Phù Nhân Dao
Chương 7
17.
Ta ở Thiên Phật tự gần nửa tháng, ngày ngày dẫn theo Tần Xu Dư đi nghe kinh.
Hôm nay nghe kinh xong, ta như thường lệ bảo Tần Xu Dư về nghỉ. Khi gần tối, bầu trời bỗng nhiên thay đổi, vang lên vài tiếng sấm rền.
Tần Xu Dư nhìn sắc trời không tốt lắm, đoán một lát nữa trời sẽ mưa, vội vàng cầm áo choàng và ô đến bảo điện.
“Phù Nhân tỷ tỷ đã mang thai, không thể dầm mưa chịu lạnh.”
Bên trong bảo điện im ắng, chỉ có tiếng ta thấp giọng tụng kinh. Trầm Trúc bưng tới một chén trà: “Nương nương đọc cũng lâu rồi, uống chút nước trà cho thấm giọng đi.”
“Ta không phải đã nói đừng quấy rầy ta sao? Hôm nay là ngày tụng kinh cuối cùng cho Tần quốc công, vạn lần không thể để xảy ra sai lầm gì.”
“Phụ thân? Phù Nhân tỷ tỷ sao lại tụng kinh cho phụ thân?”
Trầm Trúc đau lòng nói: “Nương nương hiện tại là người mang thai, người không lo lắng cho bản thân mình, ít ra cũng phải lo lắng cho tiểu điện hạ chưa ra đời chứ.”
“Nô tỳ xin nói một câu đại bất kính, Tần quốc công vô tội, nhưng ông ấy đã lên chung thuyền với Thái tử nên phải lấy thân mình bảo vệ chủ tử.”
“Chỉ là khổ cho Tần cô nương, ân nhân cứu mạng lại biến thành kẻ thù. Nếu để nàng biết, tấu chương xin xét Tần quốc công phủ chính là do Thái tử dâng lên, nàng sẽ khổ sở biết bao nhiêu.”
Ta thở dài: “Ôn thị mấy năm nay sống ở Kiềm Dương, núi cao nước xa, chẳng khác nào vua ở đó. Một khi những chuyện vượt quá khuôn phép này lộ ra trước mặt người khác, thể diện của Hoàng hậu sẽ mất hết.”
“Những chuyện này, Tần quốc công không gánh cũng phải gánh. Ai, bổn cung chỉ đau lòng cho muội nhi, một cô nương xinh đẹp như vậy, vì sao lại phải chịu kiếp nạn này chứ.”
Tần Xu Dư đứng ngoài điện đã mơ hồ. Thì ra, Tần quốc công phủ vốn không có sai lầm, mà là thay Ôn thị ở Kiềm Dương gánh vác.
Mà chuyện này, Thái tử không chỉ biết, còn trở thành thao đ ao phủ! Nói cách khác, Tần thị diệt vong, chính là Đặng Ngọc Thần một tay thúc đẩy!
Nàng nhớ tới ngày mình được cứu ra, Đặng Ngọc Thần ôm thân thể lạnh như băng của nàng, nhẹ giọng trấn an.
Hắn nói từ nay về sau sẽ không bao giờ để cho nàng chịu tủi nhục nữa, chuyện trước kia thời gian sẽ giúp nàng từ từ quên lãng.
Hắn còn nói, chờ mọi chuyện ổn định, hắn sẽ cưới nàng. Khi đó trong mắt hắn chỉ toàn là áy náy: “Xu nhi, ta thân là một Thái tử, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, không thể cho nàng vị trí chính thê, cũng không thể cam đoan một đời một kiếp một đôi.”
Đặng Ngọc Thần kéo tay nàng đặt lên ngực: “Nhưng trái tim ta chỉ thuộc về một mình nàng.”
Sau khi nghe những lời này, nàng cảm giác như mình được sống lại lần nữa, bọn họ ôm nhau mà khóc, cảm nhận khoảnh khắc quý giá này.
Lúc ấy nàng nghĩ, vì những lời này của Đặng Ngọc Thần, nàng nhất định phải sống thật tốt. Nhưng bây giờ, sự thật tàn nhẫn đang bày ra trước mặt nàng.
Nàng lại nghe được, người mình yêu chính là kẻ thù diệt tộc của mình? Bên ngoài ầm ầm vài tiếng sấm rền, một tiếng sấm rền vang lên.
Tần Xu Dư dĩ nhiên đã quên mình tới đây làm gì, lảo đảo chạy đi. Gấp kinh văn lại, ta hỏi Trầm Trúc: “Bổn cung có phải hơi tàn nhẫn không?”
Trầm Trúc lắc đầu: “Tần quốc công tuy rằng gánh tội thay, nhưng những năm này hắn buôn lậu muối, sắt, trà, ngựa, rượu cho Ôn thị, có cái nào không phải là tội mất đầu không?”
Đúng vậy, đây là sự thật sau khi ta tô điểm. Tần quốc công không vô tội, nhưng nếu ta không biến hắn thành thành người vô tội, thì sao có thể tạo nên sự đối lập bi thảm vậy được.
Xung đột đối với Tần Xu Dư cũng sẽ giảm bớt. Đồng thời, điều này cũng c ắt đ ứt tình cảm cuối cùng giữa nàng và Đặng Ngọc Thần.
Trong lòng Đặng Ngọc Thần quả thật đã từng yêu nữ nhân này. Giữa bọn họ từng có hôn ước, từng có hồi ức tốt đẹp.
Chỉ với điểm này, Đặng Ngọc Thần cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ Tần Xu Dư. Sở dĩ ta dốc hết tâm sức lập kế này, chính là muốn dùng Tần Xu Dư như một con d ao tốt nhất bên cạnh ta.
Nghe nói hôm đó, Tần Xu Dư cả đêm không ở sương phòng. Trầm Trúc đề nghị phái vài người đi tìm, ta từ chối.
Phượng Hoàng Niết Bàn còn phải chịu dục hỏa. Đừng coi thường tâm lý trả thù của nữ nhân.
Nếu vượt qua được, vậy nàng và ta chính là đồng minh kiên cố nhất. Còn nếu không, cũng là tạo hóa của nàng.
Sau khi trời sáng, sau cơn mưa trời lại sáng. Nửa tháng đã qua, hôm nay phải về Đông cung.
Đội cận vệ đã sớm sẵn sàng, lúc ta ra cửa, Tần Xu Dư cả đêm không về đã sớm chờ ở cửa. Hốc mắt nàng sưng đỏ, nhưng nhìn kỹ lại thì cách ăn mặc của nàng đã tinh xảo khéo léo hơn ngày xưa.
Ta không bỏ qua vẻ kiên định trong mắt nàng. Xem đi, ta đã nói rồi, không nên coi thường tâm lý trả thù của nữ nhân.
Ta giả vờ như không biết, trên xe ngựa lại bắt đầu nói chuyện cũ.
“Lần này trở về đừng giận dỗi với điện hạ nữa, ngươi và ta tuổi tác xấp xỉ nhau, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ở mãi trong thư phòng làm thị nữ sao?”
“Bổn cung nhìn ra được, lòng của điện hạ đối với ngươi khác với người khác, ngươi chỉ cần nắm chắc điểm này, lo gì không có tương lai?”
Trong mắt Tần Xu Dư tràn ngập một ngọn lửa vô danh, nàng cầm lấy tay ta.
“Tỷ tỷ nói rất đúng, phải biết tính toán cho bản thân một chút.”
Ta gật đầu: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, bổn cung cũng thấy an ủi rồi.”
18.
Trở lại Đông cung, Trầm Lan nói những ngày ta không ở đây, trong phủ trở thành thiên hạ của Ôn Diệu Ý.
Nàng ta trắng trợn cải tạo lại Tây viện mình ở, còn nói người hầu hạ không đủ, mang đi một nửa nô bộc ở Đông viện của ta.
Chỉ trong nửa tháng, cây xanh ỏ Đông viện bởi vì không có người chăm sóc, lá khô cỏ héo rơi khắp nơi. Ta cười lạnh trong lòng, dặn dò Trầm Trúc: “Ngươi cầm lệnh bài của ta đi mời thái y, nói ta ăn phải đồ không sạch sẽ, bụng có chút khó chịu.”
Lúc Đặng Ngọc Thần đến, cỏ khô trong viện còn chưa dọn dẹp. Thái y đang xem mạch cho ta.
“Chúc mừng điện hạ, nương nương có hỉ mạch, đã hơn một tháng, mạch đập mạnh mẽ dẻo dai, chắc là một tiểu hoàng tôn sinh long hoạt hổ.”
Đặng Ngọc Thần liên tục nói tốt, vung tay truyền lệnh: “Tất cả đều có thưởng!”
Có đích trưởng tử, chẳng khác nào hoàn toàn trói buộc Thôi thị với hoàng thất. Ngôi vị Hoàng đế của hắn lại tăng thêm một lớp bảo vệ.
Sao lại không khiến người ta vui sướng được chứ? Lúc gần đi, thái y cân nhắc lại nhiều lần, cẩn thận nói: “Thai này của nương nương tuy khỏe mạnh, nhưng phải chú ý đến môi trường sống và thức ăn hàng ngày.”
Đặng Ngọc Thần lập tức hiểu được ý của thái y. Đường đường là viện của Thái tử phi lại hoang tàn giống như lãnh cung, người không biết còn tưởng rằng hắn bỏ bê chính thê.
Thái y nhận thấy sắc mặt Đặng Ngọc Thần có vẻ lo lắng, viết một phương thuốc sau đó nhanh chóng chuồn đi.
Hắn ngày ngày ở Đông cung, sao lại không biết Ôn Diệu Ý quản gia như thế nào. Hắn đối với Ôn Diệu Ý có vài phần hứng thú, lại có mẫu hậu trợ giúp, hắn cũng muốn giữ chút mặt mũi cho mẫu hậu.
Nhưng điều này không có nghĩa là Ôn Diệu Ý có thể giẫm lên mặt hắn, hạ nhục chính thê của hắn. May mắn Thôi Phù Nhân là tiểu thư khuê các, ngày thường hòa khí nhã nhặn không so đo với người khác.
Nếu không chỉ với những việc Ôn Diệu Ý làm gần đây, cũng đủ để cho Thanh Hà Thôi thị mượn chuyện này để gây sự.
Nữ nhân vì hắn tranh giành tình cảm, hắn vui sướng hưởng thụ. Nhưng hiện tại chạm đến danh dự Đông cung, Đặng Ngọc Thần liền nhịn không được.
Đêm đó trở về hắn lấy lí lído cầu phúc cho thai nhi trong bụng ta, sau đó nhốt Ôn Diệu Ý vào tiểu phật đường.
Ngày hôm sau đứng dậy, trong đình viện đừng nói cỏ dại, ngay cả lá khô trên cây cũng không thấy một cái. Xem ra Đặng Ngọc Thần còn chưa ngu ngốc đến mức này.
19.
Đây là đích trưởng tôn đầu tiên của Hoàng thượng, đương nhiên đặc biệt được coi trọng. Tin tức ta có thai truyền ra, thế gia tông phụ đều đưa thiếp mời, muốn đến bái kiến chúc mừng ta.
Ta đương nhiên đồng ý. Không tới mấy ngày, trước cửa Đông cung ngựa xe như nước, toàn là các thế phụ sang trọng, quý phái.
Mặc dù ta nửa nằm trên giường, nhưng y phục và cách trang điểm cũng không nhạt nhẽo, phối hợp với một chiếc khăn bảo thạch thêu họa tiết mây màu hồng nhạt. Toát ra vẻ ôn nhu, dịu dàng của người vừa làm mẹ.
Các thế phụ đều chọn lời dễ nghe, khen hài tử trong bụng ta đến trên trời dưới đất có một không hai.
Trương phu nhân nhà Kinh Triệu Doãn còn trêu chọc, muốn cùng hài nhi trong bụng ta định hôn từ nhỏ. Ta chuẩn bị đáp lời, thì nghe thấy giọng nói khiến người ta ghê tởm.
“Ai dô, nơi này của tẩu tẩu thật náo nhiệt.”
Ta đưa mắt nhìn lại, thấy Ôn Diệu Ý đang dìu Hoàng hậu đi vào, mọi người khó hiểu.
“Không thấy Hoàng hậu đến à!”
Hoàng hậu xua tay: “Con dâu ngoan, mau nằm xuống, bây giờ con là công thần của Đặng gia.”
Hoàng hậu ngồi ở bên giường, đắp chăn lại cho ta.
“Bổn cung chỉ là rảnh rỗi muốn đến thăm con, lại sợ gióng trống khua chiêng quấy nhiễu đến con, nên dặn dò người phía dưới đừng bẩm báo, không dọa đến con chứ?”
Ta lắc đầu, cảm động nói: “Sao có thể, mẫu hậu lo lắng cho con dâu, là phúc khí của con và hài nhi.’
Dứt lời, ta nhìn về phía Ôn Diệu Ý: “Mấy ngày không gặp, muội muội càng ngày càng gầy gò rồi, thật khiến người ta thương xót. Nữ tử thích chưng diện, nhưng cũng nên bảo trọng thân thể, thiếu cái gì thì cứ đến khố phòng lấy, không cần hồi bẩm với ta.”
Ôn Diệu Ý bĩu môi. Nàng ta mấy ngày nay đói đến ngực dán cả vào lưng, ăn không ngon ngủ không ngon, còn phải ngày ngày quỳ niệm kinh văn Lao Thập Tử.
Nếu không phải Trần ma ma mật báo, để cho Hoàng hậu tới cứu nàng ta. Cái đầu gối này của nàng ta sợ là bị phế rồi. Hiện tại có Hoàng hậu cô mẫu tới làm chỗ dựa cho nàng ta, nàng ta còn sợ một thái tử phi như Thôi Phù Nhân sao?
Nghĩ đến đây, nàng ta cũng không để ý người bên ngoài ở đây, trào phúng nói: “Tẩu tẩu trước hết vẫn nên chăm sóc tốt bản thân đi, Diệu Diệu nghe nói nữ nhân sinh con giống như bước vào quỷ môn quan, cho dù không chet cũng phải mất nửa cái mạng, tẩu tẩu nên đọc nhiều kinh văn một chút, phù hộ bản thân bình an mới được.”
Trong mắt các thế phụ hiện lên vẻ khiếp sợ. Vài người không kiềm được nhíu mày.
Lại nhìn Hoàng hậu, dĩ nhiên không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí ánh mắt bà ta nhìn Ôn Diệu Ý còn hơi cưng chiều.
“Đúng là nên như thế, đây là đích trưởng tôn của Hoàng thượng và bổn cung, không thể qua loa, về phần sự vụ trên dưới trong phủ, cứ giao cho Trần ma ma và Diệu nhi xử lý. Con nha, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, sinh hạ kim tôn là tốt rồi.”
Hoàng hậu nói xong, mọi người nhao nhao trao đổi ánh mắt. Xem ra tin tức Hoàng hậu muốn nâng đỡ cháu gái mình thượng vị, tám chín phần mười là thật.
Hoàng hậu nói một cách đường hoàng, chắc chắn ta sẽ không làm mất mặt của bà ta. Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy làm phiền muội muội vất vả rồi.”
Trên mặt Ôn Diệu Ý càng thêm càn rỡ, hất cằm: “Tẩu tẩu nói gì vậy, Diệu Diệu coi nơi này như nhà mình, vì gia đình làm việc đương nhiên phải dốc hết sức lực.”
Ta nhìn sắc mặt kinh ngạc và phẫn nộ của các thế phụ, trong lòng cười nhạo một tiếng. Ôn Diệu Ý tính tình nông cạn, ngụy nhân thô bỉ.
Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy. Đợi chuyện hôm nay qua đi, các thế phụ cũng coi như biết Ôn thị Kiềm Dương là loại người gì.
Muốn tiêu diệt nó thì trước hết phải làm nó điên cuồng. Ta biết đại thể, ở trong mắt Hoàng hậu lại trở thành nhu nhược, hèn nhát.
Bà ta nào biết, một thợ săn xuất sắc sẽ không bao giờ cho phép mình có bất kỳ khuyết điểm nào. Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ đợi gió đông mà thôi.