Phò mã của ta rất có đức hạnh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:31:36
9.
Khi hoàng từ chuyến du tuần phía nam trở về, tin thai lập tức đến thăm.
“Hoàng tỷ” Hắn thấp giọng ,” Của ai thế?”
Lâm Tử Thanh, bên cạnh, ánh mắt chút thiện cảm.
Ta đen mặt, nhấn mạnh : “Tất nhiên là của phò mã!”
Hoàng : “Tỷ chắc ?”
Lâm Tử Thanh nheo mắt .
Sắc mặt càng ngày càng đen: “ Hôm nay bảy nam nhân , đúng lúc trả về nguyên vẹn!”
Hoàng kinh ngạc: “ Hoàng tỷ , tỷ thích ai hết ?”
“Cảm ơn, nhưng sống.”
Sau khi tiễn hoàng và bảy mỹ nam , Lâm Tử Thanh trở phòng ngủ.
Ta quan sát cử chỉ và sắc mặt của , nếu bây giờ giả vờ bệnh, thể cứu chính ?
“A Thanh” Ta bĩu môi: “Bụng đột nhiên đau quá, sợ quá.”
Lâm Tử Thanh bằng ánh mắt nghi ngờ ngay lập tức truyền thái ý trong cung đến.
Sau đó bước tới ôm lòng.
“Đừng sợ, dù thế nào vẫn bên cạnh nàng”
Ta đắc ý và vui mừng, mạnh mẽ gật đầu: “Vâng”
“ nếu thấy ai đó giả vờ ốm…”
Ta run rẩy: “ Thế nào… ?
Hắn giơ ngón tay lên : “ Tính từng ngày, chắc cũng bốn tháng nhỉ?”
“Lâm Tử Thanh…”
“Hử?”
“Quỷ ăn thị t …”
Ngày hôm , thật bất ngờ khi nhiều quan đến phủ công chúa của , họ là đến chúc mừng thai.
Ta mờ mịt hỏi một câu, mới hôm nay hoàng ở triều nổi điên, nhất quyết phong tước cho con , nếu là nam tử sẽ phong tiểu vương gia, nếu là nữ nhi sẽ phong công chúa, chuẩn sẵn sàng cả hai bên.
“Ngạc nhiên ? Ta chuẩn hơn hai năm.” Hà Gia Tuệ nhếch khóe môi: “ Chỉ cần điện hạ đồng ý hòa ly, để cho , những thứ sẽ là của .”
Ta giật , nhanh chóng dậy đến bên cạnh Lâm Tử Thanh, nắm lấy cánh tay , thứ đang cầm tay.
Trên tờ giấy đó, rõ ràng tên của tể tướng Lâm.
10.
Ta hiểu nội dung trong đó, Lâm Tử Thanh cũng để rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/pho-ma-cua-ta-rat-co-duc-hanh/chuong-6.html.]
liên quan đến tể tướng Lâm, thì còn thể là chuyện gì nữa?
Tim chợt thắt , theo bản nâng ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Lâm Tử Thanh.
Hắn cau mày, phất tay hỏi Hà Gia Tuệ: “Là thật giả?”
Hà Gia Việt : “Đương nhiên là giả, nhưng chuẩn chu , tuyệt đối vấn đề.”
Vào lúc đó, thấy rõ ràng sự thất vọng hiện lên khuôn mặt Lâm Tử Thanh.
Hắn cầm tờ giấy ngần ngại xé .
Hà Gia Tuệ thể ngăn cản, chỉ giật tờ giấy xé rách , mắt mở to bàng hoàng.
“Tử Thành? Huynh gì ? Huynh lật vụ án của phụ ? Không khôi phục phận của ?”
“Đa tạ lòng của đại nhân, vô cùng cảm kích.” Lâm Tử Thanh.” phụ và ca ca gì oan ức. Điều nên là họ chuộc tội, chứ là minh oan.”
Hà Gia Tuệ khó tin liếc , chỉ và với Lâm Tử Thanh.
“Chỉ vì ở bên nữ nhân , thèm quan tâm đến phụ và ca ca , ?”
Lâm Tử Thanh đủ rõ ràng ?
Lâm Tử Thanh : “Việc liên quan tới Trường Ninh, xin Hà đại nhân hãy tôn trọng nàng, cũng tôn trọng .”
Hà Giai Tuệ rõ ràng chút tức giận, nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức kiềm chế:
“Tử Thanh, những bằng chứng hai bản, nếu sợ nguy hiểm khi nộp bằng chứng giả, thể nộp giúp . Vì , thể bất cứ điều gì…"
“Hà đại nhân!” Lâm Từ Thanh ngắt lời nàng : “Ta thật sự nghĩ rằng vụ án ‘ nên’ lật . Xin khi trở về hãy tiêu hủy những bằng chứng giả đó ngay. Bây giờ, đang mạo danh khác, triều quan, là tội, nếu còn tiếp tục phạm sai lầm vì lợi ích cá nhân, e rằng sẽ còn chút mặt mũi nào để đối mặt với đứa con chào đời của .”
Ta thể ôm chặt lấy .
“Được, Lâm Tử Thanh.” Hà Gia Tuệ sắc mặt cuối cùng cũng đổi ; “ Ngươi đang cố ý dùng đứa trẻ giá trị đó để trêu chọc ?”
Lâm Tử Thanh cau mày, nhưng giọng bình tĩnh.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
“Hà đại nhân, sớm trong lòng, hiện tại thê tử cùng con cái đầy đủ. Đối với ngài ngoài lòng cảm kích, chút suy nghĩ khác, chỉ mong ngài sớm tìm ý chung nhân, càng sớm càng .”
Hà Gia Tuệ lạnh: “Vậy chỉ thể chúc hai răng long đầu bạc.”
Nói xong nàng lưng rời .
Nhìn bóng lưng nàng , khỏi lo lắng.
Lâm Tử Thanh ôm chặt lấy : “Nàng sợ?”
Ta thành thật thừa nhận.
“Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngân.” Hắn : “Dù thì chuyện hôm nay, thể theo nàng , nàng nghĩ ?”
Ta gật đầu, rúc lòng : “ vẫn lo.”
Hắn sờ cằm: “Nàng cách nào hiệu quả giải quyết nỗi sợ hãi ?”
Ta tò mò hỏi: “Là cái gì thế?”
“Thay thế bằng một niềm vui khác.”
Lâm Tử Thanh thố i tha , lừa nữa!