Phu Quân Cứ Lấy Người Khác, Ta Chỉ Muốn Về Nhà - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-15 21:42:30
Cố Diễn Triều yên trong ánh sáng nhạt nhòa, chỉ mặc chiếc áo đơn, vẻ mặt phức tạp.
“Nàng đổi .”
Giọng nghèn nghẹn:
“Là vì còn yêu mà nỡ buông, cạn tình đến mức về bên khác?”
Ta rút chiếc áo khoác trong rương, đưa cho :
“Hầu gia lạ nhỉ. Liễu cô nương chẳng chính thất của ngài ? Ai mới là ‘ khác’ cơ chứ?”
Hắn nhận áo, chỉ lặng im . Một lát mới cất lời:
“Trước nàng vẫn gọi là A Diễn…”
Hắn nâng cằm , cúi xuống định hôn.
Ta kịp tránh, cơn buồn nôn trào lên dữ dội.
Cố Diễn Triều như chấn động. Hắn sững , ánh mắt hoang mang đột nhiên rạng rỡ:
“Chẳng lẽ… nàng mang thai ?”
Ta thì rõ — thể nào. Nguyệt sự của mới xong.
tin chắc điều đó. Trong đêm tối, lập tức truyền gọi lang trung.
Sau một hồi bắt mạch, vị lang trung nghiêm túc đáp:
“Khí huyết của di nương bình thường, hề mang thai. Chỉ là phản ứng vì ngửi mùi hương nồng thôi.”
Mặt Cố Diễn Triều tối sầm , phất tay cho lui .
Hắn rời , cứ thế bên cạnh .
Qua lớp chăn mỏng, ôm lấy , giọng khàn đặc trong bóng tối:
“A Châu, ánh mắt nàng khi nãy như một xa lạ… khiến lòng đau như cắt.”
“Ta chuyện của Liễu Nhuế khiến nàng buồn. nàng đáng thương lắm — mất từ nhỏ, cha chẳng đoái hoài. Khi nàng , như thấy chính .”
“Chỉ mong... chúng giúp nàng chút cuối đường, để nàng thanh thản. Cũng xem như tích chút công đức, ?”
Hắn cứ lặp lặp câu hỏi đó:
“Được …?”
Ta phiền đến hết nhẫn nại, đành gật đầu cho qua:
“Ừ, .”
Vài ngày , thấy bóng dáng , Cố Diễn Triều bắt đầu sốt ruột. Hắn khắp nơi trong phủ, hỏi từng một:
“Tần di nương ?”
Kẻ thì đáp:
“Di nương đang rà soát thủ tục lễ cưới.”
Người khác bảo:
“Di nương đang chỉnh sửa thực đơn yến tiệc.”
Có cả kẻ :
“Di nương bận kiểm danh sách khách mời.”
Cứ như thế đến tận ngày thứ tư, cuối cùng cũng chạm mặt trong thư phòng.
Ta bưng đến một xấp vải gấm mới, đặt nhẹ mặt , ánh mắt lấp lánh:
“Lễ phục thành ... Hầu gia thấy kiểu nào hợp nhãn?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~
Cố Diễn Triều chẳng buồn liếc qua, chỉ chau mày:
“Ta là cưới vợ, thấy nàng bận tâm còn hơn cả ?”
Thấy vẫn tươi như hoa, càng thêm khó chịu, giọng bỗng trầm xuống:
“A Châu, sắp kết hôn với khác... nàng thể tỏ vui vẻ đến ?”
07
Khi nghĩ đến ngày rời khỏi nơi đang đến gần, lòng bỗng nhẹ bẫng như mây. Chuyện của Cố Diễn Triều, chẳng buồn so đo thêm gì.
“Chẳng chúng đang giúp Liễu cô nương thành tâm nguyện cuối cùng ? Hầu gia đó là việc tích phúc, đương nhiên nên thấy vui mừng.”
Ta đáp, giọng nhàn nhạt như đang luận chuyện ngoài.
Cố Diễn Triều thoáng sững , dường như phản bác nhưng nhất thời tìm lý lẽ.
Hắn im lặng một lúc, từ trong n.g.ự.c áo rút một cây trâm ngà voi, đặt mặt :
“Thế ?”
Chiếc trâm khắc hình nhánh trúc uốn lượn, ngà trắng mịn màng như ngọc, mỗi đường nét đều tinh tế.
Ta ngắm , gật đầu:
“Rất .”
“Ta nhớ , buổi yến tiệc trở về, nàng nhắc đến cây trâm ngà đầu Vương phi nước Tấn. Nàng khen , còn thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-cu-lay-nguoi-khac-ta-chi-muon-ve-nha/chuong-3.html.]
“Gần đây ban thưởng một cây. Theo lý, vật quý thế nên thuộc về chính thê.”
Hắn dừng một chút, khẽ cúi đầu, giọng trầm xuống:
“ nếu nàng , thể phá lệ.”
Hắn chờ lên tiếng xin lấy, nhưng chỉ lắc đầu mỉm :
“Không cần . Hầu gia cứ để dành cho Liễu cô nương.”
Sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng mang theo bực bội:
“Tần Châu, nàng đừng trách nhắc nhở. Cây trâm trị giá mười ngàn lượng bạc đấy.”
Ta thầm nghĩ: mang về hiện đại cũng xài , giữ gì?
Thấy im lặng, vội thu trâm về, lạnh mặt bỏ .
Chưa mấy bước, gọi với theo:
“Hầu gia.”
Hắn dừng , xoay , ánh mắt như bừng sáng, khẽ cong môi chờ đợi.
Ta chỉ đưa đống mẫu vải , bình thản hỏi:
“Lễ phục thành , ngài thích kiểu hoa văn nào? Để còn sớm giao xuống chuẩn .”
Nét nơi khóe mắt tắt lịm. Hắn chỉ đại một mẫu, sải bước mất.
Đêm đó, khắp hậu viện xôn xao chuyện Hầu gia mang cây trâm tặng cho Liễu cô nương. Từ hôm đó, còn đặt chân viện của nữa.
Người bảo thất sủng. riêng thấy lòng bình thản lạ thường.
Thừa lúc rảnh rỗi, lặng lẽ thu xếp thứ. Chuộc cho Tiểu Đào, bán luôn những thửa ruộng và cửa hàng từng tích góp, đem bộ bạc quyên tặng cho Từ An Đường nơi vùng quê ngoại ô.
Mọi việc tất, bên cửa sổ, đếm từng ngày đến hôn lễ.
Gió đêm nhè nhẹ lay bóng nước, trăng vỡ tan trong làn sóng gợn lăn tăn. Trong lòng cũng dâng lên thứ cảm giác an nhiên lạ lùng, như kẻ sắp thả tự do bao năm giam cầm.
Ngay khi đang tận hưởng sự yên tĩnh , cửa phòng đạp mạnh bật .
Cố Diễn Triều sầm mặt bước , phía là Tiểu Đào gia nhân giữ chặt. Ánh mắt đỏ ngầu, giọng gằn từng chữ:
“Tần Châu! Nàng từ khi nào trở nên hèn hạ thế hả?”
Ta kịp phản ứng, giận dữ quát:
“Liễu Nhuế nha của nàng hành tung khả nghi, cho kiểm tra, quả nhiên phát hiện nó giấu một túi bạc lớn!”
“Một tiểu nha , dám mang bạc nhiều đến , nếu sai khiến thì là ai? Không nàng thì còn ai đây?!”
Hắn bóp cằm , giọng lạnh đến ghê :
“Hầu phủ từng bạc nào thiếu nàng? Cơm ăn áo mặc đủ mà giở trò trộm cắp?”
“Liễu Nhuế nhân hậu, xin tha cho nàng. nàng —rốt cuộc bạc đó để gì?!”
Ta bình thản hỏi :
“Phủ mất tiền khi nào? Lão phu nhân quản lý ngân sách, bà từng hao hụt ?”
Hắn khựng , lắp bắp:
“Không… nhưng thể bà .”
Ta lạnh:
“Cố Diễn Triều, năm xưa vì gom đủ học phí cho , từng cả ngày bán nước đường ngoài chợ. Khi đó nghèo đến thế, cũng từng nghĩ đến việc trộm cắp. Nay dám nghi ngờ ư?”
Gương mặt tái , đỏ bừng vì hổ.
“… Có lẽ vì nàng còn là chính thê nữa… nên trong lòng bất mãn…”
Thì hiểu rõ chuyện. Hiểu nỗi đau hạ thấp, nhưng vẫn lựa chọn lưng.
Ta thẳng mắt , giọng lãnh đạm:
“Bạc , là từ tiền bán cửa hàng và ruộng đất ban cho. Ta dùng bạc đó, cùng vài bộ y phục của , gửi Tiểu Đào quyên bộ cho Từ An Đường.”
“Không tin, thể đến tiệm cầm đồ hỏi.”
Cố Diễn Triều c.h.ế.t lặng, sắc mặt trắng bệch. Hắn nắm tay áo , hỏi dồn:
“Tại ? Vì nàng thế?”
Ta rút tay về, cúi đầu đáp.
Hắn buông tha, tiếp tục gặng hỏi:
“Bán hết của cải, chuẩn hậu sự… nàng định bỏ đúng ? Nàng đang toan tính gì thế, Tần Châu?!”
Lần , ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên như nước hồ thu:
“Hầu gia nghĩ nhiều . Ta chỉ thấy ở Từ An Đường đáng thương, nên giúp một chút.”
Ta gây thêm rắc rối, thật.
Cố Diễn Triều chằm chằm, ánh mắt đầy ngờ vực. Cuối cùng lên tiếng:
“Ta còn nhớ, nàng từng quê nhà xa, xa đến mức xe ngựa cũng tới .”
“Hôm ngỏ lời, nàng cũng bảo—một ngày nào đó sẽ rời , và bao giờ .”
“Gần đây với Tiểu Đào rằng về nhà…”