Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ông Chủ, Tôi Không Phải Ý Đó! - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1

Hôm nay tan làm muộn, tôi đi nhờ xe của sếp về nhà.

 

Xe đang chạy trên đường thì bất ngờ có một con ch.ó lao ra, sếp vội vàng phanh lại, may mà không đ.â.m phải con chó.

 

Tôi ôm tim nói: “Trời ơi, may quá con ch.ó biết dừng lại.”

Bên trong xe im lặng như tờ.

 

Tôi phản ứng kịp, vội vàng giải thích với sếp: “Tôi không có ý nói sếp là chó, ý tôi là con ch.ó cũng biết dừng lại, à không, tôi muốn nói là...”

 

“Im miệng đi.” Sếp giật giật khóe miệng, “Nói thêm câu nào nữa là tôi vứt cô xuống xe làm bạn với chó luôn đấy.”

Thôi được, tôi im miệng.

 

2

 

Có lần nhân lúc nghỉ trưa tôi ngồi trong phòng nghỉ ăn bún ốc, vừa ăn vừa xem chương trình giải trí cười vui vẻ.

 

Chưa được bao lâu, sếp gọi điện cho tôi: “Cô có ngửi thấy mùi gì như... phân không? Có phải nhà vệ sinh bị tắc rồi không?”

 

Tôi ôm hộp bún ốc, thầm nghĩ: Không thể nào, không thể nào, tôi đã đóng cửa phòng nghỉ kín mít như vậy mà, sao cái mũi chó của ông ấy vẫn ngửi thấy được nhỉ?

 

“Vậy... để tôi đi xem thử?” Tôi qua loa đáp lại.

 

Anh ấy “ừ” một tiếng.

 

Mười phút sau, sau khi giải quyết “dụng cụ gây án”, tôi đi báo cáo lại với sếp.

 

Anh ấy ngửi ngửi người tôi, mặt đầy phức tạp: “Trợ lý Hứa, tôi bảo cô đi xem nhà vệ sinh có bị tắc không, chứ không bảo cô tự mình thông tắc.”

 

Tôi liền nhân cơ hội hỏi: “Vậy sếp, cái này có tính là tai nạn lao động không?”

 

Anh ấy chịu không nổi mùi trên người tôi, vừa bịt mũi vừa đuổi tôi đi: “Tính, tính, tính, mau đi đi.”

 

3

 

Thỉnh thoảng, sếp cũng nổi hứng vào nhà ăn nhân viên dùng bữa.

 

Hôm đó, vừa hay nhà ăn đổi một cô phụ trách mới, mà cô ấy không biết sếp tôi là ai.

 

Tôi thấy sếp tự giác đứng xếp hàng phía sau mình, liền vội vàng nịnh nọt nhường chỗ. Ông ấy chẳng nói gì, cứ thế tự nhiên tiến lên lấy cơm.

 

Kết quả là cô phụ trách liếc mắt nhìn ông ấy: “Một người đàn ông to đùng mà cũng đi chen hàng à, không biết xấu hổ sao?”

“Tôi không chen hàng, tôi là...”

 

“Tôi mặc kệ anh là ai, dù có là vua trời đi nữa thì cũng phải xếp hàng. Lần này tôi bỏ qua, nhưng lần sau còn tranh cơm với các cô gái, tôi sẽ tố cáo anh!”

 

Mặt sếp tôi xanh lè, như sắp phát sáng.

 

Tôi đứng phía sau, cố nén cười đến đau cả bụng.

 

4

 

Từ sau vụ chen hàng, sếp bị tổn thương, hầu như chỉ ở lại văn phòng ăn trưa.

 

Hôm đó tôi nghỉ làm.

 

Là trợ lý, chuyện ăn uống, sinh hoạt của sếp thường ngày đều do tôi lo liệu.

 

Vậy nên hôm đó, sếp tôi – một “em bé khổng lồ” chỉ biết làm việc mà không biết tự chăm sóc bản thân – gọi điện đặt đồ ăn.

Ông ấy nói với bên kia: “Làm cho tôi một phần đồ ăn mang về.”

 

Đầu dây bên kia kiên nhẫn đáp: “Dạ, xin hỏi anh muốn đặt món gì ạ?”

 

Sếp nhíu mày: “Thì đồ ăn mang về.”

 

“Dạ, ý em là anh muốn đặt món gì ạ?”

 

“Tôi muốn đặt đồ ăn mang về.”

 

Không biết hai bên đối đáp kiểu quái gì, cuối cùng nhân viên bên kia không chịu nổi nữa, bật khóc: “Thưa anh, bọn em chỉ là kinh doanh nhỏ, anh đừng trêu em nữa được không ạ? Làm ơn nói rõ anh muốn đặt món gì đi?”

 

Sếp tôi ngập ngừng mãi, cuối cùng phun ra một câu: “Tôi muốn đặt đồ ăn mang về.”

 

5

 

Do tính chất công việc, sếp tôi thường xuyên phải đi công tác. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên đến nhà sếp để thu dọn hành lý.

 

Ông ấy ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí tài chính, còn tôi thì chịu khó làm bảo mẫu.

 

“Sếp, áo sơ mi mang loại tối màu hay sáng màu ạ?”

 

“Sao cũng được.”

 

“Áo vest mang ba bộ hay năm bộ?”

 

Ông ấy liếc mắt nhìn tôi: “Tôi đi công tác, chứ không phải đi trình diễn thời trang.”

 

Sau khi thu dọn hành lý xong, tôi chuẩn bị về nhà.

 

Ông ấy giơ tay ra: “Đưa đây.”

 

Tôi ngơ ngác: “Đưa cái gì vậy sếp?”

 

Ông ấy lắc đầu: “Vé máy bay chứ gì nữa. Chẳng lẽ mai cô muốn tôi xách hành lý bơi qua Pháp sao?”

 

Ha ha, sếp hài hước thật.

 

6

 

Sếp tôi độc miệng cỡ nào?

 

Tôi còn nhớ khi vừa phỏng vấn xong, chưa gặp mặt sếp mà ông ấy đã gọi điện hỏi thông tin cơ bản của tôi.

 

Dù sao thì làm trợ lý riêng, ông ấy phải biết rõ tôi.

 

Nhớ lúc ông ấy gọi tới, tôi vừa hồi hộp vừa háo hức.

 

Nhưng sau đó, tôi bỗng có ý định nghỉ việc trước cả khi bắt đầu làm.

 

Ông ấy hỏi: “Cô ghi trong hồ sơ 160, 100 là chiều ngang hay chiều dọc vậy?”

 

Tôi: “...”

 

Tôi làm sao mà ngang được chứ?

 

Ngài đã gặp người trưởng thành nào cao 100cm chưa?

 

“Đùa thôi, thấy cô căng thẳng quá nên tôi muốn cô thoải mái hơn.” Ông ấy nói bên đầu dây kia.

 

Tôi: “...”

 

Cảm ơn ngài, thật là thấu hiểu nhân viên.

 

Sau này gặp tôi, ông ấy lại lẩm bẩm: “Chiều cao, cân nặng này... có phải cô khai gian không?”

 

Ôi, trời ơi, xin hãy mang ông ấy đi đi.

 

7

 

Thực ra, tôi và sếp từng là đồng môn đấy.

 

Nhưng ông ấy học trên tôi mấy khóa, có lẽ không biết tôi, nhưng tên ông ấy thì vang dội khắp trường.

 

Giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi thường xuyên lấy ông ấy làm tấm gương: “Cậu Thẩm Hoài An đó, ngày xưa là một trong những học bá xuất sắc nhất trường, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa. Giỏi giang như vậy, giờ còn tự mở công ty nữa. Các em phải học tập, dù không được như cậu ấy, ít nhất cũng đừng quá tệ.”

 

Không ngờ có ngày tôi lại làm việc dưới trướng ông ấy.

Cũng coi như duyên phận nhỉ.

 

Một hôm, ông ấy đột nhiên hỏi: “Cô cũng tốt nghiệp trường XX à?”

 

Không ngờ ông ấy lại nhớ mấy chuyện này, tôi cảm động lắm: “Vâng, được làm đồng môn với sếp, thật là vinh dự của tôi.”

 

Sếp nghiêm túc nói: “Xem ra tiêu chuẩn nhận học sinh của trường XX đã hạ thấp rồi.”

 

Tôi âm thầm nghiến răng. Duyên phận gì chứ, đúng là nghiệt duyên.

 

8

 

Sếp tôi kén ăn lắm.

 

Kén đến mức nào ư?

 

Hành lá không ăn, hành tây không ăn, cần tây không ăn, đậu không ăn, đồ tanh cũng không ăn…

 

Cảm giác mỗi lần gọi đồ ăn cho ông ấy, giống như đang giải một bài toán khó.

 

Có lần tôi phát cáu, hỏi: “Sếp ơi, ngài cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, vậy sao ngài lớn được tới vậy?”

 

Ông ấy liếc nhẹ tôi: “Do gene quyết định, kh

ông giống cô…”

 

Được rồi, tôi biết sếp lại sắp công kích cá nhân nữa rồi.

 

Tôi lặng lẽ xách hộp đồ ăn tinh tế rời đi, tránh xa sếp, tránh xa những lời độc miệng.

 

9

 

Thật ra, khi sếp không quá xấu tính, ông ấy cũng khá tốt.

 

Hôm đó tôi làm thêm giờ cùng ông ấy.

 

Ông ấy có vẻ hơi áy náy: “Haizz, trẻ như cô mà phải làm thêm giờ với tôi, ở độ tuổi này đáng lẽ nên đi một chuyến du lịch nói đi là đi để không phí thanh xuân.”

 

Tôi theo phản xạ đáp: “Vậy sếp chi trả cho tôi nhé?”

 

Ông ấy lập tức đổi giọng: “Tôi chỉ đùa thôi, trẻ tuổi thì phải chăm chỉ làm việc, đúng không nào? Cố lên, bạn trẻ.” Nói rồi ông ấy vỗ vai tôi.

 

Tôi nhìn ông ấy đầy khinh bỉ.

 

Keo kiệt thì nói thẳng đi.

 

10

 

Có lần tôi xin phép nghỉ làm.

 

Sếp hỏi: “Nghỉ làm gì?”

 

Tôi đáp: “Làm phù dâu.”

 

Ông ấy nhướn mày: “Làm phù dâu có tiền không?”

 

“Dĩ nhiên là có chứ, bao lì xì tận 200 tệ!” Tôi tự hào đáp.

 

Ông ấy bắt đầu tính toán: “Cô đi làm phù dâu, một ngày chỉ được 200 tệ. Nếu đi làm, tính cả tiền thưởng và lương, một ngày của cô trị giá bao nhiêu? Cô chắc chắn muốn làm phù dâu mà bỏ lỡ tiền chuyên cần à?”

 

Tôi bấm tay tính toán một chút, rồi lập tức gọi điện: “Alo, tôi không làm phù dâu hôm nay được đâu.”

 

Đợi tôi cúp máy, sếp cười khẽ: “Tôi chỉ đùa cô thôi mà.”

 

Tôi cũng cười khẽ: “Tôi cũng chỉ đùa sếp thôi.”

 

11

 

Sếp đi xem mắt, về với vẻ mặt chán nản.

 

Tôi biết ngay, ông ấy chắc chắn lại… lại… lại thất bại nữa rồi.

 

Là trợ lý, tôi nghĩ mình nên an ủi ông ấy một chút. Nhưng chưa kịp mở lời, ông ấy đã thở dài: “Trên đời này không có người phụ nữ nào xứng đáng với tôi sao?”

 

Tôi: “…”

 

An ủi cái gì nữa, nhìn ông ấy tự tin lắm rồi.

 

12

 

Phải nói thật, sếp tôi là người đẹp trai nhất trong số các sếp tôi từng gặp.

 

Không hói, không bụng bia, không hôi miệng. Ngược lại, dáng người cao lớn, cân đối, khuôn mặt có nét giống Kim Thành Vũ, lông mày rậm, đôi mắt sâu, lúc nghiêm túc thì khí chất ngút trời.

 

Hơn nữa, mặc vest cực kỳ đẹp.

 

Chỉ là đừng mở miệng, vì mỗi lần mở miệng là khiến người ta muốn đánh ông ấy.

 

Sếp tôi sinh ra ở Tứ Xuyên, nên khi tức giận liền b.ắ.n tiếng địa phương: “Hứa Đa, tiên nhân bảng bảng, tao cho mày một cái ráy tai giờ.”

 

Hu hu, sao có thể chửi một tiên nữ như vậy chứ?

 

13

 

Sếp tôi, đẹp trai nhưng không tự biết.

 

Có lần tôi đi công tác cùng ông ấy. Đối tác là một nữ giám đốc, ánh mắt của bà ấy dán chặt lên người sếp tôi, như muốn nuốt chửng ông ấy ngay tại chỗ, không chừa một mẩu nào.

 

Nếu không có tôi làm bóng đèn, tôi nghĩ bà ấy đã hành động thật rồi.

 

Sau khi thảo luận xong, chúng tôi trở về khách sạn.

 

Vừa về, ông ấy bảo tôi rót nước.

 

Tôi ngoan ngoãn đi rót nước.

 

Ông ấy uống một ngụm, vỗ ngực: “Ôi trời, sợ c.h.ế.t mất.”

Tôi bật cười.

 

Ai bảo ông đẹp trai, thu hút ong bướm, đáng đời bị “ong” đuổi.

 

14

 

Một hôm, mẹ sếp đến công ty.

 

Tôi ra đón tiếp bà.

 

Mẹ sếp cực kỳ thân thiện, nắm tay tôi dặn dò: “Con trai dì ấy mà, tuy có hơi độc mồm độc miệng, nhưng những cái khác đều tốt cả. Con nhớ bao dung, thông cảm cho nó. Cuộc sống mà, không tránh khỏi va chạm…”

 

Tôi càng nghe càng thấy không đúng.

 

Lát sau, sếp họp xong quay về, mặt mày bất lực nhìn mẹ mình: 

“Mẹ, đây là trợ lý của con, không phải vợ con.”

 

Mặt tôi đỏ bừng.

 

15

 

Thật ra mà nói, tôi có chút cảm nắng sếp mình.

 

Không còn cách nào khác, là một phụ nữ có hormone hoạt động bình thường, ngày nào cũng phải đối diện với một người đàn ông trẻ trung phong độ, đến heo còn động lòng chứ huống hồ là tôi.

 

Nhưng tôi giấu rất kỹ.

 

Có lần, trong giờ nghỉ trưa, sếp hỏi tôi: “Cô thích kiểu đàn ông như thế nào?”

 

Tôi nghĩ ngợi một chút: “Trái ngược với ngài.”

 

Sếp im lặng hồi lâu, cuối cùng mím môi nói: “Biến.”

 

Tôi lập tức chạy trối chec.

 

16

 

Mỗi lần đi công tác về, sếp đều mang đồ cho tôi.

 

Lúc thì là sô-cô-la nhập khẩu, lúc là khăn lụa, lúc là mỹ phẩm, nói chung toàn hàng có thương hiệu.

 

Ban đầu tôi nhận với tâm trạng nơm nớp lo sợ, sợ ông ấy sẽ trừ tiền vào số lương ít ỏi của mình.

 

Sau này mới biết, mấy thứ này đều do đối tác tặng, ông ấy là đàn ông không dùng được, nên đưa hết cho tôi.

 

Hại tôi tự ảo tưởng cả nửa ngày.

 

17

 

Công ty tổ chức đi chơi tập thể, mọi người thi nhau góp ý, nào là leo núi, đi biển, hay cắm trại.

 

Sếp hỏi tôi: “Cô muốn làm gì?”

 

Tôi suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời: “Tôi muốn một chuyến du lịch trong chăn.”

 

Cuối cùng, sếp quyết định đi leo núi và bắt tôi phải kè kè bên ông ấy, lo việc rót nước, bưng trà suốt hành trình.

 

Ông ấy nói: “Ha ha, thanh niên, không vận động chút à, suốt ngày nằm ườn, không thấy ngại sao?”

 

Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.

 

18

 

Trên núi có một bãi cỏ rộng lớn, chúng tôi quyết định cắm trại ở đó.

 

Mọi người đã chia nhóm hai ba người và dựng xong lều, chỉ có tôi và sếp chung nhóm mà mãi lều vẫn nằm bất động trên mặt đất.

 

Tôi dùng ánh mắt ra hiệu: Ngài không biết dựng lều à?

 

Sếp cũng dùng ánh mắt đáp lại: Cô nghĩ tôi biết à?

 

Im lặng.

 

Tôi đành đứng dậy, định đi nhờ cậu Tiểu Trương – chuyên gia dựng lều.

 

Nhưng khi tôi dẫn Tiểu Trương đến, vừa cười vừa nói, sếp thấy cảnh đó liền đen mặt: “Gọi gì người khác, tôi làm được.”

 

Ngài làm được cái gì chứ.

 

Tiểu Trương sợ làm phật ý sếp, cũng không dám giúp nữa.

 

Cuối cùng, sếp khó nhọc lắm mới dựng xong lều, ông ấy vừa chui vào thử thì một cơn gió lớn thổi qua.

 

Lều bay mất… bay mất thật rồi.

 

Sếp ngồi bệt trên đất, mặt đầy ngơ ngác.

 

Tôi đứng bên cạnh cười phá lên.

 

Sếp từ ngơ ngác cũng bật cười: “Đi, gọi Tiểu Trương lại đây.”

 

Cuối cùng, chúng tôi cũng có lều để ở.

 

Sếp cố gắng vớt vát thể diện: “Cô biết đấy, mỗi người có chuyên môn riêng.”

 

Tôi gật đầu: “Vâng, khi ngài bóc lột tôi, đúng là ngài chuyên nghiệp lắm.”

 

Sếp: “…”

 

19

 

Buổi tối chúng tôi nướng BBQ.

 

Tôi vừa nướng thịt xiên vừa nói chuyện với Tiểu Trương, thì nghe ti

ếng “ting” – tin nhắn WeChat.

 

Tôi mở ra xem, là sếp gửi.

 

Ông ấy bảo: “Cười há miệng to thế, không sợ gió lùa à?”

 

Khóe miệng tôi giật giật.

 

Sếp đang giám sát tôi từ đâu vậy chứ?

Loading...