Phù Nhân Dao
Chương 8
20.
Có Hoàng hậu làm chỗ dựa, Ôn Diệu Ý càng thêm không kiêng nể gì. Đặng Ngọc Thần thấy ta yếu đuối, cũng chỉ nửa đẩy nửa bao che cho xong việc.
Hậu viện Đông cung dĩ nhiên trở thành thiên hạ của Ôn Diệu Ý. Vì thể hiện quyền uy của mình, nàng ta động một chút liền đánh chửi hạ nhân.
Tự mình t át còn chưa đủ, còn khiến cho các hạ nhân phạm sai lầm tự ẩu đả với nhau. Cho đến khi hai bên bị đ ánh đến sưng cả hai má, bàn tay tê dại không còn cảm giác mới ngừng.
Không chỉ như thế, nàng ta còn muốn tra tấn những thị nữ có diện mạo xinh đẹp. Cho người nhổ từng sợi tóc của những thị nữ này, cho đến khi trở thành hói đầu.
Lại dùng mực đen thượng đẳng không dễ tẩy sạch, viết chữ lên đầu những thị nữ này. Sau đó còn đặt một cái tên phong nhã, gọi là “Mỹ nhân ngạch”.
Tần Xu Dư cũng không còn thương xuân bi thu như trước nữa, mà tìm mọi cách giữ Đặng Ngọc Thần lại. Trong một đêm giông tố, hai người khó kiềm chế, tạo nên chuyện tốt.
Hai nữ nhân, một người là thanh mai trúc mã mình từng yêu khi còn trẻ. Một là tiểu chất nữ mẫu hậu yêu thương.
Một người dịu dàng, một người tươi sáng. Có thể nói là bạch nguyệt quang cùng nốt chu sa, âm thầm đấu đá lẫn nhau.
Tần Xu Dư cho hồng tụ thêm hương, Ôn Diệu Ý muốn rửa tay nấu canh. Ôn Diệu Ý quấn lấy Đặng Ngọc Thần không chịu đi, Tần Xu Dư lại thổi sáo.
Buồn bã ngâm một câu: “Tiền trần chuyện cũ đoạn trường thi, y vi quân si quân bất tri.’
Sinh thần Tần Xu Dư, Đặng Ngọc Thần nghỉ một ngày đặc biệt cùng nàng ra ngoài dạo phố, hai người cùng nhau thả diều nhớ lại quá khứ.
Ôn Diệu Ý giận dữ, đập nát một bộ chén men màu vô giá trong cung, nàng ta thề sinh thần tháng sau nhất định phải càng thêm khí phái hơn so với Tần Xu Dư.
“Thứ ti tiện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó thế phụ Kinh thành đều đến chúc mừng ta, ta xem ai còn có thể diện hơn ta.”
Mười lăm tháng tám, chính là Trung thu đoàn viên. Cũng là sinh thần của ta và Ôn Diệu Ý. Hoàng hậu vì muốn tăng thêm thể diện cho Ôn Diệu Ý, cũng không biết đã thổi gió gì bên tai Hoàng thượng.
Lại khiến Hoàng thượng đồng ý Trung thu yến tổ chức ở Đông cung. Đông cung bây giờ do Ôn Diệu Ý lo liệu, vừa nghe đến sinh thần của mình tổ chức cùng với Trung thu yến.
Đến lúc đó không chỉ có quan to hiển quý, còn có Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đích thân tới. Đây quả thực là vinh quang vô hạn, quả thực rất thể diện.
Giờ này khắc này, Ôn Diệu Ý đã hoàn toàn coi mình là nữ chủ nhân của Đông cung. Bất kể là thứ gì, đều phải là thứ đắt nhất và tốt nhất.
Nàng ta là một quý nữ trong tay không có gì quý giá, đương nhiên không có bao nhiêu tiền bạc. Khố phòng của Đông cung cũng chỉ hỗ trợ được một nửa.
Cho dù Hoàng hậu có yêu thương nàng ta, nàng ta cũng không thể nào đưa tay đòi tiền. Cuối cùng nàng ta đánh chủ ý vào của hồi môn của ta.
Ta để Trầm Trúc ở bên cạnh nhìn chằm chằm, để Ôn Diệu muốn cái gì thì lấy cái đó.
“Những thứ này đều do lão gia và phu nhân chọn lựa kỹ càng, nếu để Ôn thị lấy đi, sau này muốn nàng ta trả lại, sẽ rất khó khăn.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Không, nàng ta sẽ không có sau này.’
Những vật chet này tính là gì, muốn lấy thì cứ lấy. Ta chính là để cho nàng ta có m ạng lấy, nhưng không có m ạng dùng.
21.
Trong bữa tiệc Trung thu, Ôn Diệu Ý mặc vàng đeo bạc, ăn mặc giống như một con khổng tước. So với Thái tử phi chính hiệu như ta ăn mặc còn xinh đẹp hơn.
Đặng Ngọc Thần cũng cho nàng đủ mặt mũi, mặc dù nàng ta và chính thê ta mặc cát phục cùng màu sắc. Nhưng nhìn kỹ, hoa văn trên thắt lưng hắn lại giống như y phục Ôn Diệu Ý mặc hôm nay.
Nam nhân thật sự là đê tiện. Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm.
Trong điện lui tới đều là những người cao quý, mùi hương không dứt, có thị nữ qua lại châm trà hiến quả, trên chén rót rượu đều khảm Nam Hải Đông Châu.
Những viên dạ minh châu phát sáng được khảm dày đặc trên mặt tường bạch ngọc, ngay cả đèn lồng treo ở cửa cũng là dùng một con nhuyễn yên la vạn kim chế thành.
Xa hoa đến mức khiến người ta kinh hãi. Đế hậu tương lai, ta và Đặng Ngọc Thần lần lượt đón các vị tân khách.
Cho dù là quan lớn tông phụ đã quen nhìn cảnh xa hoa, nhưng đối với sự phô trương như vậy cũng âm thầm tặc lưỡi.
Ôn Diệu Ý ngồi yên ổn ở vị trí của mình, cho rằng các thế phụ sẽ chủ động đến nịnh nọt nàng ta. Nhưng những thế phụ này vừa đến đã vây quanh trước mặt ta, cùng ta tán gẫu việc nhà.
Nửa ánh mắt cũng không cho Ôn Diệu Ý. Ôn Diệu Ý cảm nhận được lãnh ý, trong miệng lầm bầm một câu: “Mắt chó không biết nhìn người, chờ ả ta tới, ta sẽ khiến các ngươi đều không dễ chịu.”
Nhìn bụng ta hơi nhô lên, trong mắt Ôn Diệu Ý hiện lên một tia tàn nhẫn.
Thôi Phù Nhân, chớ trách ta lòng dạ á c đ ộc. Muốn trách thì trách vì ngươi gả cho Thái tử, cản đường Thanh Vân Lộ của Ôn thị ta.
Mọi người nói chuyện một hồi, Hoàng thượng và Hoàng hậu đến.
Hai người một thân minh hoàng long phượng bào, khi mọi người hô vạn thiên thiên tuế đã ngồi lên chủ vị. Hoàng thượng đã hơn năm mươi tuổi, trên mặt tuy rằng mang ý cười, nhưng long khí quanh thân khiến cho người ta bất giác thần phục.
“Hôm nay là ngày hội Trung thu, trẫm cũng tới góp vui, cùng các ái khanh vui vẻ.”
Lời này nói rất hiền hòa, nhưng ta lại không bỏ qua đôi mày cau có của Hoàng thượng khi vừa mới tiến vào. Hoàng hậu không chú ý tới sự bất mãn của Hoàng thượng, còn vẫy tay với Ôn Diệu Ý, ý bảo nàng ta tiến lên.
“Hoàng thượng, đây chính là Diệu nhi, Diệu nhi, còn không mau bái kiến Hoàng đế cô trượng của con.”
Ôn Diệu Ý ngọt ngào cười, hành đại lễ: “Hoàng đế cô trượng kim an, Diệu Nhi sớm biết người muốn tới, đã mất rất nhiều tâm tư bố trí. Cô trượng có thể tham dự sinh nhật của Diệu Diệu, thật sự khiến Diệu Diệu rất vui mừng.”
Ta suýt chút nữa cười ra tiếng. Ôn Diệu Ý vừa lên đã bắt đầu tranh công không nói.
Hoàng thượng vừa rồi đã nói là Trung thu yến, nàng ta còn dám đem sinh thần của mình áp đảo Trung thu yến.
Hoàng thượng ý cười không tới đáy mắt nói: “Những thứ này đều do một tay ngươi sắp xếp?”
“Đúng vậy, Hoàng thượng, Thái tử phi thân đang mang thai, không tiện quản gia, đây đều là một tay Diệu Diệu an bài.”
Có Hoàng hậu bảo đảm, Ôn Diệu Ý vốn còn có chút khiếp sợ trong lòng lập tức lại cao ngạo. Còn không quên đạp ta một cái.
“Đúng vậy, tẩu tẩu thân thể yếu đuối, cả ngày đóng cửa dưỡng thai, những thứ này đều là Diệu Diệu tự mình an bài.”
Dựa theo lẽ thường, ta phải dựa theo lời Ôn Diệu Ý, đi ra tán dương vài câu. Nhưng ta không làm.
Im lặng chính là phản đối. Hoàng thượng gật đầu, thuận miệng khen một câu: “Ngươi thật có tâm.”
Ôn Diệu Ý còn muốn nói gì đó, Hoàng thượng lại nhìn ta nói: “Thái tử phi có thai, hôm nay lại là sinh thần của con, đây là Vô Sự bài trẫm luôn đeo bên người, hôm nay ban tặng cho con.”
Ta đứng lên, bình tĩnh hành lễ tiếp nhận: “Con dâu đa tạ phụ hoàng ban thưởng, vạn tuế vạn vạn tuế.”
Xem đi, ta không ra tay, tự nhiên sẽ có người thay ta làm chủ. Hoàng thượng nhìn như ban cho ta ngọc bội, nhưng trên thực tế là đang răn đe Đặng Ngọc Thần.
Ai là thê tử hắn mười dặm hồng trang rước về? Ai có thể cho hắn trợ lực lớn nhất? Là ta, chứ không phải Ôn Diệu Ý.
Ôn Diệu Ý còn đang tận lực biểu diễn sự ngây thơ, ở trước mặt mọi người nói một câu: “Hoàng đế cô trượng thật thiên vị, chỉ tặng lễ vật sinh thần cho tẩu tẩu, lại không cho Diệu Diệu.”
Cho dù Hoàng hậu đầu óc đơn giản, cũng ý thức được có điều không đúng.
“Hồ đồ, nào có người không mặt không da như ngươi, còn không mau lui xuống.”
Hoàng đế không nói gì, Ôn Diệu Ý bĩu môi bất bình không muốn đi xuống.
Từ sau khi Tần quốc công bị xét nhà, Hoàng thượng đối xử với Hoàng hậu không bằng lúc trước.
Trước kia đế hậu tình thâm, hậu cung phi tần lác đác không có mấy người. Nhưng bây giờ, trước mặt mọi người, Hoàng thượng ngay cả thể diện cơ bản cũng không muốn cho Hoàng hậu.
Mặc cho ánh mắt khinh bỉ chế nhạo của mọi người rơi vào trên người Ôn Diệu Ý.
Đợi ca múa tấu vang, vũ cơ quyến rũ động lòng người lên sân khấu, không khí mới dần dần náo nhiệt hẳn lên. Bất kể là quan viên hay là thế phụ, đều bắt đầu liên tiếp nâng chén.
Ôn Diệu Ý cũng lại gần, nâng chén về phía ta nói: “Tẩu tẩu, Diệu Diệu là người nông cạn, ngày xưa có chỗ bất kính với tẩu, hôm nay Diệu Diệu ở đây bồi tội tỷ.”
Ta nở nụ cười dịu dàng thường ngày: “Ôn muội muội ngây thơ đáng yêu, ngay cả ta cũng thích, nếu không phải muội giúp ta quản gia, ta làm sao có thể thoải mái như vậy. Chỉ là ta mang thai không thể uống rượu, hôm nay là sinh thần của muội muội, muội nên uống nhiều mới phải.”
Ôn Diệu Ý nén hận ý, bĩu môi: “Đây là rượu trái cây, người có thai cũng có thể uống, chẳng lẽ tẩu tẩu còn sợ ta hạ đ ộc sao?”
Ta thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, hôm nay cao hứng, cùng muội muội uống một chén vậy.”
Uống hết một chén, Ôn Diệu Ý tươi cười rạng rỡ: “Uống chén này, ân oán kiếp này giữa ta và tẩu tẩu đã thanh toán xong.”
Ôn Diệu Ý nói xong, bưng chén xoay người đi mời rượu các quý nữ.
Dù sao nàng ta cũng muốn cách ta thật xa. Chờ ta bắt đầu đ ộc phát.