Phong Trung Dạ Điệp
Chương 14: Diệt Đường Môn không thành, Thanh Phong vào Quỷ Môn Quan
Đường môn nằm ở phía tây, từ đất Yên Phong tới đó cũng mấy nghìn dặm đi ngựa phải mấy tháng trời, nếu Thanh Phong khoẻ mạnh thì có thể trong mươi ngày tới được đó nhưng hiện tại chàng không muốn tiêu hao nội lực của mình nên chàng quyết định đi ngựa. Thanh Phong còn phải cải trang để trốn tránh phải Hoa Sơn nữa.
Thanh Phong ngày đi đêm nghỉ, trước khi đi Mạnh Bà đưa cho chàng một túi vải lớn có hơn nghìn lượng, vì vậy Thanh Phong không phải lo chuyện ăn ở. Ngoài những khi cưỡi ngựa trên đất bằng còn lại khi trèo đeo vượt suối Thanh Phong đều chạy bộ để luyện cước pháp, nhiều lúc con ngựa của Thanh Phong đuổi không kịp chàng, đúng là khinh công ngày một tịnh tiến.
Lại nói về Đồng Hoa, sau khi đưa cha về an táng, nàng ngày đêm thương xót trực bên mộ của cha, bỗng một hôm trời lờ mờ tối, trong núi lặng như tờ phía xa xuất hiện một bóng đen dội mũ rơm mặc áo choàng phất phơ trong gió thấy rất quen mắt. Đồng Hoa đứng dậy hét lớn:
Là người hay quỷ, hay là cha, cha cha về gặp con sao.
Người kia dần tiến lại đến lúc nhìn rõ mặt thì hoá ra là Sử Thanh Long, Đồng Hoa nửa mừng nửa sợ, trong lòng muốn chạy lại ôm ấy Sử Thanh Long nhưng lại nhớ chuyện khi trước bèn nói:
Huynh trở về rồi sao?
Ta nghe nói sư phụ đã…
Nghe vậy Đồng Hoa ôm mặt khóc, Sử Thanh Long đến bên cạnh đưa tay ôm ấy nàng, Đồng Hoa dựa đầu vào vai hắn mà khóc càng to hơn. Sử Thanh Long nói:
Đồng Hoa, để ta thắp cho sư phụ một lén nhang.
Hắn quỳ xuống thắp nhang xong rồi vái tạ. Đồng Hoa đứng bên lại hỏi:
Sư ca, bấy lâu nay huynh đi đâu vậy, còn chuyện hôm đó là sao?
Sử Thanh Long đứng lên, mặt hắn lạnh như thanh đao trong tay hắn vậy, Đồng Hoa nhìn có vẻ hơi rợn nên lùi lại một bước.
Đồng Hoa ta xin lỗi chuyện khi trước, lần này ta về là để tạ lỗi với muội.
Vậy là chính huynh đã điểm huyệt muội rồi lấy trộm Toàn Phong Vạn Kiếm bỏ trốn.
Ta không lấy trộm, ta chỉ lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về ta thôi.
Huynh nói vậy là có ý gì?
Muội đã bao giờ tự hỏi sao ta phải lấy Toàn Phong Vạn Kiếm mà bỏ trốn chưa?
Muội đã suy nghĩ rất nhiều vẫn không biết nguyên do, tại sao huynh phải làm thế, chúng ta sau này chắc chắn sẽ…sẽ…
Đúng, muội nghĩ chúng ta sẽ kết thành phu thê, cha muội không có con trai nên nghiễm nhiên ta sẽ được nhậm chức trưởng môn, rồi Toàn Phong Vạn Kiếm sẽ tuyền lại cho ta đúng không?
Đúng vậy, tại sao huynh lại phải trốn đi như thế?
Sử Thanh Long tiến lại gần Đồng Hoa rồi nắm lấy tay nàng.
Ta sẽ nói cho muội sự thật.
Còn điều gì huynh giấu muội ư?
Không chỉ ta mà sư phụ cũng giấu muội.
Cha muội?
Đúng vậy, hơn hai mươi hai năm trước, Cha ta là một đại cao thủ trên giang hồ nổi danh với tuyệt kỹ Toàn Phong chưởng.
Muội tưởng huynh là cô nhi.
Sử Thanh Long cười lớn:
Hahahaha, ta là cô nhi, đúng nhưng là sau khi cha nàng giết chết cha ta.
Lời Sử Thanh Long nói như tiếng sét ngang tai, Đồng Hoa giật mình:
Sao…sao… muội vẫn chưa hiểu.
Toàn Phong Vạn Kiếm vốn chỉ là một nửa quyển Toàn Phong chưởng thôi, vốn dĩ nó là của Sử gia bọn ta.
Chẳng lẽ, cha của muội… cha của muội…
Hahahhaha,Toàn Phong chưởng không chỉ là võ công đệ nhất mà còn có một bí mật về nơi cất giữ kho báu. Một đêm cha của muội cùng một người nữa lẻn vào Sử gia trộm bí kíp, ai ngờ bị cha ta phát hiện nên hai bên động thủ. Cha của ta mặc dù võ công cao cường nhưng với hai nhân vật thuộc hàng Thất đại cao thủ thì sao mà bì kịp. Vì thế đã bị giết chết, nhưng bọn họ trộm được bí kíp thì phóng hoả giết người, diệt cỏ tận gốc. Muội nghĩ cha muội sẽ cho ta lấy muội sao, không, rồi một ngày lão sẽ giết ta thôi, vì thế khi có Toàn Phong Vạn Kiếm trong tay ta mới phải bỏ trốn.
Đồng Hoa giật tay ra lui lại mấy bước, ánh mắt nàng vô cùng hoảng loạn “ Chẳng lẽ cha của mình lại là người như vậy hay sao, không đúng, không đúng, không thể như vậy được”. Nàng hét lên:
Huynh nói dối, cha muội là tuyệt đại anh hùng ai cũng biết, cha muội không bao giờ làm ra những chuyện như vậy.
Muội nghĩ xem nếu không có kho báu đó thì Vạn Kiếm Môn có khang trang như hôm nay không?
Không đúng không đúng.
Cũng may lão còn chút tính người nên không nỡ giết một đứa trẻ như ta.
Không đúng huynh đang lừa muội.
Sử Thanh Long nhắc đến thì máu đã cuộn sôi, hai mắt nong lên hắn đưa đôi tay vạm vỡ nắm lấy hai vai của Đồng Hoa mà hét lên:
Đó là sự thật, sự thật muội có biết không?
Hai bàn tay to lớn làm cho Đồng Hoa rất đau.
Huynh làm muội đau.
Sử Thanh Phong nghe thấy mới buông tay ra mà chấn tĩnh lại.
Ta xin lỗi, ta không cố ý.
Đồng Hoa ôm lấy vai mà quay đi.
Lần này huynh về có phải để diệt cỏ tận gốc, giết luôn muội không, nếu giết muội giải được mối hận trong lòng huynh thì huynh cứ ra tay đi.
Không, muội không có can hệ gì, ta không giết muội đâu, ta về đây là để nhận chức trưởng môn Vạn Kiếm Môn.
Không được, huynh không thể làm trưởng môn.
Muội cản được ta sao.
Đồng Hoa rút kiếm đâm tới, kiếm pháp của nàng đối với Sử Thanh Long chẳng khác nào trò con trẻ, hắn búng một nhát vào lưỡi kiếm đã làm chân tay Đồng Hoa run lên bần bật. Không ngờ hơn nửa năm không gặp mà võ công của hắn tịnh tiến vượt bậc như vậy, có lẽ là nhờ Toàn Phong Vạn Kiếm.
Đồng Hoa đã tường tận mọi chuyện thì hiểu được rằng trước tiên Sử Thanh Long sẽ làm trưởng môn Vạn Kiếm Môn sau đó hắn sẽ tìm hai người còn lại để báo thù, mà không rõ hai người còn lại là những ai. Sử Thanh Long lại gần hắn nhặt thanh kiếm dưới đất lên rồi tra vào vỏ rồi nói.
Đồng Hoa, ta xin lỗi, lần này ta về cũng là muốn lấy muội làm thê tử.
Đồng Hoa trong lòng cũng muốn nhưng tâm trí nàng biết Sử Thanh Long chỉ đang lợi dụng nàng để đường đường chính chính được làm tân trưởng môn không bị phản đối, nếu lúc này nàng đồng ý có khác nào đưa cả cơ nghiệp vào tay giặc, mà nàng cũng không biết hắn còn ý đồ gì nữa. Sử Thanh Long lại dùng những lời ngon ngọt để nói:
Đồng Hoa, chuyện lần này, cha nàng đã mất rồi nên ta cũng bỏ qua, chúng ta lại như trước kia nhé.
Đồng Hoa nghĩ thầm “ Không được, đây chỉ là những lời dối trá, không biết sau này hắn còn có kế hoạch gì nữa đây, ta tuyệt đối không thể đồng ý”.
Không được, huynh có biết khi huynh điểm huyệt ta rồi bỏ mặc ta ở đó đã có chuyện gì xảy ra hay không?
Ta…ta…
Ta suýt chút nữa đã bị mấy têm dâm tặc làm ô nhục nếu không có Thanh Phong ứng cứu, huynh đâu có yêu ta, trước giờ huynh chỉ lợi dụng ta để đạt được mục đích của huynh thôi.
Sử Thanh Long nắm lấy tay Đồng Hoa.
Ta yêu nàng thực lòng, ta không nghĩ chuyện hôm đó lại ra nông nỗi như vậy.
Đồng Hoa hất tay Sử Thanh Long ra.
Huynh không hề yêu ta, nếu yêu ta thì đã lo cho ta, lần này cũng vậy, huynh chỉ lợi dụng ta để đạt được chức trưởng môn thôi. Huynh thật là độc ác.
Nói đoạn Đồng Hoa bỏ về Vạn Kiếm Môn, Sử Thanh Long đuổi theo, hắn không ngờ Đồng Hoa đã nhìn ra mưu đồ của mình. Hai người về đến Vạn Kiếm, mọi người đều ngỡ ngàng khi thấy Sử Thanh Long, ai nấy xúm lại xung quanh hỏi chuyện, Thuần Vu Đồng Kỵ cũng thật kín miệng, không nói với ai một lời nào rằng Sử Thanh Long lấy trộm bí kíp bỏ môn bỏ phái mà trốn đi. Lần trước lão dẫn mấy mươi người tới Cẩm Y Đường đòi người thực chất chỉ là che mắt mọi người thôi.
Sử Thanh Long gương mặt lạnh lùng đã trở nên niềm nở, gặp ai cũng đều chào hỏi đang hoàng.
Sử đại ca, huynh biệt tăm biệt tích làm bọn đệ nhớ huynh quá, lần trước cùng sư phụ tới Cẩm Y Đường tìm huynh khưng không thấy, không biết là huynh đã đi đâu.
À, không bị bọn người của Cẩm Y Đường bắt mà là…
Đồng Hoa khi nãy trên núi một mình sợ Sử Thanh Long ra tay sát hại nên không nói gì nhiều, lúc này thấy môn đệ rất đông thì mới chỉ tay hét lớn:
Tên phản đồ này lấy cắp bí kíp rồi bỏ trốn, nay nghe tin sư phụ đã mất mới quay về hòng lên làm trưởng môn.
Mọi người đổ dồn mắt về phía Sử Thanh Long, ai nấy trong tay đều lăm lăm trường kiếm chờ Sử Thanh Long nói cho ra nhẽ. Sử Thanh Long cho dù nội công thâm hậu nhường nào cũng khó đánh lại hơn trăm người nên nhanh trí giải thích:
Sư muội không phải ban nãy ta đã nói với muội rồi sao, ta chính là bị Truy Hồn - Khuất Lăng Hồ bắt đi, sao muội xa ta mới mấy tháng đã thay lòng đổi dạ, vì một nam nhân khác mà định ám hại ta.
Mọi người lại quay sang nhìn Đồng Hoa, Sử Thanh Long cũng thật khéo nói, từ bị động chỉ trong một câu đã chiếm được thế chủ động, quả là miệng lưỡi như đao kiếm. Đồng Hoa chưa kịp phản ứng thì Sử Thanh Long nói tiếp:
Ta biết nói ra chuyện này cả hai đều mất mặt nhưng không lẽ ta lại để thanh danh của mình bị vấy bẩn hay sao.
Sử Thanh Long quay mặt về phía những đệ tử có giao tình với hắn.
Các đệ thấy đó, ta yêu Đồng Hoa đến nhường nào, nhưng hôm đó tại quán rượu, một tên mặt trắng chỉ nhờ miệng lưỡi ngon ngọt mà đã làm Đồng Hoa say đắm, nghe nói muội ấy còn dẫn hắn về đây đúng không?
Ai nấy đều nhớ ra đám người Thanh Phong đã từng theo Đồng Hoa về. Đồng Hoa tức giận lắm bèn rút kiếm đâm tới:
Sử Thanh Long không ngờ ngươi lại là con ngươi như vậy, ta phải giết ngươi.
Nhát kiếm này so với nhát kiếm lúc này cũng chẳng hơn là bao nhưng Sử Thanh Long lần này không tránh không né mà cố tình để Đồng Hoa đâm trúng bả vai. Mọi người thấy vậy ra sức can ngăn, Sử Thanh Long biết mình đã thắng rồi cố ý giả bộ bị nội thương mà nói:
Đồng Hoa sao muội nỡ làm như vậy?
Ngươi im miệng cho ta, khi nãy ngươi còn nói…
Không, nàng không thể nói ra chuyện đó, nàng đâu thể nói rằng cha mình xưa kia làm những chuyện trái với đạo lý như vậy, nếu nói ra thì các đệ tử sẽ nghĩ như thế nào, nhưng Sử Thanh Long lại lợi dụng lời ấp úng này mà biến theo truyện của hắn:
Lúc nãy ta khuyên nàng nhớ lấy tình nghĩa xưa kia mà về với ta nhưng nàng không chịu, một mực đòi đi tìm tên kia, sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy, bây giờ lại còn ám hại ta nữa.
Ngươi…ngươi…quân phản thầy ta sẽ giết ngươi.
Đồng Hoa định lao tới đâm Sử Thanh Long nhát nữa nhưng mọi người đã xúm lại tước lấy kiếm trong tay nàng, lúc này có vẻ các huynh đệ bắt đầu tin theo câu chuyện do Sử Thanh Long bịa ra, Sử Thanh Long mừng thầm trong bụng “ Đồng Hoa ơi là Đồng Hoa, nàng sao có thể thắng nổi ta, như vậy ta đã chạm một tay lên ngôi vị trưởng môn rồi”. Hắn lại nói:
Lòng người thật khó đoán, nhưng không thể trách muội được, có trách thì trách ta đã quá yêu muội, lẽ ra huynh không nên quay về, huynh nên chết đi cho xong chuyện.
Đoạn hắn giả vờ rút đao tự sát nhưng những đệ tử xung quanh đâu thể thấy chết không cứu, mọi người bèn lao vào cướp lấy thanh đao:
Đại sư huynh, huynh đâu cần phải làm như vậy.
Sử Thanh Long giả vờ khóc lóc đau xót vô cùng:
Các đệ hãy để ta chết đi còn hơn, Đồng Hoa không yêu ta, ta sống còn có ý nghĩa gì.
Bấy giờ xung quanh ai nấy đều thương tâm cho Sử Thanh Long mà căm phẫn Đồng Hoa vô cùng.
Sư tỷ sao tỷ có thể làm những chuyện như vậy?
Các đệ không nên nghe lời tên này nói, hắn nham hiểm vô cùng, những điều hắn nói đều là bịa đặt.
Đồng Hoa đến lúc này mà muội còn nói như vậy sao, không sao, muội cứ nói nữa đi, lòng ta nay đã chẳng khác gì kẻ đã chết.
Ngươi im đi, dám bịa đặt vu khống cho ta, ngươi…
Sử Thanh Long biết Đồng Hoa không dám nói sự thật nên đắc ý vô cùng lại kích cho Đồng Hoa càng sa vào bẫy của hắn.
Muội luôn miệng nói ta bịa đặt, vậy như thế nào mới là sự thật, muội hãy nói xem.
Ta…ta…
Đồng Hoa đâu thể nào tiết lộ chuyện động trời như vậy, lẽ nào cha nàng đã mất rồi còn phải tổn hại đến đại danh hay sao, Đồng Hoa nghĩ vậy cứ ấp úng không nói. Sử Thanh Long bèn rút Toàn Phong Vạn Kiếm trong ngực ra mà nói:
Khi nãy muội nói ta phản thầy, lấy trộm bí kíp, nay ta đã mang bí kíp về cho sư phụ, nào ngờ sư phụ đã qua đời, thật là ông trời trêu người ta, không cho ta được chính tay dâng cho người.
Mọi người xôn xao, bỗng có tiếng hỏi:
Sư tỷ sao tỷ lại vu khống cho đại sư huynh lấy trộm bí kíp, huynh ấy đã mang về rồi, tỷ giải thích đi.
Vật thật người thật ngay trước mặt làm sao Đồng Hoa có thể nói lại được, nàng lặng im không nói lời nào, ai nấy đều căm phẫn lắm trái phải trước sau thỉnh thoảng lại có tiếng xì xào:
Sư tỷ không ngờ lại độc ác như vậy.
Đúng thế, lại còn định ám hại đại sư huynh nữa.
Không ngờ Vạn Kiếm Môn chúng ta lại có loại người như vậy.
Ả không xứng làm con gái của sư phụ.
Tiếng xì xào ngày một lớn lên, Đồng Hoa lúc này hoảng loạn lắm nước mắt nàng tuôn ra, sau này nàng còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người, hai tay nàng đưa lên bịt lấy tai rồi nàng chạy vào phòng mà khóc. Còn Sử Thanh Long được các sư đệ đưa đi chữa trị vết thương, Kế hoạch của hắn đã thành công rồi, bây giờ Đồng Hoa lại không có mặt, hắn muốn nói thêm gì thì nói.
Đêm hôm đó Đồng Hoa nằm trên giường nhưng không ngủ được, nước mắt nàng cứ lăn ra, nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, những tiếng xì xào ban nãy cứ vang lền trong đầu nàng. Nàng không thể nói ra được, chẳng thà để danh tiếng của bản thân bị huỷ hoại chứ nhất quyết không chịu để danh tiếng của cha mình bị cả thiên hạ trà đạp lên. Cuối cùng nàng quyết định không thể ở chỗ này được nữa, Sử Thanh Long đã chiếm chọn niềm tin của mọi người, sớm muộn gì hắn cũng lên làm trưởng môn, không ngờ cơ nghiệp nhà Thuần Vu lại bị huỷ hoại trong tay nàng.
Đồng Hoa đeo kiếm vào thắt lưng rồi xuống núi ngay trong đêm, nàng đi trong vô thức, thấy đường là đi, Đồng Hoa cứ đi như người vô hồn mấy ngày liền thì mệt quá mà lả ở một gốc cây ven đường. Một mĩ nhân xinh đẹp như vậy lại thiếp đi ở chốn đồng không mông quạnh thì thật là nguy hiểm, quả nhiên lát sau có mấy tên vô lại đi qua, vừa trông thấy Đồng Hoa thì như sói già gặp cừu non, bọn chúng tiến lại gần hai tên giữ lấy tay Đồng Hoa, một tên đoạt lấy thanh kiếm, Đồng Hoa giật mình thức dậy nhưng hai tay đã bị giữ chặt xung quanh nàng là bôn tên nam nhân đang thèm khát, Đồng Hoa hét lên trong vô vọng:
Các người định làm gì ta, có người không cứu ta với.
Tiểu mỹ nhân, nàng có kêu rát cổ cũng không ai đến cứu đâu.
Đồng Hoa sợ hãi vô cùng khẩn khoảng cầu xin:
Tha cho ta, đừng làm như vậy mà.
Tiểu mỹ nhân, để ta giúp nàng.
Rồi một tên bắt đầu đưa bàn tay giơ bẩn sờ xuống eo Đồng Hoa rồi từ từ cởi chiếc giải quần. Đồng Hoa giãy giụa nhưng mấy ngày nay sức nàng đã kiệt lại có mấy tên nam nhân to khoẻ đang giữ chặt tay chân nên nàng chẳng thể làm gì nổi, không lẽ tấm thân ngọc ngà lại bị vấy bẩn ở đây sao. Tên kia đã cở phanh áo của nàng ra chỉ còn chiếc yếm màu đỏ, hắn lại đưa tay lên ngực nàng, bỗng nhiên tên này rụt tay lại la lên một tiếng thất thanh.
Đồng bọn của hắn cũng giật mình quay lại phía sau, một bóng người vụt lên trước mặt song thủ túm lấy cổ hai tên bất lương ném ra xa mấy trượng văng vào gốc cây mà chết, một tên nhỏm dậy định đấm người kia thì bàn tay mau lẹ đã đặt ở yết hầu của hắn, người này vặn một cái nghe tiếng “Rắc” tên kia chết ngay. Một tên còn lại thấy vậy bèn chạy đi nhưng chưa đầy hai bước đã quỵ xuống đất, thanh kiếm của Đồng Hoa đã cắm sau lưng hắn.
Đồng Hoa vội vàng mặc lại y phục, nàng cũng lau nước mắt mà nhìn người kia, đó chẳng phải là Thanh Phong hay sao. Thanh Phong ngồi xuống nhìn Đồng Hoa:
Cô lại để ta cứu lần nữa rồi.
Chưa bao giờ Đồng Hoa gặp Thanh Phong mà lại vui đến thế, nàng mới chắp tay mà nói:
Thanh Phong, đa tạ huynh tương cứu.
Thôi, thôi, bỏ đi, đa tạ gì cơ chứ, bằng hữu với nhau mà. Mà sao cô lại ra nông nỗi này.
Chuyện này…
Đồng Hoa ấp úng.
Còn huynh sao lại đi một mình thế này, thê tử của huynh đâu.
Thanh Phong thở dài:
Chuyện của ta dài lắm, từ từ ta sẽ kể cho, bây giờ cô định đi đâu.
Ta…ta…cũng không biết nữa, mấy hôm nay ta đi như người vô hồn rồi, bây giờ…bây giờ…chẳng biết sao nữa.
Sao cô không về Vạn Kiếm Sơn?
Không được, ta không thể về đó được nữa.
Có chuyện gì à?
Ta…ta…
Đồng Hoa không biết nói ra sao, chuyện của cha nàng không thể tuỳ tiện nói được.
Cô cứ ấp úng thế chắc là có chuyện khó xử, ta cũng không hỏi nữa, bây giờ một thân một mình nguy hiểm lắm, cô muốn đi đâu ta sẽ đưa đi.
Như vậy thì phiền huynh quá.
Không sao, đằng nào ta cũng phải qua phía tây, hay ta đưa cô đên Lâm gia nhé, Cô Yên, Anh Vũ và Dương Dương cũng đang ở đó.
Đồng Hoa gật đầu. Vậy là Thanh Phong cùng Đồng Hoa lại lên đường, trên đường đi Thanh Phong kể cho Đồng Hoa về chuyện của chàng, Đồng Hoa lại không ngờ một người thích bỡn cợt như Thanh Phong bây giờ lại trở thành một người đứng đắn như vậy, không biết Tiểu Huyên đã làm gì khiến chàng thay đổi nhiều như thế.
Mấy ngày hôm nay Đồng Hoa chẳng ăn uống gì nên nàng rất mệt, đi được nửa ngày thì gục xuống xuýt thì ngã ngựa, cũng may Thanh Phong trở tay kịp thời đón được. Bấy giờ sắc mặt Đồng Hoa nhợt nhạt, Thanh Phong phải truyền nội công giúp nàng cầm cự rồi mau chóng tìm một nhà trọ để nghỉ.
Sau khi Đồng Hoa hồi phục hai người lại đi tiếp, tối hôm đó Thanh Phong dừng chân tại một khu rừng, quanh đây mười mấy dặm không có quan trọ nào, đếm nay hai người phải ngủ ngoài trời rồi. Thanh Phong kiếm ít củi để đốt, chàng cũng còn nhiều lương khô nên không sợ bị đói. Thanh Phong châm lên một đống lửa to rồi ngồi xuống, chàng tháo chiếc chân giả ra.
Đi cả ngày rồi mệt thật, đau hết cả chân.
Đồng Hoa thấy vậy thì giật mình.
Huynh…huynh…bị từ bao giờ thế?
Bị gì cơ?
Chân của huynh, tại sao?
À, không phải là do cô với Dương Dương hay sao. Hahahaha.
Do ta, huynh bị lão Vô Thanh…ta…ta xin lỗi.
Không sao, thực ra không hẳn là do lão mà do bọn Cẩm Y Đường.
Ta còn phải cảm ơn cô đấy.
Đồng Hoa thấy có lỗi vô cùng, cũng vì nàng muốn cứu Sử Thanh Long mà khiến cho Thanh Phong ra nông nỗi này, ấy vậy mà tên Sử Thanh Long kia còn bịa đặt để làm ô uế thanh danh của nàng. Nàng cúi mặt xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt Thanh Phong. Thanh Phong thấy vậy bèn cười nói:
Cô sao vậy, ta có trách cô đâu, còn phải cảm ơn cô đấy, nhờ vậy ta mới được gặp Tiểu Huyên của ta.
Đồng Hoa nghĩ thầm “Thanh Phong thật là vô tư, không oán trách nửa lời, lại còn cứu ta mấy lần nữa, nếu mà không có huynh ấy thì ta…”.
Cô lại nghĩ gì vậy?
Ta…ta…ta không biết nói gì nữa, huynh đã không trách ta lại còn cứu mạng ta…làm ta thấy có lỗi vô cùng, không biết phải làm sao mới có thể trả ơn cho huynh đây.
Cô lại nói linh tinh rồi, bằng hữu với nhau nhắc làm chi mấy chuyện đó. Cũng muộn rồi, cô ngủ sớm đi, ta canh cho mà ngủ.
Đa tạ huynh.
Đừng nói mấy lời đó, ta nghe không có quen, ngày xưa cô còn gọi ta là dâm tặc cơ mà, nghe hay hơn nhiều. Hahahahaha.
Đồng Hoa nhắm mắt lại nhưng không sao ngủ được, nàng cứ cảm thấy day dứt trong lòng cảm giác này thật là khó chịu, ví thử Thanh Phong cứ mắng nàng mấy câu thì lại dễ chịu hơn nhiều, đằng này… Rồi nàng lại nghĩ đến chuyện của mình, nỗi nhục này sao có thể rửa sạch được đây. Thanh Phong cũng đâu có ngủ được, từng giờ từng khắc chàng đều nhớ tới Tiểu Huyên, không biết nàng đã tỉnh lại chưa, không biết bao giờ chàng mới được gặp lại Tiểu Huyên. Đồng Hoa quay sang hỏi Thanh Phong:
Huynh vẫn chưa ngủ sao?
Ta nhớ Tiểu Huyên, không ngủ nổi, mà chẳng phải cô cũng ko ngủ được còn gì?
Ta cũng có chuyện riêng.
Theo ta thấy thì chắc là liên quan đến Sử Thanh Long rồi.
Đồng Hoa giật mình:
Cớ sao huynh lại biết.
Trên đời này chỉ có hai người mới làm cô đăm chiêu như vậy là cha cô và Sử Thanh Long. Hơn nữa, người mà bức được cô xuống núi cũng chỉ có Sử Thanh Long mới làm được thôi. Nhưng ta tưởng cô và hắn là thanh mai trúc mã từ nhỏ sao lại…
Đồng Hoa thở dài:
Có những chuyện không thể nói ra được, ta thà chết cũng không chịu nói, hắn biết ta không dám nói nên bịa đặt ra nhiều chuyện làm cho mọi ngươi khinh thường ta, ta không còn mặt mũi nào nữa.
Vậy sao cô không nói ra sự thật.
Ta không thể, không thể nói được.
Vậy đợi ta làm xong chuyện sẽ giúp cô rửa sạch vết nhơ này.
Không được, huynh không được làm như vậy.
Vẫn còn một chuyện ta thắc mắc, đó là lẽ ra tên Sử Thanh Long sẽ thành thân với cô rồi thay cha cô nhậm chức trưởng môn, cớ sao phải lấy trộm Toàn Phong Vạn Kiếm rồi bỏ trốn.
Đồng Hoa giật mình nghĩ “Sao huynh ấy nhìn ra nhiều điểm như vậy, không chừng nói thêm một lúc nữa còn đoán ra được cả việc kia, không được không thể để huynh ấy biết” sợ việc này bị Thanh Phong phát giác nên nàng mới lảng sang chuyện khác.
Ta…ta…cũng không biết, thôi ta buồn ngủ rồi, ta ngủ trước đây.
Thanh Phong thấy có chuyện không ổn nhưng Đồng Hoa không nói nên chàng cũng không dám hỏi thêm, sớm hôm sau Thanh Phong đánh thức Đồng Hoa dậy, họ khởi hành về phía Bạch Thành.
Đi được mấy hôm thì đến Bạch Thành, hai người đi qua gia trang của Lâm Anh Thư, Thanh Phong mới nói với Đồng Hoa:
Không biết lúc bọn họ về nhà Anh Vũ có ghé qua đây không?
Bỗng nhiên Thanh Phong trông phía xa có bạch y nhân dáng vẻ rất quen, lát sau người này đến gần hơn thì hoá ra Cô Yên, đi cùng còn có Dương Dương và Anh Vũ nữa, lại còn tên Lâm Anh Kiệt. Thanh Phong đỡ Đồng Hoa xuống ngựa rồi cả hai chạy lại. Cô Yên nhìn thấy Thanh Phong thì vui lắm hai người tay bắt mặt mừng:
Sư ca, Đồng Hoa cô nương sao hai người lại tới đây, vậy còn Huyên tỷ đâu?
Chuyện của bọn ta dài lắm, còn mọi người, ta tưởng mọi người đã về nhà Anh Vũ rồi.
Nói đến đây thì sắc mặt ai cũng xám lại, Thanh Phong nhận ra chuyện chẳng lành.
Có chuyện gì à?
Anh Vũ đột nhiên bật khóc tựa vào Cô Yên rưng rức. Cô Yên lắc đầu thở dài:
Sư ca, bọn đệ cũng đang có chuyện, chúng ta về rồi nói chuyện.
Thanh Phong cùng Đồng Hoa chào hỏi Lão gia và phu nhân rồi mới ra tiểu đình nói chuyện. Anh Vũ lúc này đã cùng Dương Dương vào phòng, Cô Yên mới dám nói:
Bọn đệ về nhà của Anh Vũ nhưng…nhưng cả nhà năm mươi ba người đã bị thảm sát, tiền bạc cũng bị cướp sạch, Lâm Gia cũng bị đốt thành tro, Tiểu Vũ không chịu nổi, muội ấy bậy giờ như xác không hồn. Bọn đệ đành đến đây nương nhờ, lại nhờ quan hệ của Lâm Thiếu gia tìm hiểu tung tích của bọn cướp. À còn một chuyện nữa, số ngân lượng huynh đưa cho đệ đều là của nhà Anh Vũ, trên mỗi thỏi vàng bạc còn có chữ Lâm, huynh đã lấy chúng ở đâu vậy, để xem chúng ta có tìm được ra manh mối nào về bọn cướp không?
Thanh Phong nghĩ thầm “Hoá ra là bọn Cẩm Y Đường, nhưng ta không thể để Cô Yên biết được, nếu đệ ấy biết chắc chắn sẽ tìm đến, vậy có khác nào ta hại đệ ấy, cũng may khi trước ta không nói số ngân kim này lấy trộm ở đâu ”.
À ta chợt nhớ ra, hôm đó gặp một toán người ngựa, mặt mày bợm trợn kéo theo mấy chiếc thùng lớn nên mới đi theo xem sao, về sau lấy trộm được vàng bạc này trong mấy chiếc thùng ấy.
Vậy là huynh biết bọn chúng, vậy là chúng ta sẽ có cơ hội báo thù rồi.
Không, không, thế này mới đáng nói, chuyện là ta không biết bọn chúng đi đâu, sau khi lấy trộm được thì ta lại trốn đi mất. Biết thế lúc đó đi theo bọn chúng đến tận hang ổ thì có phải bây giờ có phải sẽ…haizzz.
Vậy huynh còn nhớ đã gặp bọn chúng ở đâu không?
Thanh Phong lại nghĩ “ Nếu ta nói gặp bọn chúng ở vùng Tam Cốc thể nào Cô Yên đến đó hỏi thăm cũng tìm được tung tích chi bằng nói dối đệ ấy”.
Ta thấy bọn chúng ăn mặc giống người phương bắc, quanh mình đều có lông thú giữ ấm, có lẽ từ phương bắc tới.
Được vậy đệ sẽ thu xếp rồi ngày mai chúng ta lên đường.
Ấy khoan đã, đệ tính ngày mai đi luôn sao?
Đúng vậy, huynh không định đi cùng đệ sao.
Ta đã có chuyện cần làm.
À phải rồi đệ vội quá nên hồ đồ, còn chưa hỏi huynh sao lại đi cùng Đồng Hoa cô nương tới chỗ này.
Nói ra thì dài lắm, sau khi chúng ta từ biệt, ta và Tiểu Huyên lên Hoa Sơn du ngoạn, nào ngờ Tam Túc Kim Ô là một tên dâm tặc, thấy Tiểu Huyên xinh đẹp tuyệt trần thì nổi dục vọng muốn chiếm đoạt nên đêm đó đã đổ tội cho ta lấy trộm Hoa Sơn Kiếm Pháp, nào ngờ cha hắn Trác Nhược Thời phát hiện ra, hắn bèn giết chết chính cha mình rồi đổ tội cho bọn ta.
Cô Yên đập bàn:
Sao cơ, sao trên thế gian này lại có loại người ác độc đến vậy, đến phụ mẫu của mình cũng giết hại.
Còn chưa hết, Ta với Cô Yên phải trốn sang đất Yên Phong của gia tộc Ôn Như để tránh nạn, tình cờ trông thấy Dạ Chiếu Ngọc đi qua bèn đi theo xem sao, nào ngờ bị Tiểu Lăng Vương Bắt gặp, ta với hắn giao đấu một hồi thì ta đã thua, Tiểu Huyên cũng vì cứu ta mà bị hắn đánh cho nội thương nghiêm trọng.
Cô Yên chau mày:
Huyên tỷ bị thương sao, vậy bây giờ tỷ ấy…
Nàng ấy bị thương rất nặng, cũng may ta tìm được một người có thể cứu mạng nàng ấy, hiện giờ chỉ đợi nàng ấy tỉnh lại.
Vậy còn huynh, sao có thể thoát khỏi Tiểu Lăng Vương?
Ta đánh với hắn thêm một hồi nữa rồi giết chết hắn.
Đồng Hoa và Cô Yên đều giật mình kinh hãi. Đối với Đồng Hoa mà nói, việc này cũng là đã báo thù cho cha nàng, không ngờ Thanh Phong võ công thâm hậu như vậy có thể giết chết được Tiểu Lăng Vương. Cô Yên lại hỏi:
Vậy sao huynh với Đồng Hoa cô nương gặp nhau như thế nào?
Thanh Phong thở dài:
Người kia nhận lời cứu Tiểu Huyên cũng bắt ta nhận lời làm một việc cho người đó. Nên khi thương thế vừa lành ta phải đi làm việc đó ngay, trên đường đi thấy Đồng Hoa bị…bị…à gặp nạn nên cứu cô ấy rồi chúng ta đi cùng nhau.
Vậy Đồng Hoa cô nương, sao cô nương lại xuống núi vậy.
Ta…Ta…
Đồng Hoa còn ấp úng chẳng biết nói như thế nào thì Thanh Phong mới nói giúp:
Cô ấy có chuyện khó nói.
Cô Yên cũng biết ý nên không hỏi thêm nữa, chàng lại hỏi Thanh Phong:
Vậy huynh tính bây giờ thế nào, hay là để đệ giúp huynh làm xong việc của người kia rồi chúng ta cùng lên phương bắc để tìm bọn cướp.
Thanh Phong nghĩ thầm “Chuyện này không thể để Cô Yên nhúng tay vào được, ta nên làm gì bây giờ, nếu bây giờ mà nói ra chắc chắn Cô Yên sẽ giúp ta đến cùng, không thể đệ ấy bị liên luỵ được, chỉ còn cách đêm nay bỏ đi khỏi chỗ này”.
Cũng được, Vậy thì mai ta và đệ sẽ đi làm chuyện của ta trước rồi chúng ta sẽ cùng lên phương bắc xem sao.
Được, quyết như vậy đi.
Đệ vào xem Anh Vũ ra sao đi, cứ mặc ta ngoài này.
Vậy thì đệ vào trong đây.
Cô Yên vừa đi Thanh Phong liền thở dài:
Đồng Hoa, cô hãy nói chuyện của cô đi, lần này ta đi sẽ giải quyết một thể cho.
Không được, chuyện của ta huynh không giúp gì được đâu.
Có gì mà không được, thanh danh của cô không phải điều quan trọng nhất sao, chẳng lẽ phải để đến mức nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Không phải, nhưng thanh danh của ta không quan trọng bằng…
Đồng Hoa nói đến đây thì đưa tay lên bịt miệng, suýt nữa thì nàng đã để lộ, Thanh Phong thông minh như vậy chẳng lẽ lại không đoán ra được phần nào, chàng nói:
Chỉ có một điều quan trọng hơn thanh danh của cô, đó là thanh danh của cha cô - Thuần Vu Đồng Kỵ, lẽ nào…
Đồng Hoa trợn mắt nhạc nhiên, Thanh Phong biết nhiều chuyện quá rồi.
Không được không được, huynh không được đoán lung tung, nếu không chúng ta không còn là bằng hữu với nhau nữa đâu.
Được rồi, ta không nói nữa, nhưng cô không nói cho ta cũng như không coi ta là bằng hữu rồi.
Không phải, thực sự chuyện này ta không nói ra được.
Ta đùa thôi, ta không hỏi nữa đâu, cô đi đường cũng mệt rồi, vào trong nghỉ đi.
Thanh Phong ngày đi đêm nghỉ, trước khi đi Mạnh Bà đưa cho chàng một túi vải lớn có hơn nghìn lượng, vì vậy Thanh Phong không phải lo chuyện ăn ở. Ngoài những khi cưỡi ngựa trên đất bằng còn lại khi trèo đeo vượt suối Thanh Phong đều chạy bộ để luyện cước pháp, nhiều lúc con ngựa của Thanh Phong đuổi không kịp chàng, đúng là khinh công ngày một tịnh tiến.
Lại nói về Đồng Hoa, sau khi đưa cha về an táng, nàng ngày đêm thương xót trực bên mộ của cha, bỗng một hôm trời lờ mờ tối, trong núi lặng như tờ phía xa xuất hiện một bóng đen dội mũ rơm mặc áo choàng phất phơ trong gió thấy rất quen mắt. Đồng Hoa đứng dậy hét lớn:
Là người hay quỷ, hay là cha, cha cha về gặp con sao.
Người kia dần tiến lại đến lúc nhìn rõ mặt thì hoá ra là Sử Thanh Long, Đồng Hoa nửa mừng nửa sợ, trong lòng muốn chạy lại ôm ấy Sử Thanh Long nhưng lại nhớ chuyện khi trước bèn nói:
Huynh trở về rồi sao?
Ta nghe nói sư phụ đã…
Nghe vậy Đồng Hoa ôm mặt khóc, Sử Thanh Long đến bên cạnh đưa tay ôm ấy nàng, Đồng Hoa dựa đầu vào vai hắn mà khóc càng to hơn. Sử Thanh Long nói:
Đồng Hoa, để ta thắp cho sư phụ một lén nhang.
Hắn quỳ xuống thắp nhang xong rồi vái tạ. Đồng Hoa đứng bên lại hỏi:
Sư ca, bấy lâu nay huynh đi đâu vậy, còn chuyện hôm đó là sao?
Sử Thanh Long đứng lên, mặt hắn lạnh như thanh đao trong tay hắn vậy, Đồng Hoa nhìn có vẻ hơi rợn nên lùi lại một bước.
Đồng Hoa ta xin lỗi chuyện khi trước, lần này ta về là để tạ lỗi với muội.
Vậy là chính huynh đã điểm huyệt muội rồi lấy trộm Toàn Phong Vạn Kiếm bỏ trốn.
Ta không lấy trộm, ta chỉ lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về ta thôi.
Huynh nói vậy là có ý gì?
Muội đã bao giờ tự hỏi sao ta phải lấy Toàn Phong Vạn Kiếm mà bỏ trốn chưa?
Muội đã suy nghĩ rất nhiều vẫn không biết nguyên do, tại sao huynh phải làm thế, chúng ta sau này chắc chắn sẽ…sẽ…
Đúng, muội nghĩ chúng ta sẽ kết thành phu thê, cha muội không có con trai nên nghiễm nhiên ta sẽ được nhậm chức trưởng môn, rồi Toàn Phong Vạn Kiếm sẽ tuyền lại cho ta đúng không?
Đúng vậy, tại sao huynh lại phải trốn đi như thế?
Sử Thanh Long tiến lại gần Đồng Hoa rồi nắm lấy tay nàng.
Ta sẽ nói cho muội sự thật.
Còn điều gì huynh giấu muội ư?
Không chỉ ta mà sư phụ cũng giấu muội.
Cha muội?
Đúng vậy, hơn hai mươi hai năm trước, Cha ta là một đại cao thủ trên giang hồ nổi danh với tuyệt kỹ Toàn Phong chưởng.
Muội tưởng huynh là cô nhi.
Sử Thanh Long cười lớn:
Hahahaha, ta là cô nhi, đúng nhưng là sau khi cha nàng giết chết cha ta.
Lời Sử Thanh Long nói như tiếng sét ngang tai, Đồng Hoa giật mình:
Sao…sao… muội vẫn chưa hiểu.
Toàn Phong Vạn Kiếm vốn chỉ là một nửa quyển Toàn Phong chưởng thôi, vốn dĩ nó là của Sử gia bọn ta.
Chẳng lẽ, cha của muội… cha của muội…
Hahahhaha,Toàn Phong chưởng không chỉ là võ công đệ nhất mà còn có một bí mật về nơi cất giữ kho báu. Một đêm cha của muội cùng một người nữa lẻn vào Sử gia trộm bí kíp, ai ngờ bị cha ta phát hiện nên hai bên động thủ. Cha của ta mặc dù võ công cao cường nhưng với hai nhân vật thuộc hàng Thất đại cao thủ thì sao mà bì kịp. Vì thế đã bị giết chết, nhưng bọn họ trộm được bí kíp thì phóng hoả giết người, diệt cỏ tận gốc. Muội nghĩ cha muội sẽ cho ta lấy muội sao, không, rồi một ngày lão sẽ giết ta thôi, vì thế khi có Toàn Phong Vạn Kiếm trong tay ta mới phải bỏ trốn.
Đồng Hoa giật tay ra lui lại mấy bước, ánh mắt nàng vô cùng hoảng loạn “ Chẳng lẽ cha của mình lại là người như vậy hay sao, không đúng, không đúng, không thể như vậy được”. Nàng hét lên:
Huynh nói dối, cha muội là tuyệt đại anh hùng ai cũng biết, cha muội không bao giờ làm ra những chuyện như vậy.
Muội nghĩ xem nếu không có kho báu đó thì Vạn Kiếm Môn có khang trang như hôm nay không?
Không đúng không đúng.
Cũng may lão còn chút tính người nên không nỡ giết một đứa trẻ như ta.
Không đúng huynh đang lừa muội.
Sử Thanh Long nhắc đến thì máu đã cuộn sôi, hai mắt nong lên hắn đưa đôi tay vạm vỡ nắm lấy hai vai của Đồng Hoa mà hét lên:
Đó là sự thật, sự thật muội có biết không?
Hai bàn tay to lớn làm cho Đồng Hoa rất đau.
Huynh làm muội đau.
Sử Thanh Phong nghe thấy mới buông tay ra mà chấn tĩnh lại.
Ta xin lỗi, ta không cố ý.
Đồng Hoa ôm lấy vai mà quay đi.
Lần này huynh về có phải để diệt cỏ tận gốc, giết luôn muội không, nếu giết muội giải được mối hận trong lòng huynh thì huynh cứ ra tay đi.
Không, muội không có can hệ gì, ta không giết muội đâu, ta về đây là để nhận chức trưởng môn Vạn Kiếm Môn.
Không được, huynh không thể làm trưởng môn.
Muội cản được ta sao.
Đồng Hoa rút kiếm đâm tới, kiếm pháp của nàng đối với Sử Thanh Long chẳng khác nào trò con trẻ, hắn búng một nhát vào lưỡi kiếm đã làm chân tay Đồng Hoa run lên bần bật. Không ngờ hơn nửa năm không gặp mà võ công của hắn tịnh tiến vượt bậc như vậy, có lẽ là nhờ Toàn Phong Vạn Kiếm.
Đồng Hoa đã tường tận mọi chuyện thì hiểu được rằng trước tiên Sử Thanh Long sẽ làm trưởng môn Vạn Kiếm Môn sau đó hắn sẽ tìm hai người còn lại để báo thù, mà không rõ hai người còn lại là những ai. Sử Thanh Long lại gần hắn nhặt thanh kiếm dưới đất lên rồi tra vào vỏ rồi nói.
Đồng Hoa, ta xin lỗi, lần này ta về cũng là muốn lấy muội làm thê tử.
Đồng Hoa trong lòng cũng muốn nhưng tâm trí nàng biết Sử Thanh Long chỉ đang lợi dụng nàng để đường đường chính chính được làm tân trưởng môn không bị phản đối, nếu lúc này nàng đồng ý có khác nào đưa cả cơ nghiệp vào tay giặc, mà nàng cũng không biết hắn còn ý đồ gì nữa. Sử Thanh Long lại dùng những lời ngon ngọt để nói:
Đồng Hoa, chuyện lần này, cha nàng đã mất rồi nên ta cũng bỏ qua, chúng ta lại như trước kia nhé.
Đồng Hoa nghĩ thầm “ Không được, đây chỉ là những lời dối trá, không biết sau này hắn còn có kế hoạch gì nữa đây, ta tuyệt đối không thể đồng ý”.
Không được, huynh có biết khi huynh điểm huyệt ta rồi bỏ mặc ta ở đó đã có chuyện gì xảy ra hay không?
Ta…ta…
Ta suýt chút nữa đã bị mấy têm dâm tặc làm ô nhục nếu không có Thanh Phong ứng cứu, huynh đâu có yêu ta, trước giờ huynh chỉ lợi dụng ta để đạt được mục đích của huynh thôi.
Sử Thanh Long nắm lấy tay Đồng Hoa.
Ta yêu nàng thực lòng, ta không nghĩ chuyện hôm đó lại ra nông nỗi như vậy.
Đồng Hoa hất tay Sử Thanh Long ra.
Huynh không hề yêu ta, nếu yêu ta thì đã lo cho ta, lần này cũng vậy, huynh chỉ lợi dụng ta để đạt được chức trưởng môn thôi. Huynh thật là độc ác.
Nói đoạn Đồng Hoa bỏ về Vạn Kiếm Môn, Sử Thanh Long đuổi theo, hắn không ngờ Đồng Hoa đã nhìn ra mưu đồ của mình. Hai người về đến Vạn Kiếm, mọi người đều ngỡ ngàng khi thấy Sử Thanh Long, ai nấy xúm lại xung quanh hỏi chuyện, Thuần Vu Đồng Kỵ cũng thật kín miệng, không nói với ai một lời nào rằng Sử Thanh Long lấy trộm bí kíp bỏ môn bỏ phái mà trốn đi. Lần trước lão dẫn mấy mươi người tới Cẩm Y Đường đòi người thực chất chỉ là che mắt mọi người thôi.
Sử Thanh Long gương mặt lạnh lùng đã trở nên niềm nở, gặp ai cũng đều chào hỏi đang hoàng.
Sử đại ca, huynh biệt tăm biệt tích làm bọn đệ nhớ huynh quá, lần trước cùng sư phụ tới Cẩm Y Đường tìm huynh khưng không thấy, không biết là huynh đã đi đâu.
À, không bị bọn người của Cẩm Y Đường bắt mà là…
Đồng Hoa khi nãy trên núi một mình sợ Sử Thanh Long ra tay sát hại nên không nói gì nhiều, lúc này thấy môn đệ rất đông thì mới chỉ tay hét lớn:
Tên phản đồ này lấy cắp bí kíp rồi bỏ trốn, nay nghe tin sư phụ đã mất mới quay về hòng lên làm trưởng môn.
Mọi người đổ dồn mắt về phía Sử Thanh Long, ai nấy trong tay đều lăm lăm trường kiếm chờ Sử Thanh Long nói cho ra nhẽ. Sử Thanh Long cho dù nội công thâm hậu nhường nào cũng khó đánh lại hơn trăm người nên nhanh trí giải thích:
Sư muội không phải ban nãy ta đã nói với muội rồi sao, ta chính là bị Truy Hồn - Khuất Lăng Hồ bắt đi, sao muội xa ta mới mấy tháng đã thay lòng đổi dạ, vì một nam nhân khác mà định ám hại ta.
Mọi người lại quay sang nhìn Đồng Hoa, Sử Thanh Long cũng thật khéo nói, từ bị động chỉ trong một câu đã chiếm được thế chủ động, quả là miệng lưỡi như đao kiếm. Đồng Hoa chưa kịp phản ứng thì Sử Thanh Long nói tiếp:
Ta biết nói ra chuyện này cả hai đều mất mặt nhưng không lẽ ta lại để thanh danh của mình bị vấy bẩn hay sao.
Sử Thanh Long quay mặt về phía những đệ tử có giao tình với hắn.
Các đệ thấy đó, ta yêu Đồng Hoa đến nhường nào, nhưng hôm đó tại quán rượu, một tên mặt trắng chỉ nhờ miệng lưỡi ngon ngọt mà đã làm Đồng Hoa say đắm, nghe nói muội ấy còn dẫn hắn về đây đúng không?
Ai nấy đều nhớ ra đám người Thanh Phong đã từng theo Đồng Hoa về. Đồng Hoa tức giận lắm bèn rút kiếm đâm tới:
Sử Thanh Long không ngờ ngươi lại là con ngươi như vậy, ta phải giết ngươi.
Nhát kiếm này so với nhát kiếm lúc này cũng chẳng hơn là bao nhưng Sử Thanh Long lần này không tránh không né mà cố tình để Đồng Hoa đâm trúng bả vai. Mọi người thấy vậy ra sức can ngăn, Sử Thanh Long biết mình đã thắng rồi cố ý giả bộ bị nội thương mà nói:
Đồng Hoa sao muội nỡ làm như vậy?
Ngươi im miệng cho ta, khi nãy ngươi còn nói…
Không, nàng không thể nói ra chuyện đó, nàng đâu thể nói rằng cha mình xưa kia làm những chuyện trái với đạo lý như vậy, nếu nói ra thì các đệ tử sẽ nghĩ như thế nào, nhưng Sử Thanh Long lại lợi dụng lời ấp úng này mà biến theo truyện của hắn:
Lúc nãy ta khuyên nàng nhớ lấy tình nghĩa xưa kia mà về với ta nhưng nàng không chịu, một mực đòi đi tìm tên kia, sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy, bây giờ lại còn ám hại ta nữa.
Ngươi…ngươi…quân phản thầy ta sẽ giết ngươi.
Đồng Hoa định lao tới đâm Sử Thanh Long nhát nữa nhưng mọi người đã xúm lại tước lấy kiếm trong tay nàng, lúc này có vẻ các huynh đệ bắt đầu tin theo câu chuyện do Sử Thanh Long bịa ra, Sử Thanh Long mừng thầm trong bụng “ Đồng Hoa ơi là Đồng Hoa, nàng sao có thể thắng nổi ta, như vậy ta đã chạm một tay lên ngôi vị trưởng môn rồi”. Hắn lại nói:
Lòng người thật khó đoán, nhưng không thể trách muội được, có trách thì trách ta đã quá yêu muội, lẽ ra huynh không nên quay về, huynh nên chết đi cho xong chuyện.
Đoạn hắn giả vờ rút đao tự sát nhưng những đệ tử xung quanh đâu thể thấy chết không cứu, mọi người bèn lao vào cướp lấy thanh đao:
Đại sư huynh, huynh đâu cần phải làm như vậy.
Sử Thanh Long giả vờ khóc lóc đau xót vô cùng:
Các đệ hãy để ta chết đi còn hơn, Đồng Hoa không yêu ta, ta sống còn có ý nghĩa gì.
Bấy giờ xung quanh ai nấy đều thương tâm cho Sử Thanh Long mà căm phẫn Đồng Hoa vô cùng.
Sư tỷ sao tỷ có thể làm những chuyện như vậy?
Các đệ không nên nghe lời tên này nói, hắn nham hiểm vô cùng, những điều hắn nói đều là bịa đặt.
Đồng Hoa đến lúc này mà muội còn nói như vậy sao, không sao, muội cứ nói nữa đi, lòng ta nay đã chẳng khác gì kẻ đã chết.
Ngươi im đi, dám bịa đặt vu khống cho ta, ngươi…
Sử Thanh Long biết Đồng Hoa không dám nói sự thật nên đắc ý vô cùng lại kích cho Đồng Hoa càng sa vào bẫy của hắn.
Muội luôn miệng nói ta bịa đặt, vậy như thế nào mới là sự thật, muội hãy nói xem.
Ta…ta…
Đồng Hoa đâu thể nào tiết lộ chuyện động trời như vậy, lẽ nào cha nàng đã mất rồi còn phải tổn hại đến đại danh hay sao, Đồng Hoa nghĩ vậy cứ ấp úng không nói. Sử Thanh Long bèn rút Toàn Phong Vạn Kiếm trong ngực ra mà nói:
Khi nãy muội nói ta phản thầy, lấy trộm bí kíp, nay ta đã mang bí kíp về cho sư phụ, nào ngờ sư phụ đã qua đời, thật là ông trời trêu người ta, không cho ta được chính tay dâng cho người.
Mọi người xôn xao, bỗng có tiếng hỏi:
Sư tỷ sao tỷ lại vu khống cho đại sư huynh lấy trộm bí kíp, huynh ấy đã mang về rồi, tỷ giải thích đi.
Vật thật người thật ngay trước mặt làm sao Đồng Hoa có thể nói lại được, nàng lặng im không nói lời nào, ai nấy đều căm phẫn lắm trái phải trước sau thỉnh thoảng lại có tiếng xì xào:
Sư tỷ không ngờ lại độc ác như vậy.
Đúng thế, lại còn định ám hại đại sư huynh nữa.
Không ngờ Vạn Kiếm Môn chúng ta lại có loại người như vậy.
Ả không xứng làm con gái của sư phụ.
Tiếng xì xào ngày một lớn lên, Đồng Hoa lúc này hoảng loạn lắm nước mắt nàng tuôn ra, sau này nàng còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người, hai tay nàng đưa lên bịt lấy tai rồi nàng chạy vào phòng mà khóc. Còn Sử Thanh Long được các sư đệ đưa đi chữa trị vết thương, Kế hoạch của hắn đã thành công rồi, bây giờ Đồng Hoa lại không có mặt, hắn muốn nói thêm gì thì nói.
Đêm hôm đó Đồng Hoa nằm trên giường nhưng không ngủ được, nước mắt nàng cứ lăn ra, nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, những tiếng xì xào ban nãy cứ vang lền trong đầu nàng. Nàng không thể nói ra được, chẳng thà để danh tiếng của bản thân bị huỷ hoại chứ nhất quyết không chịu để danh tiếng của cha mình bị cả thiên hạ trà đạp lên. Cuối cùng nàng quyết định không thể ở chỗ này được nữa, Sử Thanh Long đã chiếm chọn niềm tin của mọi người, sớm muộn gì hắn cũng lên làm trưởng môn, không ngờ cơ nghiệp nhà Thuần Vu lại bị huỷ hoại trong tay nàng.
Đồng Hoa đeo kiếm vào thắt lưng rồi xuống núi ngay trong đêm, nàng đi trong vô thức, thấy đường là đi, Đồng Hoa cứ đi như người vô hồn mấy ngày liền thì mệt quá mà lả ở một gốc cây ven đường. Một mĩ nhân xinh đẹp như vậy lại thiếp đi ở chốn đồng không mông quạnh thì thật là nguy hiểm, quả nhiên lát sau có mấy tên vô lại đi qua, vừa trông thấy Đồng Hoa thì như sói già gặp cừu non, bọn chúng tiến lại gần hai tên giữ lấy tay Đồng Hoa, một tên đoạt lấy thanh kiếm, Đồng Hoa giật mình thức dậy nhưng hai tay đã bị giữ chặt xung quanh nàng là bôn tên nam nhân đang thèm khát, Đồng Hoa hét lên trong vô vọng:
Các người định làm gì ta, có người không cứu ta với.
Tiểu mỹ nhân, nàng có kêu rát cổ cũng không ai đến cứu đâu.
Đồng Hoa sợ hãi vô cùng khẩn khoảng cầu xin:
Tha cho ta, đừng làm như vậy mà.
Tiểu mỹ nhân, để ta giúp nàng.
Rồi một tên bắt đầu đưa bàn tay giơ bẩn sờ xuống eo Đồng Hoa rồi từ từ cởi chiếc giải quần. Đồng Hoa giãy giụa nhưng mấy ngày nay sức nàng đã kiệt lại có mấy tên nam nhân to khoẻ đang giữ chặt tay chân nên nàng chẳng thể làm gì nổi, không lẽ tấm thân ngọc ngà lại bị vấy bẩn ở đây sao. Tên kia đã cở phanh áo của nàng ra chỉ còn chiếc yếm màu đỏ, hắn lại đưa tay lên ngực nàng, bỗng nhiên tên này rụt tay lại la lên một tiếng thất thanh.
Đồng bọn của hắn cũng giật mình quay lại phía sau, một bóng người vụt lên trước mặt song thủ túm lấy cổ hai tên bất lương ném ra xa mấy trượng văng vào gốc cây mà chết, một tên nhỏm dậy định đấm người kia thì bàn tay mau lẹ đã đặt ở yết hầu của hắn, người này vặn một cái nghe tiếng “Rắc” tên kia chết ngay. Một tên còn lại thấy vậy bèn chạy đi nhưng chưa đầy hai bước đã quỵ xuống đất, thanh kiếm của Đồng Hoa đã cắm sau lưng hắn.
Đồng Hoa vội vàng mặc lại y phục, nàng cũng lau nước mắt mà nhìn người kia, đó chẳng phải là Thanh Phong hay sao. Thanh Phong ngồi xuống nhìn Đồng Hoa:
Cô lại để ta cứu lần nữa rồi.
Chưa bao giờ Đồng Hoa gặp Thanh Phong mà lại vui đến thế, nàng mới chắp tay mà nói:
Thanh Phong, đa tạ huynh tương cứu.
Thôi, thôi, bỏ đi, đa tạ gì cơ chứ, bằng hữu với nhau mà. Mà sao cô lại ra nông nỗi này.
Chuyện này…
Đồng Hoa ấp úng.
Còn huynh sao lại đi một mình thế này, thê tử của huynh đâu.
Thanh Phong thở dài:
Chuyện của ta dài lắm, từ từ ta sẽ kể cho, bây giờ cô định đi đâu.
Ta…ta…cũng không biết nữa, mấy hôm nay ta đi như người vô hồn rồi, bây giờ…bây giờ…chẳng biết sao nữa.
Sao cô không về Vạn Kiếm Sơn?
Không được, ta không thể về đó được nữa.
Có chuyện gì à?
Ta…ta…
Đồng Hoa không biết nói ra sao, chuyện của cha nàng không thể tuỳ tiện nói được.
Cô cứ ấp úng thế chắc là có chuyện khó xử, ta cũng không hỏi nữa, bây giờ một thân một mình nguy hiểm lắm, cô muốn đi đâu ta sẽ đưa đi.
Như vậy thì phiền huynh quá.
Không sao, đằng nào ta cũng phải qua phía tây, hay ta đưa cô đên Lâm gia nhé, Cô Yên, Anh Vũ và Dương Dương cũng đang ở đó.
Đồng Hoa gật đầu. Vậy là Thanh Phong cùng Đồng Hoa lại lên đường, trên đường đi Thanh Phong kể cho Đồng Hoa về chuyện của chàng, Đồng Hoa lại không ngờ một người thích bỡn cợt như Thanh Phong bây giờ lại trở thành một người đứng đắn như vậy, không biết Tiểu Huyên đã làm gì khiến chàng thay đổi nhiều như thế.
Mấy ngày hôm nay Đồng Hoa chẳng ăn uống gì nên nàng rất mệt, đi được nửa ngày thì gục xuống xuýt thì ngã ngựa, cũng may Thanh Phong trở tay kịp thời đón được. Bấy giờ sắc mặt Đồng Hoa nhợt nhạt, Thanh Phong phải truyền nội công giúp nàng cầm cự rồi mau chóng tìm một nhà trọ để nghỉ.
Sau khi Đồng Hoa hồi phục hai người lại đi tiếp, tối hôm đó Thanh Phong dừng chân tại một khu rừng, quanh đây mười mấy dặm không có quan trọ nào, đếm nay hai người phải ngủ ngoài trời rồi. Thanh Phong kiếm ít củi để đốt, chàng cũng còn nhiều lương khô nên không sợ bị đói. Thanh Phong châm lên một đống lửa to rồi ngồi xuống, chàng tháo chiếc chân giả ra.
Đi cả ngày rồi mệt thật, đau hết cả chân.
Đồng Hoa thấy vậy thì giật mình.
Huynh…huynh…bị từ bao giờ thế?
Bị gì cơ?
Chân của huynh, tại sao?
À, không phải là do cô với Dương Dương hay sao. Hahahaha.
Do ta, huynh bị lão Vô Thanh…ta…ta xin lỗi.
Không sao, thực ra không hẳn là do lão mà do bọn Cẩm Y Đường.
Ta còn phải cảm ơn cô đấy.
Đồng Hoa thấy có lỗi vô cùng, cũng vì nàng muốn cứu Sử Thanh Long mà khiến cho Thanh Phong ra nông nỗi này, ấy vậy mà tên Sử Thanh Long kia còn bịa đặt để làm ô uế thanh danh của nàng. Nàng cúi mặt xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt Thanh Phong. Thanh Phong thấy vậy bèn cười nói:
Cô sao vậy, ta có trách cô đâu, còn phải cảm ơn cô đấy, nhờ vậy ta mới được gặp Tiểu Huyên của ta.
Đồng Hoa nghĩ thầm “Thanh Phong thật là vô tư, không oán trách nửa lời, lại còn cứu ta mấy lần nữa, nếu mà không có huynh ấy thì ta…”.
Cô lại nghĩ gì vậy?
Ta…ta…ta không biết nói gì nữa, huynh đã không trách ta lại còn cứu mạng ta…làm ta thấy có lỗi vô cùng, không biết phải làm sao mới có thể trả ơn cho huynh đây.
Cô lại nói linh tinh rồi, bằng hữu với nhau nhắc làm chi mấy chuyện đó. Cũng muộn rồi, cô ngủ sớm đi, ta canh cho mà ngủ.
Đa tạ huynh.
Đừng nói mấy lời đó, ta nghe không có quen, ngày xưa cô còn gọi ta là dâm tặc cơ mà, nghe hay hơn nhiều. Hahahahaha.
Đồng Hoa nhắm mắt lại nhưng không sao ngủ được, nàng cứ cảm thấy day dứt trong lòng cảm giác này thật là khó chịu, ví thử Thanh Phong cứ mắng nàng mấy câu thì lại dễ chịu hơn nhiều, đằng này… Rồi nàng lại nghĩ đến chuyện của mình, nỗi nhục này sao có thể rửa sạch được đây. Thanh Phong cũng đâu có ngủ được, từng giờ từng khắc chàng đều nhớ tới Tiểu Huyên, không biết nàng đã tỉnh lại chưa, không biết bao giờ chàng mới được gặp lại Tiểu Huyên. Đồng Hoa quay sang hỏi Thanh Phong:
Huynh vẫn chưa ngủ sao?
Ta nhớ Tiểu Huyên, không ngủ nổi, mà chẳng phải cô cũng ko ngủ được còn gì?
Ta cũng có chuyện riêng.
Theo ta thấy thì chắc là liên quan đến Sử Thanh Long rồi.
Đồng Hoa giật mình:
Cớ sao huynh lại biết.
Trên đời này chỉ có hai người mới làm cô đăm chiêu như vậy là cha cô và Sử Thanh Long. Hơn nữa, người mà bức được cô xuống núi cũng chỉ có Sử Thanh Long mới làm được thôi. Nhưng ta tưởng cô và hắn là thanh mai trúc mã từ nhỏ sao lại…
Đồng Hoa thở dài:
Có những chuyện không thể nói ra được, ta thà chết cũng không chịu nói, hắn biết ta không dám nói nên bịa đặt ra nhiều chuyện làm cho mọi ngươi khinh thường ta, ta không còn mặt mũi nào nữa.
Vậy sao cô không nói ra sự thật.
Ta không thể, không thể nói được.
Vậy đợi ta làm xong chuyện sẽ giúp cô rửa sạch vết nhơ này.
Không được, huynh không được làm như vậy.
Vẫn còn một chuyện ta thắc mắc, đó là lẽ ra tên Sử Thanh Long sẽ thành thân với cô rồi thay cha cô nhậm chức trưởng môn, cớ sao phải lấy trộm Toàn Phong Vạn Kiếm rồi bỏ trốn.
Đồng Hoa giật mình nghĩ “Sao huynh ấy nhìn ra nhiều điểm như vậy, không chừng nói thêm một lúc nữa còn đoán ra được cả việc kia, không được không thể để huynh ấy biết” sợ việc này bị Thanh Phong phát giác nên nàng mới lảng sang chuyện khác.
Ta…ta…cũng không biết, thôi ta buồn ngủ rồi, ta ngủ trước đây.
Thanh Phong thấy có chuyện không ổn nhưng Đồng Hoa không nói nên chàng cũng không dám hỏi thêm, sớm hôm sau Thanh Phong đánh thức Đồng Hoa dậy, họ khởi hành về phía Bạch Thành.
Đi được mấy hôm thì đến Bạch Thành, hai người đi qua gia trang của Lâm Anh Thư, Thanh Phong mới nói với Đồng Hoa:
Không biết lúc bọn họ về nhà Anh Vũ có ghé qua đây không?
Bỗng nhiên Thanh Phong trông phía xa có bạch y nhân dáng vẻ rất quen, lát sau người này đến gần hơn thì hoá ra Cô Yên, đi cùng còn có Dương Dương và Anh Vũ nữa, lại còn tên Lâm Anh Kiệt. Thanh Phong đỡ Đồng Hoa xuống ngựa rồi cả hai chạy lại. Cô Yên nhìn thấy Thanh Phong thì vui lắm hai người tay bắt mặt mừng:
Sư ca, Đồng Hoa cô nương sao hai người lại tới đây, vậy còn Huyên tỷ đâu?
Chuyện của bọn ta dài lắm, còn mọi người, ta tưởng mọi người đã về nhà Anh Vũ rồi.
Nói đến đây thì sắc mặt ai cũng xám lại, Thanh Phong nhận ra chuyện chẳng lành.
Có chuyện gì à?
Anh Vũ đột nhiên bật khóc tựa vào Cô Yên rưng rức. Cô Yên lắc đầu thở dài:
Sư ca, bọn đệ cũng đang có chuyện, chúng ta về rồi nói chuyện.
Thanh Phong cùng Đồng Hoa chào hỏi Lão gia và phu nhân rồi mới ra tiểu đình nói chuyện. Anh Vũ lúc này đã cùng Dương Dương vào phòng, Cô Yên mới dám nói:
Bọn đệ về nhà của Anh Vũ nhưng…nhưng cả nhà năm mươi ba người đã bị thảm sát, tiền bạc cũng bị cướp sạch, Lâm Gia cũng bị đốt thành tro, Tiểu Vũ không chịu nổi, muội ấy bậy giờ như xác không hồn. Bọn đệ đành đến đây nương nhờ, lại nhờ quan hệ của Lâm Thiếu gia tìm hiểu tung tích của bọn cướp. À còn một chuyện nữa, số ngân lượng huynh đưa cho đệ đều là của nhà Anh Vũ, trên mỗi thỏi vàng bạc còn có chữ Lâm, huynh đã lấy chúng ở đâu vậy, để xem chúng ta có tìm được ra manh mối nào về bọn cướp không?
Thanh Phong nghĩ thầm “Hoá ra là bọn Cẩm Y Đường, nhưng ta không thể để Cô Yên biết được, nếu đệ ấy biết chắc chắn sẽ tìm đến, vậy có khác nào ta hại đệ ấy, cũng may khi trước ta không nói số ngân kim này lấy trộm ở đâu ”.
À ta chợt nhớ ra, hôm đó gặp một toán người ngựa, mặt mày bợm trợn kéo theo mấy chiếc thùng lớn nên mới đi theo xem sao, về sau lấy trộm được vàng bạc này trong mấy chiếc thùng ấy.
Vậy là huynh biết bọn chúng, vậy là chúng ta sẽ có cơ hội báo thù rồi.
Không, không, thế này mới đáng nói, chuyện là ta không biết bọn chúng đi đâu, sau khi lấy trộm được thì ta lại trốn đi mất. Biết thế lúc đó đi theo bọn chúng đến tận hang ổ thì có phải bây giờ có phải sẽ…haizzz.
Vậy huynh còn nhớ đã gặp bọn chúng ở đâu không?
Thanh Phong lại nghĩ “ Nếu ta nói gặp bọn chúng ở vùng Tam Cốc thể nào Cô Yên đến đó hỏi thăm cũng tìm được tung tích chi bằng nói dối đệ ấy”.
Ta thấy bọn chúng ăn mặc giống người phương bắc, quanh mình đều có lông thú giữ ấm, có lẽ từ phương bắc tới.
Được vậy đệ sẽ thu xếp rồi ngày mai chúng ta lên đường.
Ấy khoan đã, đệ tính ngày mai đi luôn sao?
Đúng vậy, huynh không định đi cùng đệ sao.
Ta đã có chuyện cần làm.
À phải rồi đệ vội quá nên hồ đồ, còn chưa hỏi huynh sao lại đi cùng Đồng Hoa cô nương tới chỗ này.
Nói ra thì dài lắm, sau khi chúng ta từ biệt, ta và Tiểu Huyên lên Hoa Sơn du ngoạn, nào ngờ Tam Túc Kim Ô là một tên dâm tặc, thấy Tiểu Huyên xinh đẹp tuyệt trần thì nổi dục vọng muốn chiếm đoạt nên đêm đó đã đổ tội cho ta lấy trộm Hoa Sơn Kiếm Pháp, nào ngờ cha hắn Trác Nhược Thời phát hiện ra, hắn bèn giết chết chính cha mình rồi đổ tội cho bọn ta.
Cô Yên đập bàn:
Sao cơ, sao trên thế gian này lại có loại người ác độc đến vậy, đến phụ mẫu của mình cũng giết hại.
Còn chưa hết, Ta với Cô Yên phải trốn sang đất Yên Phong của gia tộc Ôn Như để tránh nạn, tình cờ trông thấy Dạ Chiếu Ngọc đi qua bèn đi theo xem sao, nào ngờ bị Tiểu Lăng Vương Bắt gặp, ta với hắn giao đấu một hồi thì ta đã thua, Tiểu Huyên cũng vì cứu ta mà bị hắn đánh cho nội thương nghiêm trọng.
Cô Yên chau mày:
Huyên tỷ bị thương sao, vậy bây giờ tỷ ấy…
Nàng ấy bị thương rất nặng, cũng may ta tìm được một người có thể cứu mạng nàng ấy, hiện giờ chỉ đợi nàng ấy tỉnh lại.
Vậy còn huynh, sao có thể thoát khỏi Tiểu Lăng Vương?
Ta đánh với hắn thêm một hồi nữa rồi giết chết hắn.
Đồng Hoa và Cô Yên đều giật mình kinh hãi. Đối với Đồng Hoa mà nói, việc này cũng là đã báo thù cho cha nàng, không ngờ Thanh Phong võ công thâm hậu như vậy có thể giết chết được Tiểu Lăng Vương. Cô Yên lại hỏi:
Vậy sao huynh với Đồng Hoa cô nương gặp nhau như thế nào?
Thanh Phong thở dài:
Người kia nhận lời cứu Tiểu Huyên cũng bắt ta nhận lời làm một việc cho người đó. Nên khi thương thế vừa lành ta phải đi làm việc đó ngay, trên đường đi thấy Đồng Hoa bị…bị…à gặp nạn nên cứu cô ấy rồi chúng ta đi cùng nhau.
Vậy Đồng Hoa cô nương, sao cô nương lại xuống núi vậy.
Ta…Ta…
Đồng Hoa còn ấp úng chẳng biết nói như thế nào thì Thanh Phong mới nói giúp:
Cô ấy có chuyện khó nói.
Cô Yên cũng biết ý nên không hỏi thêm nữa, chàng lại hỏi Thanh Phong:
Vậy huynh tính bây giờ thế nào, hay là để đệ giúp huynh làm xong việc của người kia rồi chúng ta cùng lên phương bắc để tìm bọn cướp.
Thanh Phong nghĩ thầm “Chuyện này không thể để Cô Yên nhúng tay vào được, ta nên làm gì bây giờ, nếu bây giờ mà nói ra chắc chắn Cô Yên sẽ giúp ta đến cùng, không thể đệ ấy bị liên luỵ được, chỉ còn cách đêm nay bỏ đi khỏi chỗ này”.
Cũng được, Vậy thì mai ta và đệ sẽ đi làm chuyện của ta trước rồi chúng ta sẽ cùng lên phương bắc xem sao.
Được, quyết như vậy đi.
Đệ vào xem Anh Vũ ra sao đi, cứ mặc ta ngoài này.
Vậy thì đệ vào trong đây.
Cô Yên vừa đi Thanh Phong liền thở dài:
Đồng Hoa, cô hãy nói chuyện của cô đi, lần này ta đi sẽ giải quyết một thể cho.
Không được, chuyện của ta huynh không giúp gì được đâu.
Có gì mà không được, thanh danh của cô không phải điều quan trọng nhất sao, chẳng lẽ phải để đến mức nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Không phải, nhưng thanh danh của ta không quan trọng bằng…
Đồng Hoa nói đến đây thì đưa tay lên bịt miệng, suýt nữa thì nàng đã để lộ, Thanh Phong thông minh như vậy chẳng lẽ lại không đoán ra được phần nào, chàng nói:
Chỉ có một điều quan trọng hơn thanh danh của cô, đó là thanh danh của cha cô - Thuần Vu Đồng Kỵ, lẽ nào…
Đồng Hoa trợn mắt nhạc nhiên, Thanh Phong biết nhiều chuyện quá rồi.
Không được không được, huynh không được đoán lung tung, nếu không chúng ta không còn là bằng hữu với nhau nữa đâu.
Được rồi, ta không nói nữa, nhưng cô không nói cho ta cũng như không coi ta là bằng hữu rồi.
Không phải, thực sự chuyện này ta không nói ra được.
Ta đùa thôi, ta không hỏi nữa đâu, cô đi đường cũng mệt rồi, vào trong nghỉ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương