Phù Nhân Dao
Chương 11
27.
Mọi chuyện đã kết thúc, mọi người tốp năm tốp ba cáo từ. Ta ưỡn bụng tiễn khách, vừa nhận lỗi vừa xin lỗi.
Rõ ràng nước mắt đã sắp rơi xuống, nhưng vẫn cố gắng gượng cười. Trong mắt các đại thần và thế phụ lại có thêm vài phần kính trọng cùng yêu thích đối với ta.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió. Kế tiếp, chính là một truyền mười truyền trăm.
Danh tiếng của Hoàng hậu sẽ ngày càng xấu đi, còn danh tiếng của ta sẽ ngày càng tốt hơn.
Đợi khách khứa tan hết, Đặng Ngọc Thần khẩn cấp kéo tay ta, thâm tình nhìn ta.
“Nhân nhi, mấy ngày nay nàng phải chịu thiệt thòi rồi.”
Ta lắc đầu: “Vì điện hạ, Phù Nhân nguyện chịu đựng những việc này.”
Nước mắt nóng hổi giống như diều đứt dây, rơi xuống mu bàn tay Đặng Ngọc Thần. Hắn ôm ta vào lòng: “Cô có Nhân nhi bên cạnh, cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa.”
A, miệng lưỡi nam nhân đúng là quỷ gạt người. Nếu thật sự để ý đến ta, làm sao có thể không để ý hài tử trong bụng ta, lại mạnh mẽ ôm ta vào lòng.
Ta ôm lấy hắn, cảm động nói: “Điện hạ, chỉ cần là vì người, Phù Nhân cái gì cũng nguyện ý. Chỉ cần Phù Nhân còn sống, Thanh Hà Thôi thị chính là trụ cột hữu lực nhất của người.”
Đặng Ngọc Thần và ta ôm nhau mà khóc. Ta cảm nhận rõ ràng sự nhẹ nhõm của hắn.
Trải qua chuyện lớn như vậy, tâm tình mọi người đều có chút mệt mỏi. Ta và Đặng Ngọc Thần ôm nhau một lúc, sau đó lấy cớ mang thai đuổi hắn đi.
Hắn vừa đi, tâm tình của ta hoàn toàn thả lỏng xuống. Kế sách này quá mức mạo hiểm, ta là thật tâm thật ý giao lại quyền chấp chưởng Đông cung ra ngoài.
Từ đầu đến cuối không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì. Ta chính là muốn cho mọi người biết, Hoàng hậu càn rỡ, Ôn Diệu Ý ương ngạnh.
Mà ta, vì hiếu đạo mà lần nữa nhượng bộ. Ta biết đại thể cùng biết tiến lùi, rơi vào trong mắt những thế gia này, ta sẽ tăng thêm hiền danh.
Tất cả những điều này Hoàng thượng nhất định sẽ nghe thấy. Ấn tượng đặt nền móng xong, sẽ bắt đầu chờ gió đông.
Trong lúc này, ta không thể chủ động đánh trả, như vậy quá mức mạo hiểm. Cho nên ta đang chờ, chờ một cơ hội.
Chờ một người có thể tụ cùng một chỗ, cũng không phải là cơ hội để ta tích cục. Cơ hội này chính là yến hội Trung thu.
Hoàng hậu muốn cháu gái của mình xuất hiện hoàn mỹ, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội Trung thu yến này. Huống chi đây còn là sinh thần của ta và Ôn Diệu Ý.
Ta sớm đoán được, Hoàng hậu sẽ mượn cơ hội này biến Ôn Diệu Ý trở thành trắc phi mà Hoàng thượng khâm điểm.
Trắc phi Thái tử cầu xin, dù sao cũng không có phân lượng bằng trắc phi được Hoàng thượng khâm điểm.
Có được sự tán thành của Hoàng thượng, bước kế tiếp chính là nhân cơ hội này hắt nước bẩn lên người ta, để cho những quan viên và thế phụ này đều thấy rõ ràng.
Thái tử phi xuất thân từ danh môn rốt cuộc là loại người gì. Trước mặt mọi người, Hoàng thượng phải xử lý công bằng.
Cho dù không giet ta, vị trí Thái tử phi của ta cũng không giữ được. Lại có Hoàng hậu thêm dầu vào lửa, Ôn Diệu Ý vừa trở thành trắc phi đương nhiên sẽ trở thành Thái tử phi.
Một chiêu này, vừa đánh bại ta, lại nhục nhã thế gia. Còn để cho cháu gái của mình thuận lợi lên làm Thái tử phi.
Quả thực một mũi tên trúng ba con chim. Cục diện này, ta đã bố trí ngay từ đầu. Đương nhiên, trong đó tự nhiên không thể thiếu trợ lực của Thôi thị.
Ôn Diệu Ý ngày thường ngoại trừ dính Đặng Ngọc Thần, cũng chỉ biết hưởng thụ, mua sắm. Thích biến mình thành một con khổng tước, huênh hoang khắp nơi, làm gì biết quản gia.
Chứ đừng nói tới cái gì mà bố trí yến hội. Nếu không có Trần ma ma trợ giúp, nàng ta ngay cả sổ sách cũng xem không hiểu.
Nhưng Trần ma ma dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, quyền lực có hạn. Hoàng hậu lại càng không tiện nhúng tay.
Cho nên, cục diện này bố trí vô cùng đơn giản.
Hãy tưởng tượng xem, cách tốt nhất để hủy diệt một nữ nhân là gì? Là trinh tiết và con nối dõi.
Bọn họ dùng thủ đoạn hạ lưu, cùng lắm là để cho mọi người phát hiện ta đang tư thông với kẻ khác. Cứ như vậy, hài tử trong bụng ta sẽ không thể trở thành hoàng tự.
Ta bảo ám vệ thay phiên theo dõi hành tung của Trần ma ma và Ôn Diệu Ý, giám sát nhất cử nhất động của các nàng.
Quả nhiên, Ôn Diệu Ý vì muốn hạ nhục ta, đã tìm một tên lưu manh bị què chân, Hầu Tam.
Nàng ta nói với Hầu Tam, có một cơ hội giúp hắn lên giường cùng với Thái tử phi, sau khi chuyện thành công sẽ cho hắn một ngàn lượng cao chạy xa bay.
Hầu Tam vừa nghe còn có chuyện tốt này, lập tức đáp ứng.
Ôn Diệu Ý cũng không nghĩ tới, ta xuất thân danh môn, có cái gì chưa từng thấy qua chứ, sao có thể để mắt một kẻ như vậy? Nếu thật sự để cho mọi người phát hiện ta và Hầu Tam tư thông, những quan viên này và thế phụ cũng sẽ không tin tưởng.
Rõ ràng là ta bị gài bẫy. Mọi người cũng không phải kẻ ngốc!
Quả thật, xúi giục Hầu Tam hoặc là trực tiếp bắt hắn tại chỗ, vạch trần chân tướng. Như vậy càng có thể để cho chân tướng bại lộ trước mặt người khác.
Nhưng đồng thời, cũng sẽ làm cho sự việc trở nên càng thêm phức tạp. Hoàng thượng sẽ phân tích lợi hại, trong đó, lại có bao nhiêu thủ bút của ta? Hình tượng tiểu bạch hoa ngày thường ta tỉ mỉ dựng lên sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Ngay cả Thanh Hà Thôi thị cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên, từ khoảnh khắc Hầu Tam đáp ứng Ôn Diệu Ý, m ạng của hắn cũng đã không còn. Ta sẽ không để hắn có cơ hội xuất hiện trước mặt mọi người.
Thứ chờ đợi hắn, chỉ có thể là cái chet.
28.
Tiểu Đào cũng là một khâu quan trọng trong kế hoạch. Ngu xuẩn như Ôn Diệu Ý nào biết được, Tiểu Đào đã sớm bị ta mua chuộc.
Nàng ta tự cho là Tiểu Đào sẽ vì sinh tử của người nhà, cho nên sẽ không phản bội nàng ta. Nàng ta nào hiểu được, thân là nô bộc cũng cần được tôn trọng.
Ôn Diệu Ý ở trước mặt người có thân phận cao quý sẽ là dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, ngây thơ động lòng người. Nhưng đối đãi với nô bộc, động một chút sẽ mắng to không ngớt.
Thân là tỳ nữ bên người, Tiểu Đào càng trở thành nơi trút giận cho Ôn Diệu Ý. Hơi không cẩn thận thì sẽ nhận một trận đòn.
Trên người Tiểu Đào quanh năm suốt tháng một mảnh xanh tím, không có một chỗ lành lặn. Từ ngày phát hiện ra, ta liền để Trầm Lan bắt đầu hữu ý vô ý trợ giúp nàng, an ủi nàng.
Trái tim nàng ấy ngày càng hướng về ta. Cho đến khi Ôn Diệu Ý nói ra kế hoạch với nàng.
Nàng hiểu mình không có đường phản bác, chỉ có thể che giấu lương tâm làm theo. Dù sao trước kia ở Kiềm Dương, nàng cũng đã giúp Ôn Diệu Ý làm nhiều chuyện táng tận lương tâm.
Ta để Trầm Lan nói cho nàng biết, sẽ nghĩ cách để cho một nhà già trẻ của nàng thoát khỏi sự khống chế của Ôn thị.
Chỉ cần hy sinh một mình nàng, vậy có thể bảo toàn cả nhà bình an. Tiểu Đào khẽ cắn môi, đáp ứng giúp ta một tay.
Dù sao đều là chet, cũng phải chet có giá trị một chút.
Buồn cười là Ôn Diệu Ý còn tự cho là chỉ cần hạ mị dược vào rượu của ta, vậy thì sẽ vạn sự đại cát.
Nàng ta đương nhiên không nghĩ tới, rượu tất cả mọi người uống đều là rượu trái cây được bỏ thêm hoa hồng. Dùng hoa hồng chế biến ủ rượu, vốn không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Yến hội là do Ôn Diệu Ý toàn quyền lo liệu, rượu này không có một chút liên quan gì với ta. Hơn nữa trong yến hội, cảnh nàng ta ép ta uống rượu bị nhiều người nhìn thấy như vậy.
Tự nhiên đến lấy lòng, không gian thì cũng là trộm. Còn không phải nói rõ nàng ta có ý đồ sao.
Ôn Diệu Ý này thật đúng là một cái chày gỗ. Âm Dương Hồ này vốn là của hồi môn của ta, nàng ta lại dùng của hồi môn của ta để hãm hại ta.
Quả thật ngu xuẩn như heo.
Về phần mị dược bên trong, sớm đã bị Tiểu Đào đổi. Chén từ trong âm hồ rót ra kia, chỉ là bột tương đặc biệt.
Mà chén trong dương hồ kia, là rượu trái cây bỏ thêm phấn hoa Mạn Đà La. Mạn Đà La vốn có tác dụng gây ảo giác, nhưng không đủ để điều khiển thần trí của nàng ta.
Nguyên nhân chân chính, thực tế là mùi thơm Ô Ngọc Tiên Chưởng trên người Tề Thải Vi mang theo.
Ô Ngọc Tiên Chưởng tỏa hương ra bốn phía, ngửi thấy sẽ khiến người ta vui vẻ thoải mái, có tác dụng an thần.
Nhưng ít có người biết, Mạn Đà La Hoa cùng Ô Ngọc Tiên Chưởng hợp cùng một chỗ, là mị dược mà thần y cũng khó giải.
Khó giải ở chỗ căn bản điều tra không ra đây là trúng đ ộc, cho nên tự nhiên cũng không cách nào đúng bệnh hốt thuốc. Trên thực tế, giải dược chính là để cho người trúng độc đạt tới khoái hoạt đỉnh phong, tự nhiên có thể giải.
Khi ba vị thái y kiểm tra, những thứ này trong cơ thể Ôn Diệu Ý đã sớm biến mất hầu như không còn.
Cái này phải nhờ có Trầm Lan, nếu không phải nàng thường xuyên nghiên cứu những thứ về thiên môn y thư, thì thật đúng là tìm không ra phương pháp này.
Để phòng ngừa vạn nhất, bất kể là âm hồ hay là rượu trong dương hồ, đều chỉ đủ rót một chén. Cho dù bị tra ra, cũng là lỗi của Ôn Diệu Ý.
Dù sao chuyện nàng ta lấy của hồi môn của ta sử dụng cho mình, Đông cung từ trên xuống dưới đều ngầm hiểu mà không nói.
Ta tính chuẩn thời gian giả bộ đau bụng ra khỏi cung điện, dẫn dụ Ôn Diệu Ý đi theo. Chờ Ôn Diệu Ý phát giác thân thể có chỗ không thích hợp thì đã muộn.
Cả người nàng choáng váng, đã không phân rõ đông nam tây bắc ở nơi nào. Chỉ cảm thấy cả người khô nóng, giống như ngã vào lò lửa.
Trpng cơn mơ hồ, nàng ta dường như thấy Thái tử biểu ca đang đi tới. Thái tử biểu ca ôn nhu thành thạo an ủi nàng ta, giống như biển sâu vây quanh ngọn lửa này.
Nàng ta kêu gào muốn biểu ca nhanh hơn một chút, nàng ta muốn hưởng thụ nhiều hơn. Mà lúc này, trò hay chính thức mở màn.
Ta bảo Tiểu Đào tiến hành theo kế hoạch ban đầu, vào trong điện kêu ta tư thông cùng người khác. Mọi chuyện xảy ra tiếp theo, đều nằm trong dự liệu của ta.
Đỗ Viện Phán quả thật không bị ta mua chuộc. Lựa chọn hắn, là bởi vì hắn ngày thường phụ trách bắt mạch cho Hoàng thượng, nổi danh là người cương trực công chính.
Hoa hồng hại thân, Trầm Lan bảo ta ở trong điện đi nhanh hơn một chút, như vậy có thể giả thành khí huyết đảo lộn.
Như thế, kế hoạch sẽ hoàn hảo không có kẽ hở. Đến lúc đó ta đúng lúc xuất hiện, lại phối hợp với lời khai của mọi người, mọi chuyện đều là do Ôn Diệu Ý gây ra. Còn ta, hoàn toàn vô tội.
Lại nói tiếp, ta còn phải cảm tạ Tần Xu Dư. Thân phận của nàng như vậy, vốn không thể lộ diện ở Trung thu yến.
Ai biết nàng vì muốn đẩy ngã Ôn Diệu Ý lại có dũng khí lớn như vậy, tập hợp đủ những thị nữ bị thương tổn kia đến cáo trạng.
Chiêu này trong kế hoạch của ta quả thực là thần lai chi bút.
Được rồi, Ôn Diệu Ý chet, Hoàng hậu bại trận. Còn có thể làm cho Hoàng đế đối với dũng khí của nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nếu thua, cùng lắm là nàng chet, dù sao nàng vốn nên là người sắp chet.
Trận đánh này quả thực rất đẹp. Ta trở mình, tiến vào mộng đẹp.
Ngày mai phải cảm ơn Tần Xu Dư mới được.