Phu Quân Cứ Lấy Người Khác, Ta Chỉ Muốn Về Nhà - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-15 21:42:29
Sắc mặt Cố Diễn Triều thoáng cứng , nhưng khi Liễu Nhuế nhẹ kéo tay áo , sang , giọng trầm:
“Tổ mẫu ... cũng là điều . A Châu, nàng hơn thua, nhưng đây là chuyện sống chết, nàng thể...”
Ta để hết câu, bật khẽ:
“Ta đồng ý.”
Hắn sững : “Nàng gì?”
Ta lặp , giọng nhẹ như gió thoảng:
“Ta phản đối.”
Trong lòng khi đang thầm mừng rỡ — chẳng cần mở miệng xin, chuyện dọn đường sẵn. Chỉ cần cưới khác, sẽ thể rời . Ta còn kịp vui mừng thì thể cản trở?
Cố Diễn Triều , biểu cảm phức tạp, hồi lâu mới khẽ gật đầu:
“Nàng rộng lượng như ... cũng .”
Lão phu nhân thấy thế liền lệnh để lo bộ việc cưới hỏi, viện lý do từng chính thê, kinh nghiệm.
Ta từ chối.
04
Sau đó vài ngày, Cố Diễn Triều cũng ghé qua thăm , giọng điệu nhẹ nhàng:
“Chờ khi Liễu Nhuế còn, nàng vẫn sẽ là chính thất của .”
Ta chỉ mỉm nhạt, dịu dàng đáp:
“Hầu gia nên dành thời gian bên cạnh Liễu cô nương mới .”
Hắn khựng , chút vui:
“Sao nàng cứ cố đẩy xa như thế?”
Hắn bước vài bước, bất chợt ngoảnh :
“Đã mấy hôm nàng nấu nước đường cho .”
Khi , thường đau họng, luôn đun nước đường đào vàng để giải nhiệt cho .
Giờ chỉ khẽ cúi đầu:
“Dạo bận rộn chuẩn đại hôn, khó mà rảnh tay. Chuyện ... để hẵng .”
Hôn lễ ấn định mùng sáu tháng .
Lần đại hôn , còn để tâm hơn cả ngày cưới của chính . Mọi việc lớn nhỏ đều đích lo liệu.
Cả phủ xì xào bàn tán: vì ruồng bỏ mà cam tâm trắc thất, thậm chí kẻ cho rằng điên .
Tiểu Đào tức đến đỏ mặt tía tai:
“Thật tức c.h.ế.t mà! Di nương, cứ để mặc bọn họ bậy như thế?”
Ta chỉ khẽ , lòng rộn ràng vì nghĩ đến ngày rời khỏi nơi .
Ta gọi Tiểu Đào gần, mở ngăn tủ bí mật chứa bộ tiền tích góp suốt nhiều năm.
Trao chìa khóa cho nàng, dặn:
“Nếu một ngày còn ở đây nữa, tất cả những thứ ... đều là của ngươi.”
Tiểu Đào biến sắc, hoảng hốt:
“Di nương, ... định tự vẫn ?”
Ta bật , lắc đầu:
“Không tìm đến cái chết, mà là về nơi thuộc về.”
Vừa dứt câu, ngoài cửa chợt vang lên tiếng động khẽ.
Dưới ánh đèn lồng mờ nhạt, bóng dáng Cố Diễn Triều in rõ nơi khung cửa.
Hắn bước , tay nắm chặt cổ tay , ánh mắt nặng trĩu:
“Tần Châu, nàng gì? Nơi xa ... là nơi nào? Nàng định ?”
Ta khẽ rút tay , mỉm trấn an:
“Ta chỉ đùa với Tiểu Đào thôi. Hầu gia chớ coi là thật.”
Ánh mắt đăm đăm như tìm dấu hiệu dối trá.
Một lát , đưa tay nâng cằm , khóe môi cong cong:
“ . Giờ nàng là trắc thất của , thể tự ý rời phủ? Ngay cả cửa còn bước , nàng ?”
Tay khẽ lướt qua gò má , giọng dịu xuống:
“Nàng giận đúng ? Là sơ suất... Đêm nay sẽ ở với nàng.”
lời dứt, nha của Liễu Nhuế hấp tấp chạy :
“Hầu gia! Cô nương thấy tức ngực, tim đập loạn, xin mau tới!”
Nghe thế, Cố Diễn Triều buông tay , vội vàng :
“A Châu, một chút, sẽ ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-cu-lay-nguoi-khac-ta-chi-muon-ve-nha/chuong-2.html.]
Ta mỉm gật đầu:
“Vậy Hầu gia hãy kiểm tra kỹ xem... tim nàng còn đập mạnh . Nếu còn, khỏi .”
Hắn khựng chân, như đầu. cuối cùng, vẫn rời một lời.
Đêm đó, tắt đèn sớm, nghiêng giường.
Tiểu Đào lo lắng hỏi:
“Di nương, đợi Hầu gia ? Biết ... ngài sẽ .”
Ta khẽ kéo chăn, nhắm mắt , giọng nhẹ tênh:
“Hắn... sẽ về .”
05
Trước đây, mỗi khi Cố Diễn Triều rời khỏi phòng để đến chỗ Liễu Nhuế, luôn hứa: “Chỉ lát thôi, về.”
Ta từng ngây ngốc tin câu — từ lúc hoàng hôn buông đến lúc bình minh ló rạng, chiếc giường bên cạnh vẫn lạnh lẽo như tro tàn.
Đêm hôm đó, mơ một giấc thật dài. Trong mơ, cha dang tay ôm lấy , vòng tay ấm áp mà hằng khao khát. Ta chẳng tỉnh .
Giữa lúc còn mơ màng, bên tai vang lên tiếng Tiểu Đào rủa thầm, tức tối:
“Hầu gia c.h.ế.t tiệt, lừa gạt di nương nhà nữa !”
Nghe , chỉ khẽ cong môi , trở tiếp tục chìm mộng .
Sắp trở về nhà — là ai, còn bận tâm gì?
Ta chỉ mong hôn sự giữa Cố Diễn Triều và Liễu Nhuế sớm thành, ngờ biến cố xảy bất ngờ vài ngày .
Nghe ở núi phía ngoại thành loài thảo dược quý, tên gọi Hồi Hồn Thảo. Người đồn rằng, nếu dùng nó, thể kéo dài sinh mệnh.
Vì giữ Liễu Nhuế thêm ít ngày, sai tìm loại cỏ . đám thuộc hạ vô vọng trở về tay trắng, khiến giận dữ, quyết chinh trèo lên vách núi.
Kết quả? Còn tìm cây cỏ nào, trượt chân ngã xuống, thể bầm dập, da tróc thịt trầy.
May tổn thương gân cốt, hôn kỳ ảnh hưởng. Nghe đến đó, mới nhẹ nhõm thở .
Lão phu nhân cần hầu hạ tĩnh dưỡng. Liễu Nhuế yếu đuối mảnh mai, là thiên kim, chịu nổi cực nhọc?
Thế là, một nữa, giao nhiệm vụ chăm sóc là .
Tiểu Đào lo chuyện thuốc, còn thì bên cửa sổ, thong thả cắm mấy nhành mai đỏ hái.
Cố Diễn Triều nhăn mặt, trách hững hờ:
“Khi thương, nàng luôn là thuốc cho .”
“Chỉ cần trầy xước một chút, nàng rối bời vì lo lắng. Thế mà bây giờ... thể thản nhiên cắm hoa như chẳng chuyện gì?”
06
“Thật ?”
Ta ngẩng đầu từ giỏ hoa lên, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Khi nãy gì nhỉ?”
Hắn nghẹn lời. Một lúc , mới mím môi trách móc:
“Ta thương như ... nàng thấy đau lòng chút nào ?”
Ta chẳng đáp, chỉ chậm rãi kéo tay áo, để lộ vết sẹo nơi cổ tay còn mờ.
Ánh mắt bình thản , oán giận.
Cố Diễn Triều cụp mắt xuống, giọng thấp hẳn :
“Ta… cố ý. Chỉ là lúc đó... tình hình của Liễu Nhuế quá nguy kịch.”
Hắn càng càng nhỏ, cuối cùng thì im bặt.
Tối hôm , chẳng y phục, cứ thế xuống giường.
Cố Diễn Triều cũng đến cạnh, mùi hương phù dung từ phảng phất trong khí — thứ hương mà Liễu Nhuế thường dùng.
Vì đóng kín cửa sổ tránh gió lạnh, nên mùi càng đậm đặc, gay gắt tới mức khiến tA Nhuếc đầu.
Đột nhiên, đưa tay ôm eo , tựa đầu lên vai, thì thầm:
“A Châu…”
Tay siết đai lưng, môi lẩm bẩm:
“Hay là… chúng sinh một đứa con .”
Mùi hương nồng nặc ập tới, khiến nghẹn thở, dày cuộn lên từng đợt.
Ta mặt , nôn khan.
Hắn luống cuống đỡ lưng , nhưng tay chạm , càng nôn dữ dội.
Hắn như giáng một đòn, hoảng hốt :
“A Châu… nàng chán ghét đến ?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~
Ta mở cửa sổ, hít một thật sâu.
Gió đêm ùa , cuốn sạch mùi hương đáng ghét . Dưới ánh trăng nhàn nhạt, mai đỏ rơi rụng đầy sân.
Ta vuốt ngực, bình thản :
“Hôm nay khỏe, thể hầu hạ Hầu gia. Hay ngài... đến với Liễu cô nương thì hơn.”