Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Phù Nhân Dao

Chương 10



25.

Không đợi mọi người phản ứng, Trầm Trúc cất cao giọng nói: “Mọi người đều biết Thái tử phi có thai không nên uống rượu, nhưng hôm nay trong yến hội Ôn cô nương lại nâng chén mời, Thái tử phi vốn định từ chối nhưng không lay chuyển được Ôn cô nương, liền cùng Ôn cô nương uống một chén.”

“Sau khi uống chén rượu kia, không đến một lát Thái tử phi dã cảm thấy thân thể không khỏe, nương nương không muốn kinh động mọi người, nên bảo nô tỳ lặng lẽ dìu người đến sương phòng nghỉ ngơi một lát.”

Ta lảo đảo một cái, nước mắt đã rơi xuống: “Câm miệng, Trầm Trúc, lui xuống!”

“Thái tử phi nằm ở trên giường, bụng càng ngày càng đau, nô tỳ thấy tình huống không đúng, vội vàng bảo Trầm Lan đi mời Đỗ đại nhân của thái y viện đến.”

Mọi người lúc này mới phát hiện, phía sau Thái tử phi quả thật có Đỗ đại nhân mang theo hòm thuốc.

Đỗ đại nhân gật đầu: “Trầm Trúc cô nương nói không sai, khi vi thần chạy tới, mặt Thái tử phi đã đỏ bừng, mạch tượng yếu ớt, khí huyết lưu động, có dấu hiệu s ảy thai.”

“Yến hội hôm nay tuy rót rượu trái cây, nhưng vì để bồi bổ thân thể trong rượu đã bỏ thêm hoa hồng hầm chế. Đối với người thường mà nói, hoa hồng là thuốc bổ khí huyết, nhưng người mang thai một khi uống đồ có hoa hồng, khí huyết sẽ đảo lộn, sẽ có nguy cơ sinh non.”

Đỗ đại nhân thở ra một hơi: “May mắn hôm nay vi thần đến dự tiệc, mới có thể kịp thời châm cứu Thái tử phi, nếu không Thái tử phi sợ là dữ nhiều lành ít.”

Hoàng hậu còn đang giảo biện: “Tốt, ngươi vì để hạ dược Diệu nhi, không tiếc hy sinh thân mình, còn mua chuộc Đỗ viện phán, Thôi Phù Nhân ngươi thật sự có bản lĩnh lớn!”

Ta nửa dựa vào trong lòng Trầm Lan, không muốn giải thích nhiều, quay mặt đi, vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng.

Đỗ Viện Phán lại xù lông: “Hoàng hậu nương nương, lão phu cả đời hành nghề y cứu người, chưa bao giờ có một chút mưu tính, hôm nay lão phu nếu có nói dối, vậy hãy để toàn tộc Đỗ gia ta không được chet tử tế!”

Thôi phu nhân cũng quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc: “Chuyện đã đến nước này, người vẫn muốn hắt nước bẩn lên ngườiNhân nhi, hiện giờ Đỗ viện phán cũng ở đây, cứ để ông ấy đi chẩn trị một chút xem Ôn cô nương rốt cuộc có bị hạ độc hay không!”

Hoàng thượng cũng tương đối tán thành lời nói của Thôi phu nhân, nháy mắt với Đỗ viện phán.

Đỗ Viện Phán hiểu ý, mang theo hòm thuốc đi tới bên cạnh Ôn Diệu Ý đang ngất xỉu. Cơ thể Ôn Diệu Ý đã bị thị vệ che lại, chỉ lộ ra cánh tay, tránh làm bẩn mắt Hoàng thượng.

Đỗ Viện Phán nheo mắt tinh tế bắt mạch. Ở đây ai cũng không nói gì, yên lặng chờ đợi kết quả.

Một lúc sau, Đỗ viện phán đứng dậy hành lễ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Ôn cô nương thân thể khỏe mạnh, trên người cũng không có dấu hiệu bị bỏ thuốc.”

“Nói bậy, nhất định là các ngươi đã dùng quỷ kế gì đó, Hoàng thượng, không thể tin lời của một mình Đỗ viện phán? Phải mời thêm mấy thái y đến chẩn trị, trong đó nhất định có chuyện mờ ám. Còn cả rượu trên yến hội, cũng phải kiểm tra kỹ càng, tránh cho người có tâm vu oan hãm hại.”

Vừa hay trong số những người đến dự tiệc hôm nay còn có hai vị thái y, một người họ Vương, một người họ Ngô.

Hai người này đầu tiên là làm chứng, trong rượu trái cây có mùi hoa hồng.

“Vi thần quanh năm tiếp xúc với dược liệu, vừa ngửi liền biết. Chỉ là trong rượu lại có mùi trái cây rất nặng, người thường không thể phân biệt.”

Dứt lời, Vương thái y cùng Ngô thái y thay nhau tiến lên chẩn trị cho Ôn Diệu Ý. Một lát sau, hai người đều cho ra kết luận – – Ôn Diệu Ý không có dấu hiệu bị hạ thuốc.

Ngô thái y cũng là người trung tính, thẳng thắn nói: “Vi thần vừa mới phát hiện, Ôn cô nương cũng không còn là xử nữ, chuyện khuê phòng thực tủy tri vị, chắc là sau khi uống rượu nhất thời hưng phấn cũng chưa biết.”

Trên giường cũng không có màu đỏ. Chưa xuất các đã thất trinh, việc này đặt ở triều nào đời nào đều là sự sỉ nhục của gia tộc.

Mọi người trao đổi ánh mắt. Nghe nói Thái tử rất yêu thích Ôn thị, hiện tại xem ra là Thái tử khó kiềm chế được tâm tình, đã cùng Ôn thị làm chuyện phu thê.

Hắn không thể phản bác, bởi vì đây đều là sự thật. Hắn đương nhiên biết, mẫu hậu không thích Thôi Phù Nhân.

Thân là Thái tử phi, Phù Nhân hoàn toàn không có gì để bắt bẻ, đoan trang dịu dàng lại biết đại thể, có thể xử lý mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp.

Thậm chí ngay cả Tần Xu Dư từng có mâu thuẫn với nàng, cũng khen ngợi nàng. Ôn Diệu Ý tính tình nông cạn bừa bãi, không được chào đón.

Nhưng dáng vẻ quả thực đáng yêu, nhất cử nhất động đều vô cùng linh động.

Thời gian trước cùng biểu muội đi thuyền đêm, chợt gặp mưa phùn kéo dài. Hai người đối rượu hát ca, sau khi say rượu đã có quan hệ da thịt.

Sau đó, hắn bảo biểu muội cứ an tâm một chút chớ nóng nảy. Chờ thai tượng của Thái tử phi lớn hơn một chút, sẽ đề nghị phụ hoàng nạp nàng làm trắc phi.

Khi khuê phòng vui vẻ, Đặng Ngọc Thần thích nhất là cảm giác tương phản của Ôn Diệu Ý.
Nhưng hiện tại cả người nàng ta trần trụi nằm ở trên giường, vẻ ửng hồng trên mặt còn chưa tan hết.

Sao hắn lại cảm thấy, nữ tử này sao lại bẩn thỉu như vậy?

26.

Sóng này chưa yên sóng lại nổi lên, lúc này lại có thị vệ đến báo. Nói các thị nữ phủ Thái tử nhất tề quỳ ngoài cửa, thỉnh cầu gặp Hoàng thượng một lần.

Hoàng thượng trầm tư một lát, vẫn quyết định gặp một lần. Bên ngoài sương phòng có hơn một trăm thị nữ đang quỳ ngay ngắn, tất cả đều có tướng mạo xuất chúng, liếc mắt một cái làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.

Dẫn đầu là Tần Xu Dư.

Nàng có thân phận làm cho người ta không thể nói ra, thật sự không nên xuất hiện ở đây. Phần lớn mọi người ở đây đã nhận ra nàng, nhỏ giọng nói thầm.

Tần Xu Dư dẫn các thị nữ quỳ lạy: “Hoàng thượng, nô tỳ muốn kiện Ôn thị nữ lang Ôn Diệu Ý thủ đoạn ti tiện, giet hại thị nữ. Ôn Diệu Ý lòng ghen tị nặng nề, không quen nhìn nhất là những nữ tử diện mạo xuất chúng ở hậu đình, liền đổi cách tra tấn người khác. Xem ai không vừa mắt, sẽ bảo Trần ma ma dẫn người tới, nhổ từng sợi tóc của bọn họ, lại dùng mực không thể xóa viết chữ lên đầu những người này, xưng là” Mỹ nhân ngạch “. Chờ tra tấn đủ rồi sẽ đem những thị nữ này ban cho các lão thái giám làm trò tiêu khiển, nếu có phản kháng, nàng ta sẽ đem hầu nữ bán đến nhà chứa hạ đẳng nhất.”

Các thị nữ rất phối hợp vén khăn trùm đầu lên, đủ những từ ngữ được viết trên cái đầu nhẵn nhụi của bọn họ.

“Xấu xí”, “tiện nhân”, “dưa thối”, “đáng ghét”.

Không có ngoại lệ, tất cả đều là những lời sỉ nhục.

Tần Xu Dư nước mắt rơi như mưa, cắn răng tiếp tục nói: “Thái tử phi nhân từ, biết phía sau Ôn thị có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, không muốn chính diện nổi lên xung đột, nên lặng lẽ sai người cứu những thị nữ bị bán này ra. Những người này mặc dù được cứu, nhưng chịu phải sự sỉ nhục như vậy tâm đã như tro tàn, rất nhiều người đều nghĩ không thông… Đã nh ảy xuống giếng…”

“Hoàng thượng, nô tỳ biết mình không nên xuất hiện, nhưng nô tỳ không muốn người trong sạch bị oan, cũng không muốn người xấu thực hiện được mưu kế!”

“Chẳng lẽ những người làm nô làm tỳ như chúng thần đáng bị người ch ém giet, bị người ngược đãi chờ chet sao!”

Các thị nữ đồng loạt dập đầu: “Cầu Hoàng thượng làm chủ cho chúng thần.”

Sự việc phát triển đến nước này, tất cả mọi người đều bất ngờ. Hoàng hậu còn đang cố giãy dụa, ý đồ đánh lừa dư luận hắt nước bẩn lên người ta.

Ngược lại Đặng Ngọc Thần đã kịp phản ứng. Hiện tại che chở ta mới là lựa chọn có lợi nhất đối với hắn.

“Mẫu hậu, người thân là Hoàng hậu, phải làm tấm gương tốt, đừng tiếp tục gây rối!”

Hoàng hậu trừng to mắt nhìn Đặng Ngọc Thần: “Thần nhi, ngươi tại sao lại không giúp mẫu hậu, mẫu hậu làm mọi chuyện đều là vì ngươi!”

Đặng Ngọc Thần cũng mặc kệ người khác, sợ phụ hoàng hiểu lầm mình, vội phủi sạch quan hệ.

“Mẫu hậu, lúc trước là người nói chỉ để Ôn thị đến làm khách, sau đó Phù Nhân mang thai mới để Ôn thị cầm quyền có cơ hội lợi dụng. Nhi thần lúc ấy còn cùng Phù Nhân thương nghị qua, một nữ lang chưa xuất các chưởng quản hậu viện Đông cung, có phải không ổn hay không? Là Phù Nhân lo lắng cho người, không muốn làm người thất vọng khó xử, chủ động giao quyền lực ra.”

Ta ngẩng đầu, lộ ra hốc mắt sưng đỏ, gượng cười nói: “Vâng, điện hạ quả thật đã thương nghị với thần thiếp.”

Kinh Triệu Doãn Trương phu nhân bĩu môi, lầm bầm một câu: “Ngày đó Hoàng hậu đoạt quyền trước mặt mọi người, Thái tử phi ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, chỉ có thể gượng cười đáp ứng. Ai, Thái tử phi thật mệnh khổ.’

Một người nói ta tốt, có thể là có giao tình với ta hoặc bị ta mua chuộc. Nhưng nếu mọi người đều nói ta tốt, vậy ta chính là thật sự tốt.

“Thế gia các ngươi đều cùng một giuộc, đương nhiên sẽ không giúp bổn cung nói chuyện.”

Trương phu nhân nói: “Đúng sai, tốt xấu là ở nhân tâm, thứ mọi người thấy là công đạo chứ không phải cường quyền.”

Lời này rõ ràng ám chỉ Hoàng hậu dùng quyền thế áp người.

Hoàng thượng xoa xoa mi tâm: “Phải điều tra ra manh mối, truyền ý chỉ trẫm, kéo Ôn Diệu Ý, Tiểu Đào, Trần ma ma xuống, lập tức giảo sát. Ôn Nguyên không giáo dục tốt nữ nhi của mình, giáng xuống làm thất phẩm huyện lệnh, phạt bổng lộc một năm.”

“Hoàng thượng, người không thể tin lời của bọn họ!”

“Về phần Hoàng hậu, ngươi đã không làm tốt được mẫu nghi thiên hạ, vậy hãy giao quyền chấp chưởng hậu cung cho Hiền phi, tự mình đóng cửa suy nghĩ đi.”

Ta vùi đầu trên vai Trầm Lan, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Ngày xưa bà ta dùng dăm ba câu đã đoạt quyền của ta, hiện tại đã bị cắn trả lại rồi.

Sao mặt xanh như rau chân vịt vậy?

Hoàng thượng nói xong liền rời đi, mọi người quỳ xuống đất hô to Hoàng thượng thánh minh.

Hoàng hậu sửng sốt một hồi lâu, mới bước nhanh theo sau. Trước khi đi còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn ta một cái.

Ôn Diệu Ý bị thị vệ bạo lực kéo xuống giường, rốt cục cũng từ từ tỉnh lại.

“Đây là xảy ra chuyện gì… Cẩu nô tài to gan, còn không buông ta ra!”

Ôn Diệu Ý nhìn Đặng Ngọc Thần lo lắng nói: “Biểu ca cứu muội với, đây là xảy ra chuyện gì vậy? Hầu Tam đâu, Hầu Tam ở nơi nào? Nằm ở chỗ này phải là Thôi Phù Nhân chứ!”

“Biểu ca cứu muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đặng Ngọc Thần lạnh mặt nói một câu: “Thật ồn ào.”

Lời nói lạnh lùng, nào có nửa phần tình cảm sâu đậm ngày xưa. Thị vệ hiểu ý, rút vớ thối của mình ra nhét vào miệng Ôn Diệu Ý.

Ôn Diệu Ý ô ô kêu loạn, điên cuồng vặn vẹo.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Hầu Tam đâu? Rõ ràng mình đã hạ mị dược cho Thôi Phù Nhân kia mà. Còn tận mắt thấy Thôi Phù Nhân vào sương phòng, còn có giọng của Hầu Tam truyền ra.

Tại sao lại biến thành như vậy? Nàng ta còn đang mong đợi Hoàng hậu cô mẫu của nàng ta tới cứu.

Cô mẫu thương nàng ta như vậy, nhất định sẽ tới cứu nàng ta. Nàng ta nào biết, bản thân Hoàng hậu còn lo chưa xong, làm sao còn có thể quản sống chet của nàng ta.

Cho đến khi bị đưa lên giá tr eo cổ, cơn đau thấu tim khiến nàng ta gần như không thể thở được. Đến chet Ôn Diệu Ý cũng không nghĩ ra, rốt cuộc nàng ta đã thua ở chỗ nào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...