
Phản Chủ
Tôi biết, Hứa Ôn Thanh yêu tôi như sinh mệnh.
Nhưng điều đó chẳng ngăn được anh ta qua lại với vô số đàn bà bên ngoài.
Anh nuôi tôi trong một căn biệt thự sang trọng, tất cả mọi người đều câm như hến trước sự tồn tại của tôi.
Tối nay, anh ta vẫn chưa về.
Tôi ngồi trên người vệ sĩ thân cận của anh, tay vẽ vòng lười nhác trên ngực anh ta.
“Chủ của anh còn chưa về à? Hay anh thử ra ngoài xem sao? Đừng để chết rũ ở đâu mà không ai biết đấy.”
Vệ sĩ tên Thành Húc nhắm mắt, nắm chặt lấy tay tôi, khẽ rên.
“Đừng chạm vào chỗ đó.”
Bình luận