Ông Chủ, Tôi Không Phải Ý Đó! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
20
Tôi hớn hở đáp: “Sếp, ngài muốn ăn gì ạ?”
“Không ăn.”
Không ăn là tốt nhất, tôi lại tiếp tục vừa trò chuyện với Tiểu Trương vừa nướng xiên.
Kết quả, tôi với cậu ấy nướng cả buổi, lại bị mấy cô đồng nghiệp khác cướp sạch.
Lúc đó, tôi muốn khóc không ra nước mắt.
Tiểu Trương an ủi: “Không sao, không sao, chúng ta nướng tiếp.”
Rồi…
Một nhóm đồng nghiệp khác lại kéo đến.
Tiểu Trương kiếm cớ chạy mất.
Chỉ còn tôi cặm cụi nướng xiên trong mồ hôi và nước mắt.
“Sao không nướng cà tím, mực, nấm cho tôi?... Nhanh lên!” – Sếp đột nhiên xuất hiện, trông chẳng khác nào một người đói lâu ngày.
Cuối cùng tôi cũng có lý do chính đáng để từ chối đám "sói đói" kia.
Nhưng khi tôi bưng đĩa xiên nướng đến cho sếp, ông ấy lại đang vừa uống rượu vang vừa đọc sách.
Tôi: “...”
Khung cảnh này đúng là khoe mẽ quá mức.
Nhưng cũng rất mãn nhãn.
Quả nhiên người đẹp thì làm gì cũng đúng.
“Sếp, xiên nướng xong rồi đây.”
Ông ấy liếc qua với vẻ hờ hững: “Tự nhiên không thấy đói nữa, cô tự ăn đi.”
Tôi: “...”
Thế thì đành chấp nhận vậy.
Không biết có phải tôi nhầm không, nhưng lúc tôi ăn, dường như ông ấy đã cười.
21
Tôi ngủ trong chiếc lều nhỏ kế bên lều của sếp.
Trước khi đi ngủ, tôi đặc biệt dặn dò: “Nhất định nhất định phải gọi tôi dậy ngắm mặt trời mọc nhé, nhất định đấy!”
Kết quả, sáng hôm sau, tôi vẫn lỡ mất mặt trời mọc.
Tôi đầy oán trách: “Sếp, sao ngài không gọi tôi dậy chứ?”
Ông ấy giơ tay ra: “Gọi rồi, nhưng cô lại cào tôi, nói đi, định bồi thường thế nào?”
Tôi: “...”
22
Dù lỡ mất bình minh, nhưng đồng cỏ vẫn rất đẹp, trời xanh mây trắng, còn có những chú cừu đang gặm cỏ.
Tôi hét lên rồi lao đến, định làm một màn hội ngộ cảm động với bầy cừu.
Kết quả là chân trái vướng chân phải,
Ngã sấp mặt ăn cỏ.
Sếp đi phía sau cười đến mức muốn gáy như gà: “Cô muốn trà trộn vào đàn cừu nên bắt đầu tập ăn cỏ trước hả?”
Tôi nhổ cỏ trong miệng ra, muốn khóc không thành tiếng.
Mất mặt quá đi mất.
23
Vì cú ngã đó, tôi không còn mặt mũi nào để tiếp tục giao lưu với bầy cừu, chỉ có thể thu mình trong góc và buồn bực.
Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng cừu kêu.
Quay đầu lại thì thấy sếp mặt không cảm xúc đang ôm một chú cừu con, bảo: “Mau vuốt ve nó đi, lát nữa mẹ nó đến đấy.”
Tôi: “...”
Anh à, anh cướp con người ta để làm gì vậy?
24
Một ngày nọ, sếp hỏi tôi: “Cô có Lược sử thời gian không?”
Tôi cảm thấy rất khó hiểu: “Sếp ơi, tôi có thời gian cũng không đi nhặt phân đâu.”
Sếp nhìn tôi như nhìn một đứa thiểu năng: “Đọc sách nhiều vào đi, cô bé.”
25
Một ngày nọ, sếp nhậu say rồi gọi tôi đến đón.
Tôi vừa càu nhàu vừa bò dậy khỏi giường, vớ lấy cái áo khoác và chạy đi.
Khổ sở lắm mới vác được sếp về nhà, tôi mệt đến mức thở như chó thở.
Kết quả, sếp bắt đầu quậy tưng khi say.
Ông ấy ngồi dậy, phất tay một cái, trịnh trọng nói với tôi: “Nhìn xem, ái phi, đây là giang sơn trẫm dành cho nàng!”
Cứu với, sao sếp say mà hài hước đến vậy chứ!
26
Mỗi lần họp xong, sếp rất thích chốt lại bằng câu: “Cho tôi thêm năm phút nữa.”
Bên dưới lập tức vang lên tiếng than thở.
Tôi hỏi sếp: “Tại sao ngài cứ làm thế? Chẳng lẽ là sở thích kỳ lạ gì sao?”
Sếp bày ra vẻ mặt sâu sắc: “Trước đây, khi còn đi học, mỗi lần tan học, thầy chủ nhiệm đều nói, ‘Nào các em, thêm năm phút nữa.’”
Tôi: “...”
Rồi sao?
Ông ấy tiếp tục với vẻ sâu xa: “Nên tôi muốn phỏng vấn mọi người, khi nghe tôi nói câu đó, tâm trạng các cô cậu thế nào?
Còn tâm trạng gì nữa? Là muốn giec ông đó!
Đúng là ăn no rửng mỡ.
27
Sếp chuẩn bị tham dự một buổi tiệc rượu.
Ông ấy bảo tôi làm bạn đồng hành.
Tôi phấn khích hét lên: “Ôi trời, sếp, cuối cùng tôi cũng có thể giúp ngài giữ thể diện rồi sao?”
Sếp quét ánh mắt từ đầu đến chân tôi: “Nếu để cô giữ thể diện, thì chỉ có sập thôi.”
Tôi: “...”
Đáng ghét thật, sếp mắng người mà chẳng cần dùng lời nặng nề.
28
Tôi theo sếp tham dự buổi tiệc.
Sếp vừa quay đầu lại, tôi đã biến mất.
Cuối cùng, ông ấy bắt gặp tôi ở quầy tiệc buffet, với nụ cười hiểm ác: “Tôi gọi cô đến để làm việc hay để ăn hả? Nhìn miệng cô phồng như sóc tích trữ thức ăn vậy, bao lâu rồi cô chưa được ăn?”
Tôi sợ đến mức bị nghẹn.
Sếp nhìn tôi với ánh mắt bất lực, đưa cho tôi ly nước cam.
Cảm ơn sếp đã cứu mạng nhỏ này.
Ông ấy thở dài: “Thôi được rồi, cô cũng không giúp được gì, cứ tiếp tục ăn đi, ăn nhiều vào.”
Rõ ràng, ông ấy đã hết hy vọng vào tôi rồi.
29
Cả buổi tối, tôi chỉ thấy sếp liên tục xã giao, uống rượu cứ như uống nước.
Đến khi tiệc kết thúc, sếp đã mơ màng cả người.
Tôi lấy từ túi xách ra một chiếc bánh nhỏ: “Sếp, ăn chút gì lót bụng đi.”
Rồi tôi lôi thêm nước uống, lại lôi thêm một miếng bít tết nhỏ, đỉnh nhất là tôi còn lấy ra cả một nắm tôm hùm.
Sếp nhìn tôi, khóe miệng co giật: “Cô là Doraemon sao?”
30
Sếp suốt ngày bóc lột tôi, coi thường tôi, tôi cũng có chút tự ái chứ.
Tôi nói: "Sếp, nếu ngài còn như vậy nữa, tôi sẽ nghỉ việc!"
"Có công ty nào mời cô sao?"
Tôi lắc đầu.
"Hay bố cô là đại gia?"
Tôi tiếp tục lắc đầu, đau lòng quá anh bạn ạ.
"Chẳng lẽ cô đã có đủ tiền tiết kiệm?"
Không hề, số tiền trong tài khoản của tôi còn chẳng bằng lẻ của sếp (Ơ, mà tại sao tôi biết số dư tài khoản riêng của sếp nhỉ?).
"Thế cô lấy đâu ra can đảm nói câu này?"
Sếp ơi, tôi sai rồi.
31
Sếp sâu sắc tự kiểm điểm, cảm thấy mình đã quá khắt khe với tôi.
Vì thế, ông ấy đột nhiên thay đổi thái độ 180 độ.
Tôi đánh nhầm hợp đồng.
Ông ấy định nổi giận nhưng lại chuyển sang nói: "Nhiều Nhiều, cô thật là... cô gái ngốc nghếch đáng yêu, không sao, ai cũng mắc lỗi mà, lần sau chú ý hơn nhé."
Tôi run rẩy.
Lần tôi nhầm lịch trình của sếp.
Sếp nhảy dựng lên: "Nhiều Nhiều, cô thật là... xuất sắc! Trùng hợp hôm nay tôi không muốn ra ngoài, làm tốt lắm!"
Tôi sợ run cầm cập.
Cứ thế mấy ngày, tôi kiệt sức tinh thần.
Tôi khóc lóc: "Sếp ơi, thà đánh chec tôi đi, nếu ngài muốn đuổi việc tôi thì cứ nói thẳng, đừng hành hạ tâm hồn nhỏ bé của tôi như vậy mà!"
Sếp mặt đen như than.
32
Tôi là trợ lý của sếp, cơ bản thời gian tôi ở cạnh ông ấy là nhiều nhất.
Một thực tập sinh mới đến đã bị nhan sắc của sếp mê hoặc.
Cô ấy hết lần này đến lần khác vượt mặt tôi để gặp trực tiếp "sếp".
Tôi thấy sếp hình như cũng không nói gì, nên mặc kệ.
Lúc tan làm, sếp gọi tôi vào văn phòng, hỏi: "Cô là trợ lý của tôi, đúng không?"
Tôi gật đầu.
"Vậy mà cô để ai cũng vào gặp tôi được à?" Ông ấy nhẹ nhàng hỏi.
Miệng tôi buột ra: "Sếp ơi, tôi thấy ngài cũng thích mà."
Ngay hôm đó, tôi bị ông ấy đá bay ra ngoài.
33.
Thực tập sinh rất nhanh đã nghỉ việc.
Theo như lời sếp kể, đó không phải là thực tập sinh, mà là một con sói cái. Hai mắt cô ấy nhìn sếp chằm chằm, sáng như phát đèn xanh. Sếp bảo suýt chút nữa thì ông ấy mất trong sạch.
Tôi nghe xong cũng hơi bận lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cợt nhả:
"Ôi trời, sếp, dù sao cô ấy cũng xinh đẹp, lại thích ngài, hay là ngài nhận luôn đi?"
"Nhận cái đầu cô!" Sếp nổi đóa, "Lần sau nếu cô còn không bảo vệ tôi, tin không tôi..."
"Tôi làm sao?"
Sếp thở dài: "Đập cô thành cái bánh xèo."
34
Vấn đề chung thân đại sự của sếp, ngoài tôi ra, còn rất nhiều người quan tâm.
Ví dụ đồng nghiệp A: "Này, vào công ty lâu thế rồi, chưa thấy sếp có bạn gái bao giờ. Không lẽ anh ta là… cái đó?"
Tôi trầm ngâm: "Cũng có thể lắm, tôi nói thật nhé, tôi đã nghi ngờ từ lâu rồi. Đâu có người đàn ông bình thường nào lại không hứng thú với phụ nữ…"
Thì thào, thì thầm.
Tan làm, tôi định xin đi nhờ xe sếp về nhà.
Vừa kéo cửa thì sếp đã khóa lại, nụ cười treo trên môi: "Trợ lý Hứa, hôm nay cô với đồng nghiệp bày chuyện bêu rếu tôi, còn muốn đi nhờ xe tôi à? Mơ đi."
Hu hu hu, sếp ơi, tôi sai rồi.
"Sai chỗ nào?" Anh hỏi.
"Sếp là một người đàn ông bình thường.”
"Ồ, sao cô biết tôi bình thường?"
"Vì tôi đã thử rồi!" Tôi thật sự đã thử mà. Hôm trước chúng tôi đi chơi tennis với khách hàng, có một quả bóng bay về phía tôi, sếp lập tức lao tới, đánh quả bóng ngược lại.
Đó chính là sức mạnh của một người đàn ông!
Một đồng nghiệp đi ngang qua, ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn hóng hớt nhìn tôi và sếp.
Xong rồi, toi đời rồi.
35
Từ sau vụ ở bãi đỗ xe, tin đồn giữa tôi và sếp lan truyền khắp nơi.
Nào là sếp lợi dụng chức quyền với tôi, nào là tôi là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Tôi đau đầu hỏi sếp: "Giờ làm sao đây, mọi người đều hiểu lầm chúng ta rồi."
Sếp chẳng bận tâm: "Hiểu lầm thì hiểu lầm, miệng là của họ, chúng ta làm được gì."
"Thế ngài không giải thích à?"
Anh cãi lại: "Giải thích gì? Giải thích rằng tôi chẳng ưng cô à? Làm ơn đi, tôi rất ga lăng đấy, dù thật sự tôi không thích cô nhưng cũng không muốn làm tổn thương cô."
Tôi thật sự muốn vứt anh ra ngoài cửa sổ.
36
Dù sếp chỉ đùa, nhưng trong lời nói ấy ít nhiều cũng có phần thật lòng.
Chắc anh ấy thật sự không thích tôi.
Nghĩ lại cũng phải thôi.
Dù sếp độc miệng, lắm lời, tự luyến, bủn xỉn, kén ăn, nhưng anh ấy đẹp trai, học vấn cao, năng lực cũng ổn.
Tóm lại, tính đi tính lại thì cũng được xem là một "ông hoàng kim cương".
Có lẽ sếp nghĩ đã làm tôi tổn thương, nên an ủi: "Thực ra cô cũng khá lắm."
Tôi hỏi: "Khá ở điểm nào?"
Anh ấp úng mãi mới nói: "Ăn khỏe."
Tôi: "…"
37
Mẹ tôi ép tôi đi xem mắt, đường cùng tôi đành cầu cứu sếp.
"Làm ơn, làm ơn, anh giả làm bạn trai tôi một lần được không?"
Sếp trầm ngâm: "Có lợi gì không?"
"Tôi mời anh ăn lẩu cay."
Sếp quay người bỏ đi.
Đi được một đoạn, anh quay lại, miễn cưỡng thêm: "Nhưng phải thêm quẩy, hai cây!"
38
Tôi dẫn sếp về nhà. Để diễn tròn vai, anh xách cả đống túi lớn túi nhỏ đến.
Mẹ tôi vừa nhìn thấy dáng vẻ, khí chất, và cái miệng ngọt ngào của anh, liền cười đến nỗi miệng suýt chạm gáy.
Mẹ nắm tay anh nói: "Mẹ chỉ có mỗi đứa con gái này thôi, nó cái gì cũng tốt, chỉ là hơi ngốc, con chịu khó nhường nhịn nhé."
Sao câu này nghe quen thế nhỉ?
Sếp nhìn tôi cười: "Không đâu, Hứa Nhiều rất tốt mà."
Dù biết anh đang diễn, mặt tôi vẫn đỏ bừng, tim đập còn nhanh hơn công tơ điện.
39
Ăn xong, tôi tiễn sếp ra về.
Sếp xoa bụng nói: "No quá rồi, ra bờ sông đi dạo tiêu cơm đi."
Anh giúp tôi một việc lớn, đương nhiên tôi đồng ý.
"Sếp ơi, lúc nãy anh mua đồ hết bao nhiêu, tí nữa báo số cho tôi, tôi chuyển khoản lại."
Anh liếc tôi một cái: "Tôi thiếu số tiền cỏn con của cô à?"
Vâng, biết là anh giàu rồi, đừng cứa vào tim tôi nữa được không?
Tôi lí nhí: "Đây là người quân tử rõ ràng chuyện tiền bạc mà."
Anh gõ đầu tôi một cái: "Cô học môn ngữ văn từ thầy dạy thể dục à? Ai bảo tôi muốn làm anh em với cô?"
Sau đó, anh nói còn một câu chưa kịp thốt ra.
Đó là, anh không muốn làm anh em với tôi, mà muốn cùng tôi gọi mẹ.
40
Để cảm ơn sếp, tôi đặc biệt nướng một ít bánh quy tại nhà và mang đến công ty.
Sếp nhìn thấy bánh tôi mang đến, trông có vẻ rất vui. Nhưng khi anh cắn một miếng, lập tức im lặng.
Tôi hỏi: "Ngon không sếp?"
Sếp đáp: "Cô làm bánh này để cảm ơn tôi, hay định mưu sát tôi đây?"
Cũng may sếp còn trẻ, nếu không chắc răng đã bị bánh quy của tôi làm gãy rồi.