của bệ hạ và thái hậu, không biết quận chúa có gì am hiểu?”

“Ta à, ta am hiểu đi theo cha ta đi đánh trận, người như các ngươi, ta một tát có thể đập chết tám người.”

“…”

Cho đến khi yến hội kết thúc, các nàng rốt cuộc không dám động vào ta nữa.

Nhưng bọn họ vẫn đang xì xào bàn tán, ví như là

“Thật đáng sợ, bệ hạ làm sao có thể nạp loại người man rợ này làm hoàng hậu”,

“Bệ hạ không giỏi võ nghệ, tương lai có thể bị nàng ức hiếp hay không”

cùng với “Bệ hạ thật đáng thương”…

“Các ngươi líu ríu nói cái gì vậy?”

Yến hội trong nháy mắt tĩnh mịch, ta ngậm da của móng heo ngẩng đầu, chỉ thấy hắn đang nhíu mày trừng ta.

Nhìn ta làm gì, cũng không phải ta nói.

Nhưng ta vẫn nuốt nốt miếng da vào bụng, lau miệng, bình tĩnh nói,

“Chúng ta đang thảo luận võ nghệ của bệ hạ như thế nào.”

Tiêu Cảnh Thần uống một ngụm rượu,

“Trẫm không giỏi võ, nói bậy bạ gì đó.”

13.

Sau ngày đó, trong cung lại xuất hiện một truyền thuyết mới.

Mỹ nam quốc dân – Tân hoàng của chúng ta đã bị Ôn Ninh ác bá kia cướp đoạt.

Ta mấy lần tiến cung cũng không gặp Tiêu Cảnh Thần, đoán chừng hắn đang tránh hiềm nghi.

Đã sắp thành thân đến nơi rồi, còn coi trong trong sạch như vậy, thật sự là rất có nam đức.

Cũng may mặc dù hắn trốn tránh ta, tiến độ thành thân cũng không chậm trễ tý nào.

Sáng sớm hôm nay, lão quản gia đến báo, nói trong cung đưa sính lễ tới.

Ta dụi mắt đi tới tiền sảnh, không nghĩ tới, người tới vẫn là người quen cũ.

Như tiên hạc vỗ cánh muốn bay, Ứng Cẩn chắp hai tay sau lưng, thanh tuấn như tùng đứng ở giữa tiền sảnh.

Ta giơ ngón tay cái lên với hắn,
“Ứng đại nhân dậy sớm ghê, hiệu suất làm việc cũng cao, bội phục bội phục.”

Ứng Cẩn dùng lỗ mũi hừ một tiếng, không thèm nhìn ta, âm u nói,
“Cho cô sớm lập gia đình, đỡ phải gây tai họa cho người khác.”

Ta có chút phiền muộn.

Nhớ lúc trước hắn vào kinh đi thi, bị người trộm lộ phí, lưu lạc đầu đường.

Ta thấy hắn xinh đẹp, liền mời hắn vào phủ hầu hạ ăn ngon uống ngon, còn cung cấp tiền tài cho hắn chuẩn bị thi cử, ngày thường hắn chỉ cần cùng ta dùng bữa tối là được.

Ban đầu hắn đối với ta cảm kích vô cùng, gọi ta là ân nhân tái thế, ai ngờ ở cùng mấy mỹ nhân hậu viện vài ngày, liền bắt đầu đối với ta đối đầu khắp nơi.

Mỹ nhân mà, có chút tính tình cũng là bình thường.

Ta tự an ủi mình một cách thành thạo.

Thấy vẻ mặt không sao cả của ta, Ứng Cẩn dường như càng tức giận.

Hắn trừng mắt nhìn ta, nửa ngày mới cắn răng nghẹn ra một câu:

“Lừa gạt bọn ta còn chưa tính, lại dám lấy Thánh Thượng ra làm thế thân của người khác, cô thật sự đủ can đảm.”

Ta nháy mắt mấy cái,
“Thế thân gì? Ta đánh trận đều là tự mình lên sân khấu, không tin nhìn xem, trên người ta còn có mấy vết sẹo chưa liền đâu!”

“Cô cứ giả ngu đi.”

Hắn hừ một tiếng, thấp giọng nói bên tai ta,

“Cô có lăn qua lăn lại thế nào đi nữa, Tuyên Vương chết chính là chết, không thể sống lại!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...