Ôn Ninh
Chương 3
14.
Không ai dám nhắc tới Tuyên Vương trước mặt ta, chuyện này văn võ cả triều không ai không biết.
Đoán chừng Ứng Cẩn đã hận ta thấu xương, cho nên hắn mới dám.
Ban đêm, ta mang theo bầu rượu đi lên cổng thành, nhìn ra ngoài cửa đường lớn xa xôi, rộng rãi mà bằng phẳng.
Ta ở cửa thành lắc lư bầu rượu, tựa vào tường đá ngẩn người.
Bóng đêm sương mù mênh mông, mưa phùn như tơ, xem ra Tiêu Cảnh Thần đi cầu mưa cũng có hiệu quả ấy chứ, ta đã mấy ngày không thấy ánh trăng.
“Ba năm rồi, không biết phong cảnh phía dưới có đẹp không?”
Ta lẩm bẩm với tường đá bên cạnh,
“Nhớ lúc trước, huynh đánh lui phản quân, liều mình bảo vệ giang sơn Tiêu gia. Ba năm này, ta theo phụ thân trấn thủ biên quan, đuổi phiên bang lui binh một ngàn dặm, hứa hẹn mười năm không đặt chân đến Trung Nguyên, có tính là tre già măng mọc không?”
“Hiện giờ cũng nói ta là tướng môn hổ nữ, nếu không phải nữ tử, sẽ là một danh tướng.”
“Chỉ là bọn hắn không biết, hết thảy, đều là do huynh dạy.”
Ở trong quân ta cùng chúng tướng sĩ uống rượu mạnh ngàn chén không say, nhưng hàng năm ngày này, ta đều sẽ say đến không tỉnh táo.
Dựa vào tường đá lạnh như băng, ta nhớ tới cố nhân trong lòng, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Trong mông lung, giống như có người đem ta bọc lại, sau đó ta liền ngã vào một cái ôm ấm áp.
“Cảnh Tuyên ca ca ? ”
Tôi mơ hồ hỏi.
Im lặng thật lâu, người nọ hình như thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau, ta vẫn tỉnh dậy bên bức tường đá.
Cái ôm đêm qua tựa như một giấc mơ.
Chỉ là chẳng biết vì sao, dầm mưa cả đêm, trên người ta lại không ướt đẫm, chỉ là có chút ẩm ướt.
Ta gãi gãi tóc, đứng dậy hồi phủ.
Chắc là, ban đêm mưa tạnh rồi ?
15.
Tiêu Cảnh Thần bị phong hàn.
Tôi nổi lửa trong bếp, hầm bồ câu đưa thư đã nuôi ba năm.
Lúc đưa cho Tiêu Cảnh Thần, hắn bình tĩnh nói:
“Nàng muốn ta chết, cũng không cần phải phiền phức như vậy.”
Tiểu Tạ nghe vậy nhanh nhẹn xắn tay áo lên muốn tới thử độc, lại bị ta liếc mắt một cái cun cút trở về.
Ta múc một muỗng đưa bên miệng hắn.
“Mau uống, uống xong ta còn phải về nhà cứu hỏa. ”
Tiêu Cảnh Thần còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy băng vải trên tay ta liền giật mình, ngoan ngoãn mở miệng uống hết.
Thật nhẹ nhõm.
May mắn hắn không hỏi ta vết thương này từ đâu tới, bị bồ câu đưa thư mổ cho mấy phát vào tay cũng quá mất mặt rồi.
Không lâu sau Thái hậu cũng tới, nhìn thấy có đồ ăn ngon, vội vàng bảo ta cũng cho bà một chén.
Tiêu Cảnh Thần muốn nói lại thôi.
Thái hậu uống một ngụm, quay đầu ăn ba chén cơm.
Tiêu Cảnh Thần uống xong canh, ta liền tính toán rời cung, đoán chừng cha ta hẳn là đã gõ gãy hơn mười cây chổi lông gà, lại để cho ông gõ xuống, sợ là gà ở kinh thành sẽ hói mất.
Kết quả Tiêu Cảnh Thần lại khó có khi giữ ta lại.
Ta cùng hắn đi đến ngự thư phòng, Ứng Cẩn, Dung Uy đang ở bên trong chờ, thấy ta lại phá lệ không mở miệng khiêu khích.
Ứng Cẩn hành lễ xong thì nói thẳng:
“Bệ hạ, nghe nói đại hôn của ngài sắp tới, Mông Cổ phái sứ giả đến triều, khoảng mười ngày sau sẽ đến kinh thành.”
Nghe được tên của phiên bang, trong lòng ta khẽ động.
Dung Uy bổ sung: “Mười ngày sau vừa vặn là…”
Hắn nhìn ta một cái, cảm xúc như oán hận lại như thương hại,
“Là ngày giỗ của Tuyên Vương điện hạ, thần cảm thấy lần này bọn họ tới đây, khẳng định không có ý tốt !”
Tiêu Cảnh Thần im lặng một lát, thấp giọng hỏi:
“Ôn Ninh, giao đấu với Mông Cổ ba năm, nàng cảm thấy thế nào?”
“Đến đây đi, dám đắc ý, đánh chếc mẹ nó.”
16.
Kết quả phiên bang không đi theo lẽ thường.
Một đám người khua chiêng gõ trống vào điện, sau một lúc tâm tình các thứ, há mồm liền cầu hôn.
Vương tử Mông Cổ cầm đầu nheo mắt cười, nói tiếng Mông Cổ, ôn nhã không giống người man rợ hoang dã,
“Tộc ta từ trước đến nay ngưỡng mộ anh hùng hào kiệt, năm đó ở Sát Hổ Khẩu, Tiểu Vương đối với con gái một vị tướng lĩnh quý triều có chút ái mộ, chỉ là lúc ấy lập trường bất đồng, chỉ có thể âm thầm tương tư. Hôm nay hai nước giao hảo, bách tính bình an, Tiểu Vương lúc này mới dám mở miệng cầu hôn, mong bệ hạ cho phép.”
Sắc mặt Tiêu Cảnh Thần trầm xuống.
Cả triều văn võ đều trừng mắt nhìn ta.
Ứng Cẩn khó tin nhìn ta, con ngươi như sắp nhảy ra, vẻ mặt viết rõ mấy chữ
“Cô ngay cả quân địch cũng không buông tha”.
Tập thể im lặng một lát, Tiêu Cảnh Thần mới thản nhiên mở miệng:
“Tướng lĩnh trong triều, nhà ai lại có nữ theo quân xuất chinh, trẫm chưa từng nghe qua.”
Vương tử Mông Cổ làm như đã đoán được, cũng không kinh ngạc, cười nói:
“Tiểu Vương tìm hiểu qua, người nọ chính là con gái của đương kim Trấn quốc công.”
Ta vội cúi đầu cụp mắt giả rùa đen, mí mắt lại co rút.
Này là bị ta đánh mạnh quá đâm ra mê ta à?
Tiêu Cảnh Thần mặt không đổi sắc,
“Không có khả năng, Trấn Quốc Công dưới gối cũng không có thiên kim, đúng không, Quốc Công gia?”
Cha ta trong đầu đang chỉ chăm chăm nghĩ đến chổi lông gà, nghe thấy nhắc đến tên vội ngẩng đầu, tinh tinh một tiếng bừng tỉnh —
“Đúng vậy, Ôn gia ta chỉ có con trai không có con gái!”
17.
Tên phiên dịch của phiên bang thông minh vô cùng, đem “Con trai không con gái” dịch thành nửa nam nửa nữ, đồng tính luyến ái, vì vậy ta bây giờ ước chừng không khác gì một thái giám.
Ta nghi ngờ hắn ta chưa thi qua tiếng Hán cấp bốn.
Tiêu Cảnh Thần bảo Tiểu Tạ tìm nam trang cho ta, Ninh Ninh cosplay online, thay một bộ rồi lại một bộ.
Tiêu Cảnh Thần ở một bên quan sát đưa ra bình luận, nhìn qua tâm tình không tốt lắm.
“Cái này không được, làm cho nàng ấy
trắng quá. ”
“Cái kia cũng không tốt, sao nàng ấy đột nhiên lại có ngực.”
“Không được không được, mấy cái này đều không tốt, mặc vào trông như một cô nương vậy. ”
Con moẹ nó ta chính là một cô nương!
Ta phát điên không thôi, hận không thể lập tức đem vương tử Mông Cổ kia bắt tới đánh một trận.
Tiêu Cảnh Thần hạ lệnh cấm túc ta trong hoàng cung, cha ta vui mừng hớn hở đáp ứng, còn sai người đưa đồ dùng hàng ngày của ta đến, nói là sợ ta ở trong cung không quen.
Ta cảm động đến nước mắt giàn giụa, kết quả mở hộp ra nhìn, một cây chổi lông gà thật lớn.
Tên Mông Cổ kia sau khi cầu hôn bị từ chối vẫn chưa từ bỏ ý định, phái người đi tới phủ Quốc Công tìm hiểu qua mấy lần, đều bị lão quản gia coi là đối tượng khả nghi đánh ra ngoài.
Hoàng tử Mông Cổ kia tên là Ba Nhĩ Đặc, nghe nói là tiếng Mông Cổ hùng mạnh.
Hùng mạnh cái con khỉ, ngay cả lão quản gia cũng đánh không lại.
Tên gà mờ !
Tiêu Cảnh Thần chính vụ bận rộn, thừa dịp hắn không rảnh để ý đến ta, ta liền nhàm chán ở trong cung đùa giỡn đại đao.
Múa xong một bộ đao pháp, trong cung què ba con chim, vỡ sáu chậu hoa.
Ai đó vỗ tay sau lưng ta.
Ta hoảng hốt lau mồ hôi, vừa quay đầu lại, liền thấy con gà Mông Cổ kia u buồn nhìn ta.
Đứng bên cạnh hắn là tên phiên dịch chưa qua cấp bốn.
18.
Tên gà mờ không hiểu tiếng Hán, nhưng ta biết tiếng Mông Cổ nha.
Nhưng ta sẽ không nói, khà khà.
Ba Nhĩ Đặc nói: “Ngươi không nhớ ta sao ?”
Người phiên dịch của hắn nói: “Ngươi bị ngốc rồi sao ?”
Ba Nhĩ Đặc nói: “Năm đó ta ngụy trang thành người Hán lẻn vào miệng hổ, bị binh lính của ngươi bắt lại muốn dụng hình, là ngươi ngăn cản bọn họ, còn giúp ta băng bó vết thương.”
Người phiên dịch của hắn nói: “Năm đó ta bị ngươi đánh thành chó, đa tạ ngươi không mang ta cho chó ăn.”
Ba Nhĩ Đặc nói: “Từ đó ta liền quyết tâm không phải ngươi thì không cưới, chưa từng nghĩ ngươi lại có thân phận như vậy.”
Phiên dịch của hắn nói: “Lão tử mẹ nó lại thích một tên nam giả nữ…. ý ta chính là vậy,”
Ta thương hại nhìn Gà mờ,
“Ngươi không phát hiện hắn nói ít chữ hơn ngươi sao?”
Phiên dịch quay đầu nói với hắn:
“Nàng nói phiên dịch của vương tử thật tài giỏi, nói một hiểu mười…”
Phiên dịch che mặt: “Ai nha thật ngại quá, đừng khen ta.”
Ta: ???
19.
Ông nói gà bà nói vịt hơn nửa ngày, Gà mờ rốt cục không nhẫn nại được nữa.
Hắn đẩy phiên dịch ra tiến lên giữ chặt tay ta, vội vàng hỏi:
“Ngươi thật sự là nam nhân sao? thậm chí là hoạn quan? Ta không tin phán đoán của ta sẽ sai, ngươi…”
“Khụ, quấy rầy rồi.”
” Trong Hoàng cung, cấm đùa giỡn nữ…”
Tiểu Tạ nhìn ta một cái,
“Nam nhân cũng không thể.”
Gà mờ quật cường nói:
“Hắn không phải nam nhân, hắn là thái giám.”
Tiểu Tạ hung tợn trừng hắn,
“Thái giám càng không được!”
Tiểu Tạ vội vàng nói: “Thế tử, bệ hạ truyền ngài qua.”
Sợ câu tiếp theo của Gà mờ sẽ là “Thái giám ta có thể”,
Ta như có lửa đốt mông mà chạy, còn lại Tiểu Tạ mắt đối mắt với hắn.
Đến chỗ Tiêu Cảnh Thần, từ xa đã thấy hắn đứng trước cửa sổ, bĩu môi.
Ta cười tủm tỉm đi tới, nhìn theo ánh mắt của hắn, khá lắm, thu hết toàn bộ Ngự Hoa Viên vào đáy mắt.
Ta cùng Gà mờ lôi lôi kéo kéo, khẳng định cũng bị hắn nhìn thấy.
Ta nhanh chóng tiến lên chọc chọc hắn:
“Tạ ơn cứu mạng của bệ hạ.”
“Trẫm làm gì, trẫm cái gì cũng không làm. ”
Nói xong hắn xoay người trở về trước thư án.
Ta bất đắc dĩ nhìn hắn:
“Chàng tức giận đi sẽ giậm chân.”
Tiêu Cảnh Thần đang giơ một chân lên muốn giẫm, nghe tiếng dừng lại một chút, lấy mũi chân cọ cọ trên mặt đất.
Ta mỉm cười,
“ Có phải bệ hạ ghen hay không?”
Mũi chân Tiêu Cảnh Thần bị đè xuống, đỏ bừng mặt:
“Ai ghen? trẫm ghen? trẫm không thèm ghen, trẫm ghét nhất ghen, trẫm ăn sủi cảo cũng không thèm chấm dấm!”
Ta tiến lên chọc chọc hắn, trấn an nói:
“Bệ hạ sao có thể ăn dấm chua với Gà mờ chứ? Hắn căn bản không có cách nào so với chàng, một sợi tóc cũng không sánh được..”
“Chàng nhìn hắn xem, đầu thì tết bím tóc nhỏ, một đại nam nhân ăn mặc so với ta còn sặc sợ hơn, ta là một nhan cẩu, ta có thể để mắt tới hắn sao ?”
“Hơn nữa năm đó hắn mang binh giao tranh với ta ba lần, ba lần đều bị ta đuổi theo đến tận mông ngựa chém, vừa chạy vừa kêu cha kêu mẹ, ta có thể thích loại Gà mờ này? … ”
Tiêu Cảnh Thần vốn mặt mày đã dần dần giãn ra, nghe ta nói đến đây lại vặn lên.
“Nàng nhớ rõ như vậy, còn nói chướng mắt hắn, nữ nhân trăng hoa !”
Không phải chứ, trọng điểm của hoàng đế đều rõ ràng như vậy sao?