Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Phản Chủ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

So với tên vệ sĩ lạnh lùng trước kia, Thành Húc lúc này… càng khiến tôi bị hấp dẫn hơn bao giờ hết.

 

Tôi tựa đầu vào ngực anh, bật cười: “Vậy bây giờ… anh nói xem, tôi nên cảm ơn anh thế nào đây?”

 

Tôi gõ nhẹ ngón tay lên ngực anh, đầy ẩn ý.

 

Và anh — từ chối tôi.

 

Gạt tay tôi ra, mặt không biểu cảm. Thậm chí còn chủ động đổi ca để tránh mặt.

 

Anh không chịu gặp tôi? Vậy thì tôi sẽ tự đến tìm. Kể từ hôm đó, mỗi ngày tôi đều lái xe sang chảnh đến tận nơi.

 

Tôi không hề che giấu sự giàu có và nhan sắc của mình.

 

Trang điểm lộng lẫy, sải bước ngút trời —Lần nào cũng khiến người ta ngoái nhìn.

 

Rất nhanh, cả công ty đều biết — Thành Húc đang được theo đuổi. Mà người theo đuổi lại là… một “rich girl”.

 

Hôm đó, tôi lại đến. Anh ta lạnh mặt nhìn tôi, thẳng thừng nói:

 

“Từ nay đừng đến tìm tôi nữa.”

 

“Tại sao?”

 

“Không tại sao hết.”

 

Đúng lúc đó, tôi liếc thấy vài cô gái trẻ đang rón rén thò đầu qua khe cửa, tay còn cầm điện thoại quay lén.

 

Dạo gần đây, tôi cũng nghe tin — Thành Húc nổi tiếng rồi.

 

Chẳng biết ai đăng ảnh anh ta lên mạng. Khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng… Ngay lập tức gây sốt.

 

Dân mạng gọi anh là: “BA (bảo an) đẹp trai nhất cõi mạng.”

 

Tôi nhếch môi:
“Ra là anh sợ tôi đến phá chuyện làm ăn?”

 

“Không phải!”

 

“Vậy là vì sao?”

 

Anh lại im. Tôi bắt đầu thấy chán.

 

“Ép buộc đâu có vui. Nếu anh không muốn — thì thôi vậy.”

 

Tôi không tìm anh nữa. Thật lòng mà nói, xung quanh tôi không thiếu đàn ông.
Đặc biệt là những người ngoan ngoãn. Phụ nữ mà có tiền rồi, trai trẻ bu vào như kiến. Tôi chẳng cần phải cố bám lấy một vệ sĩ.

 

Nghĩ thông suốt rồi, tôi bắt đầu liên tục hẹn hò. Từ những cậu sinh viên trẻ đẹp…
Đến các doanh nhân thành đạt chững chạc. Tôi đều thử.

 

Nhưng chẳng hiểu sao — Đêm hôm đó, cái đêm cấm kỵ ấy, cứ bất chợt hiện lên trong đầu tôi.

 

Từng hơi thở gấp gáp. Từng tiếng gầm ghì. Từng cơn run rẩy của Thành Húc. Rõ mồn một.

 

Tôi phải thừa nhận: Thành Húc là kiểu đàn ông đầy hấp dẫn.
Mà còn hấp dẫn đến đáng sợ.

 

Tối đó, tôi đi tiếp khách, uống hơi nhiều, bụng bắt đầu khó chịu. Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, liền va phải một người quen.

 

Là Thành Húc.

 

Anh mặc đồng phục khách sạn, tay cầm chai sữa chua.

 

Đưa cho tôi:
“Đừng cố tỏ ra mình ổn, uống cái này đi.”

 

Tôi nhướng mày:

 

“Anh đổi việc rồi à?”

 

Anh không đáp, quay người định rời đi. Tôi cũng không ngăn. Nhưng khi anh vừa quay lưng, tôi cố tình gọi với:

 

“Chai sữa chua này anh định tính vào hóa đơn của tôi à?

 

Thời buổi khó khăn thật. Nhà hàng bây giờ còn ép khách mua sữa chua nữa cơ?”

 

Anh khựng lại, vẻ mặt thoáng giận.

 

“Tôi…”

 

Chưa để anh nói hết,tôi chạy lại gần anh , nhón chân lên…

 

Hôn anh.

 

Thành Húc sững người.
Tựa như con báo vừa tỉnh giấc — Lập tức chiếm lại thế chủ động.

 

Sau một lúc dài, tôi buông anh ra, thì thầm:

 

“Anh quan tâm tôi.

 

Tôi biết mà.”

 

12

 

Tôi và Thành Húc — đã ở bên nhau.

 

Ý tôi là, theo đúng nghĩa đen: ở bên nhau.

 

Nhưng Thành Húc chưa từng đòi hỏi một danh phận. Anh cũng chẳng hỏi tôi có đang hẹn hò ai khác, thái độ như thể… hoàn toàn không quan tâm.

 

Anh không nói, tôi cũng không đề cập. Tối đó tôi có một buổi hẹn. Cố ý bảo anh chở tôi đi.

 

Người tôi hẹn là một doanh nhân. Từng gặp vài lần trong công việc, thái độ của anh ta với tôi rõ ràng là có ý.

 

“Tối nay anh không cần đợi. Có thể tôi không về nhà.”

 

Tôi vừa dứt lời, Thành Húc sững người.

 

Một giây sau, anh chỉ đáp: “Được.”

 

Tối đó, tôi cố tình về thật trễ. Đẩy cửa bước vào, thấy anh đang ngồi trên sofa phòng khách.

 

Không mở đèn, không bật TV. Chỉ ngồi đó, trầm mặc không rõ đang nghĩ gì.

 

“Chưa ngủ à?”

 

Anh không đáp, lẳng lặng bước vào bếp hâm nóng sữa.

 

Thành thói quen — chuyện này dạo gần đây xảy ra thường xuyên.

 

Thấy anh im lặng, tôi bước lại gần:

 

“Sao vậy? Giận tôi à?”

 

“Không có.”

 

“Vậy sao mặt anh lạnh như tiền thế?”

 

“Tôi không có mặt lạnh!”

 

Tôi trợn mắt lên nhìn anh, khí thế của anh bỗng dưng xẹp xuống:

 

“Tôi chỉ là… mặt trời sinh đã thế.”

 

Tôi phì cười thành tiếng.

 

Tựa người lên sofa, tôi ngắm bóng lưng rộng lớn của anh và bỗng nói:

 

“Thành Húc, mình yêu nhau đi.”

 

Cơ thể anh khựng lại ngay lập tức.

 

“Cô nói gì?”

 

“Tôi nói, mình yêu nhau đi.”

 

Đôi mắt anh chớp sáng trong giây lát… rồi lại nhanh chóng ảm đạm.

 

“Cô say rồi à? Hay… nói nhầm người?”

 

Thành Húc bóp sống mũi, giọng khàn khàn:

 

“Lai Lai… tôi không phải gỗ đá. Tôi cũng biết đau.
Cô đừng trêu tôi nữa… được không?”

 

Tôi chân trần bước tới, đứng trước mặt anh:

 

“Anh đang từ chối tôi à?

 

Vậy ra bao lâu nay, anh chỉ định cho tôi… ‘dùng tạm cơ thể’ của anh thôi sao?”

 

Lời vừa dứt, quả nhiên anh rối lên:

 

“Cô biết tôi không có ý đó.”

 

“Tôi không biết!”

 

“Cô với tôi không cùng thế giới. Tôi… không xứng với cô.”

 

Anh học không cao, mới hết cấp ba đã nghỉ học đi làm, từng bốc vác thuê, sau mới làm vệ sĩ cho Hứa Ôn Thanh.

 

Định kiến trong xã hội chính là ngọn núi trong lòng anh.

 

Anh yêu tôi — nhưng chưa từng dám thừa nhận.

 

“Vậy anh cam tâm làm tình nhân trong bóng tối?
Ban ngày tôi hẹn hò người khác, ban đêm lại quay về tìm anh — thế tôi khác gì Hứa Ôn Thanh?”

 

“Không! Cô… cô không giống anh ta.”

 

“Thành Húc, tôi thích anh.”

 

Tôi nói bằng giọng nghiêm túc. Anh thở gấp, ánh mắt thoáng run.

 

Tôi tiếp tục:

 

“Thật ra tôi cũng không chắc tình cảm này kéo dài được bao lâu.

 

Cũng không dám hứa tương lai chúng ta sẽ thế nào.

 

Nhưng tôi sẵn sàng thử.

 

Còn anh thì sao?

 

Anh có đủ can đảm để yêu tôi không?”

 

Thành Húc nhìn tôi, vành mắt đỏ hoe.

 

Một lúc lâu sau, anh mới khẽ đáp:

 

“…Tôi đồng ý.”

 

 

 

Ngoại truyện: Thành Húc

 

1.

 

Lần đầu tiên tôi thấy Từ Lai là qua màn hình điện thoại của Hứa Ôn Thanh.

 

Cô ấy ríu rít nói chuyện cả tiếng đồng hồ.
Hứa Ôn Thanh ngồi nghe, cười dịu dàng, không hề sốt ruột.

 

Tôi thấy tò mò — rốt cuộc là cô gái thế nào mà khiến lão đại trở nên dịu dàng đến thế?

 

Liếc mắt nhìn thử — cô ấy đúng là xinh thật, chỉ có điều… nói nhiều quá.

 

Lần thứ hai gặp mặt, tôi được giao nhiệm vụ đưa cô ấy đi chơi thay Hứa Ôn Thanh.

 

Tôi đứng chờ ở cổng trường.
Cô ấy nhìn thấy xe, vội vã chạy tới, váy trắng tung bay, trông như một con chim nhỏ.

 

Từ giây đầu tiên, cô đã tò mò hỏi hết chuyện này tới chuyện kia — từ chiều cao, cân nặng, đến tuổi tác, sở thích.

 

Tôi không đáp, cô liền phụng phịu:

 

“Sao anh cứ như khúc gỗ thế?”

 

Giọng ngọt, từ tốn, mềm mại đến mức khiến khoé môi tôi cũng bất giác cong lên theo.

 

Sau đó, vì nhiệm vụ, tôi tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn. Hiểu cô ấy rõ dần từng chút một.

 

Biết cô ấy thích ăn cay, dù ăn xong là đau dạ dày.

 

Biết cô ấy mê trà sữa, nhất là vị khoai môn.

 

Biết cô ấy ghét rau xanh, cực kỳ kén ăn.

 

Cô ấy… là cô gái phiền phức nhất tôi từng gặp.

 

Nhưng sống động tới mức… tôi chẳng thể rời mắt.

 

Đến khi nhận ra — tôi đã rung động.

 

Với một người… mãi mãi không thể yêu tôi.

 

2

 

Từ Lai là người phụ nữ mà Hứa Ôn Thanh yêu nhất.
Anh ta coi cô ấy như báu vật, nâng niu như bảo vật không thể đánh đổi.

 

Vì thế nên… khi phát hiện bên ngoài anh ta vẫn còn những người phụ nữ khác, tôi thật sự không thể hiểu nổi.

 

Nếu đã yêu đến vậy, sao có thể dung túng cho người khác bước vào?

 

Lúc đó, Hứa Ôn Thanh nói với tôi:
“Tình yêu và tình dục là hai chuyện khác nhau.”

 

“Lai Lai ngoan quá, không khiến anh thấy hứng thú được.”

 

Tôi không hiểu.

 

Nếu tôi yêu một người, cả thân thể lẫn trái tim của tôi — đều là của cô ấy.

Loading...