Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ
Chương 3: C3: Mọi người đều mê sách của nàng
Mãi tới khi hai người cùng ngồi trong xe ngựa, Vệ Lê vẫn không nghĩ ra tại sao người này lại mang theo lược bên mình; thấy hắn ăn mặc thanh lịch, tóc cũng chỉ được buộc bởi sợi dây cột đơn giản. Với lại, ngày ấy đến phủ của hắn, nàng thấy ngoài những đồ vật cần thiết được bài trí trong phòng khách ra, những đồ dùng hắn sử dụng trong sinh hoạt hàng ngày đều không quá đắt tiền. Chiếc lược nhỏ tinh xảo này quả thật không giống vật tùy thân của hắn. Và với răng lược rộng thế này lại rất thích hợp để chải chất tóc như nàng.
Vệ Lê xoay người đưa lưng về phía Thẩm Ích. Thẩm Ích cũng ngầm hiểu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng vừa nhẹ nhàng chải mái tóc dài, vừa suy nghĩ.
Kể ra thân thế của hai người có một số điểm tương đồng.
Từ nhỏ Thẩm Ích đã mất hết phụ mẫu, nên tỷ đệ hắn phải lưu lạc giang hồ. Nhưng tỷ tỷ Thẩm Dục của hắn may mắn được gả vào vương phủ rồi nuôi dưỡng hắn khôn lớn. Chính bản thân hắn cũng rất biết phấn đấu; khi ấu đế đăng cơ cũng là lúc biên cương chiến loạn, hắn kiên cường dùng máu thịt của mình bảo vệ lãnh thổ nên mới giành được thành tựu như ngày hôm nay.
Về phần Vệ Lê, mẫu thân vì khó sinh đã qua đời lúc vừa sinh ra nàng và phụ thân cũng buông tay nhân gian khi nàng mới mười bốn tuổi. Tuy rằng phụ mẫu để lại cho nàng một khối tài sản đáng kể nhưng nó đã bị mất vào tay người thúc phụ chơi bời cá cược thành nghiện của nàng, chẳng những thế ông ta còn thế chấp luôn cả căn nhà. Trước khi thành hôn, nàng phải dựa vào sự tiếp tế của Tống Uyên để sống qua ngày.
Vì lẽ đó, với xuất thân vốn có của nàng, kết hôn với một gia đình thương gia như nhà họ Tống được xem như là hạ gả (*) rồi. Nhưng không có trưởng bối gia tộc làm chỗ dựa thì, trong mắt mẹ chồng, nàng chỉ là một đứa sao chổi cậy nhờ vào sự nuôi dưỡng của Tống gia mà thôi.
(*) hạ gả: ý chỉ một người phụ nữ có địa vị cao kết hôn với một người đàn ông có địa vị thấp.
Tỷ tỷ của Thẩm Ích cũng thích xem kịch, bởi vậy từ nhỏ Vệ Lê và Thẩm Ích đã gặp nhau vài lần ở rạp hát, quán trà và hậu đài. Đa phần người lớn sẽ ngồi xem kịch ở phía trước, còn những đứa trẻ sẽ nô đùa xung quanh.
Khi đó, nàng chỉ mới sáu bảy tuổi nhưng đã thuộc lòng khá nhiều thi thư. Trái lại, Thẩm Ích lớn hơn nàng sáu tuổi lại không biết nhiều chữ. Dáng vóc hắn không thấp bé, lại mặc quần áo bằng vải lanh thô nên thường bị những đứa trẻ khác đi theo gọi là “Đồ ngốc nghếch, đồ ngốc nghếch”.
Lần đầu nàng nói chuyện với Thẩm Ích chắc là ở dưới gốc cây liễu lớn trước rạp hát Ngũ Phúc. Vệ Lê không biết tại sao mình nhớ rõ như vậy, có lẽ vì Thẩm Ích một mình ngồi xổm dưới đất và cố chấp bôi bôi vẽ vẽ, quả thật khó có thể làm ngơ.
Bé Thẩm Ích mười ba tuổi cầm nhánh cây vụng về viết trên mặt đất. Những đứa trẻ thường hay chơi với Vệ Lê đột nhiên lao ra từ góc tường, hất Thẩm Ích ngã lăn ra, rồi phá lên cười khi chợt nhìn thấy những hàng chữ xiêu vẹo như chó bò trên mặt đất.
Thẩm Ích phủi đất trên người, đứng lên, lúng túng day chân xóa sạch những chữ dưới đất rồi định bỏ đi.
Những đứa trẻ kia thấy vô vị nên cười xong rồi cũng đi mất. Nhưng Vệ Lê lại không chịu được, chẳng phải hắn không muốn học mà chỉ vì không có ai dạy hắn thôi.
“Ha ha, để ta dạy huynh nha.” Vệ Lê - từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng ở cửa rạp hát - gọi Thẩm Ích lại, “bịch bịch bịch” chạy đến bên cạnh hắn, như thể chênh lệch chiều cao giữa lúc đó và bây giờ không có gì khác biệt.
Vệ Lê thoáng nhìn chữ trên mặt đất, chữ viết gần như bị che khuất, nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy được một chữ “Hoà” (禾) và một chữ “Thuỷ” (水).
Vệ Lê chủ động rút nhánh cây đang được Thẩm Ích nắm thật chặt ra, nghiêm túc viết xuống từng nét bút, hỏi: “Huynh muốn viết chữ “Hoà” hả? Huynh nhìn nè, đầu bút đến đây thì phải dừng một chút mới đẹp.”
Thẩm Ích cầm nhánh cây khác, chậm rãi viết lại theo chữ của Vệ Lê.
Lúc ấy đang độ giữa hè, cửa hàng nhỏ ven đường nấu món canh mận, tiếng leng keng của đá vụn trong chén sứ trắng đã chạm khẽ vào trái tim của cậu thiếu niên.
Nhưng sau khi Thẩm Ích thành đại tướng quân, ngoại trừ lúc khải hoàn trở về được bách tính chào đón trên phố dài tận mười dặm và nàng cũng chen chúc trong đám đông góp vui ra, thì họ gần như không thường qua lại.
Nghĩ đến đây, Vệ Lê trộm nhìn Thẩm Ích, khuôn mặt góc cạnh của nam nhân này đã không còn vẻ ngốc nghếch từ lâu. Nàng cầm cây lược, nhìn mải mê. Nàng cho rằng hắn là một nam nhân thô lỗ chưa từng được đến trường, nhưng nào ngờ hắn lại có mặt chu đáo như vậy.
Phát hiện ánh nhìn của nàng, Thẩm Ích quay lại hỏi: “Chải xong rồi à?”
Vệ Lê gật đầu, đưa lược lại cho hắn. Thẩm Ích thấy đỉnh đầu nàng vẫn còn vài sợi tóc vểnh lên, bèn đưa tay nhẹ nhàng luồn vào giữa tóc nàng rồi nhẹ nhàng chải xuống.
Tiếng thở đều đều của Thẩm Ích rơi vào tai nàng, hắn không mở lời khiến nàng thấy hơi căng thẳng.
Như không xảy ra chuyện gì, người kia lấy một sợi tóc đen trên lưng nàng xuống, móc một chiếc túi vải màu trắng trong túi ra, cất cả chiếc lược và những sợi tóc quấn trên đó, rồi thắt thành nút một cách bài bản và bỏ lại vào ngực cất giữ bên mình.
Vệ Lê nhìn một loạt hành động của hắn, chẳng hiểu cớ sao gương mặt nàng lại hơi ửng đỏ. Nhưng Thẩm Ích vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nói: “Hôm nay ta tới dẫn nàng đi gặp bà nội.”
À. Thảo nào vừa rồi hắn lại đúng lúc xuất hiện ở gần nhà nàng như vậy.
Nhưng nàng chưa kịp chuẩn bị, không biết liệu bà nội của tướng quân có vô tình và một tay che trời giống Tống phu nhân không. Nếu nàng thật sự vào làm dâu, có phải sẽ bị buộc nghe theo bà nội như Thẩm Ích không?
Đang nghĩ ngợi, xe ngựa đã dừng lại. Vệ Lê đành phải cúi đầu xuống xe ngựa, không dám thở mạnh đi theo sau Thẩm Ích vào tiền sảnh.
Vệ Lê vừa mới bước vào, thì chợt thấy một lão thái thái cũng ăn mặc giản dị và có khuôn mặt hiền hậu, run run chống quải trượng đi tới rồi nắm chặt tay nàng.
Bàn tay, tuy hơi thô ráp nhưng lại rất ấm áp, khẽ vỗ nhẹ tay nàng: “Tốt quá! Cuối cùng Ký Bình cũng cưới được con rồi, con có biết ta rất thích sách của con không.”
Phía trước bên trái tầm nhìn có một nữ tử mặc áo màu vàng nhạt đang che mặt mỉm cười, thân hình phóng khoáng và ăn mặc không tầm thường.
Vệ Lê mờ mịt mỉm cười với bà cụ.
“Gì nhỉ, à, ‘Chuồn Chuồn Ký’, ta bảo Oanh Ca đọc cho ta nghe nhiều lần lắm đấy. Còn gì nữa nhỉ, ‘Hồ Điệp Ký’, bản nào ta cũng bắt Thẩm Ích đi mua cả. Con mau nói cho ta nghe đi, cuốn ‘Ngọc Phong ký’ tập năm sau này sẽ thế nào? Sau buổi tối Trương tiểu thư đến thăm dò Liễu công tử, sao lại hết rồi?”
Bà nội rất hoạt bát, tốc độ nói cũng nhanh. Ba người vẫn đang đứng ở cổng. Bà kéo tay áo Vệ Lê nói liến thoắng, mọi người trong phòng đều đang khẽ mỉm cười.
Thẩm Ích tiến lên một bước, nói: “Được rồi bà nội, ngồi xuống trước rồi nói. Ngày tháng sau này còn dài mà, không có gì phải vội đâu ạ.”
Bà nội ngượng ngùng mỉm cười, kéo Vệ Lê đi vào trong. Đi được nửa đường, bà nhíu mày, quay lại lườm Thẩm Ích với vẻ oán trách: “Cái thằng này, sao bây giờ mới cưới đại tài nữ về hả, để bà nội chờ lâu đến vậy, không biết kết cục của Trương tiểu thư và Liễu công tử sẽ ra sao nữa.”
Bà vừa dứt lời, đến cả Vệ Lê cũng bật cười. Nữ tử nọ bước tới, dịu dàng khẽ gọi: “Vệ cô nương.” Sau đó nàng ấy ngẩng đầu nhìn Thẩm Ích rồi mới nói: “Ý bà nội là bà rất vừa ý muội, luôn ngóng trông Thẩm Ích có thể may mắn lấy được muội đấy.”
Vệ Lê khom người hành lễ - nàng không hiểu sai ý.
Thẩm Ích tiến lên giới thiệu: “Đây là tỷ tỷ của ta, Thẩm Dục.”
Vệ Lê lại thi lễ. Tỷ tỷ của hắn không phải người bình thường, mà là chính thê của Tam vương gia đương triều. Tân đế còn nhỏ nên phần lớn triều chính đều nằm trong tay vị Tam hoàng thúc nọ. Tuy nhiên, vẻ ngoài của nàng ấy rất giản dị, mặt mũi sáng ngời không hề giống với những người đầy mưu mô tâm kế chốn nhà cao cửa rộng mà nàng từng gặp.
Vệ Lê đoán e là Vương phi cũng tới đây để gặp nàng; Thẩm Ích muốn đưa nàng đi ra mắt gia đình trước khi kết hôn. Quả nhiên, sau khi mọi người nói chuyện một lúc, Thẩm Ích ra lệnh dọn đồ ăn lên, dù không nói rõ nhưng hắn đang ngỏ ý muốn đãi riêng nàng một bữa.
Các món ăn tinh tế được bày lên, phong phú cả về màu sắc lẫn hương vị.
Vệ Lê lặng lẽ nhìn ba người Thẩm gia, thầm nghĩ liệu họ có quy củ gì khi ăn cơm không.
Bà nội gắp một miếng sườn vào dĩa của nàng, đích thân nhận muôi cơm từ tay nha hoàn rồi bới cho nàng một chén cơm và háo hức nói: “Mau ăn đi, sườn này để nguội sẽ không ăn được đâu.”
Vệ Lê nhìn bà nội và bà nội cũng đang ngóng chờ nàng.
Thẩm Dục cúi đầu cười, hiểu rõ suy nghĩ của Vệ Lê, bèn mở lời: “Vệ cô nương, xưa nay nhà chúng ta luôn đơn giản thoải mái, không có nhiều quy củ, muội mau ăn đi.”
Dứt lời, nàng ấy liếc nhìn Thẩm Ích, hình như bà nội cũng nhận ra bèn nhìn qua hắn rồi bất mãn nói: “Con sao thế hả, không biết gắp thức ăn cho vợ mình à!”
Vệ Lê vội vàng khẽ khom người, khách sáo nói: “Không cần không cần đâu ạ, con tự gắp được rồi.”
Thẩm Ích gắp rau xanh vào chén cơm đã chất cao như ngọn núi nhỏ của nàng, mắt nhìn chằm chằm vào chén cơm, lãnh đạm nói: “Vệ Lê, mau tranh thủ ăn đi cho nóng.”
“Cái gì? Con gọi con bé là gì? Con bé không phải vợ con sao, sao lại gọi lạnh nhạt thế hả?” Bà nội chất vấn.
Vệ Lê và Thẩm Ích đều đỏ mặt. Thẩm Ích ho khan, nhỏ giọng giải thích rõ: “Chẳng phải còn chưa xuất giá sao ạ?”
“Chưa xuất giá thì sao, dù sao sớm muộn gì cũng là con dâu của Thẩm gia ta thôi.” Bà nội lấy làm lạ: “Ơ? Không phải từ lâu con đã...”
“Khụ, bà nội à!” Thẩm Ích vội gắp đồ ăn vào dĩa cho lão thái thái: “Bà cũng mau ăn đi cho nóng ạ.”
Bà nội Thẩm không hài lòng về lời giải thích này của hắn, bèn quay qua chỗ khác không quan tâm tới hắn nữa. Thẩm Ích luống cuống nhìn Thẩm Dục, nhưng Thẩm Dục vờ như không nhận ra, cúi đầu và cơm.
Thẩm Ích hết cách đành phải quay sang Vệ Lê, trong khi đó gò má lại đỏ ửng một cách đáng ngờ. Vệ Lê thầm nghĩ, xem ra người trong nhà không biết chuyện hắn là đồng tính, đóng kịch phải đóng trọn bộ, nàng nhất định phải giúp hắn giấu giếm mới được.
Thế là Vệ Lê đứng dậy múc một chén canh cho hắn, dịch ghế đến gần hắn rồi nũng nịu gọi: “Phu quân, đa tạ chàng hôm nay đã giải vây giúp ta.”
Thẩm Ích cứng đờ nhận lấy chén, lắp bắp nói: “Cảm, cảm ơn phu, phu nhân.”
Vệ Lê chớp đôi mắt hạnh, hai lúm đồng tiền nhỏ lõm sâu vào. Không thể tưởng tượng được Thẩm Ích này dám mạo hiểm bị thiên hạ khiển trách mà lại chưa từng được tán tỉnh à. Nhớ đến vị công tử tuyệt thế vô song mà hắn đã trao cho cả trái tim trong lời đồn kia, chắc hắn có vẻ dễ ngại ngùng trong chuyện nam nữ.
Mắt sáng lên, bà nội quay đầu lại thỏa mãn nhìn hai người: “Vậy mới đúng.”
Đề tài được Thẩm Dục chuyển hướng kịp thời, bà nội Thẩm hào hứng kể cho Vệ Lê những câu chuyện về tuổi trẻ của bà, hai tỷ đệ sẽ thỉnh thoảng bóc tôm, gỡ thịt cua và múc canh cho Vệ Lê.
Nhìn ngọn nến đong đưa, Vệ Lê rưng rưng nước mắt. Đã bao lâu rồi nàng chưa được ăn một bữa cơm vui vẻ và hoà thuận đến vậy rồi? Kiếp trước tại Tống gia, lúc ăn cơm ai nấy cứ nhìn chòng chọc vào chén cơm trước mặt mình không nói với nhau một câu, còn nha hoàn bà tử chỉ đứng một bên, không phải hầu hạ mà đúng hơn là giám sát. Họ phải cẩn thận đắn đo từng động tác và phải dè dặt từng miếng ăn.
Có vẻ bà nội vô cùng vui mừng, nhìn nàng không chớp mắt, cho tới khi thấy nàng xấu hổ cúi đầu xuống đến mức chóp mũi gần như chạm vào hạt cơm, thì bà mới nắm tay nàng và phấn khởi nói: “Ái chà coi con bé này, nhìn là biết tướng vượng phu rồi, sau này vận số của Ký Bình sẽ may lắm đây!”
Khoé miệng Vệ Lê khẽ giật, hoá ra lão thái thái biết xem tướng nữa à?
Bà nội thở dài, đổi giọng nói tiếp: “Nhưng trước đây cô bé này quá thê thảm, ta nghĩ do cây ngô đồng có phong thuỷ xấu trong căn nhà cũ của con, nên mới…” Bà nội nắm tay nàng thật chặt: “Mau mau gả vào đây đi con, căn phòng mà Ký Bình đang ở đấy, ta đã tìm đại sư tính thử rồi, bảo đảm trong vòng một năm con sẽ sinh ra một thằng nhóc mập mạp.”
Bên phải đột nhiên vang lên một tràng ho dữ dội, Vệ Lê quay lại, thấy Thẩm Dục đang vội vàng đứng lên vỗ lưng cho Thẩm Ích, nhưng người kia lại chỉ điềm tĩnh gắp một miếng cá.
Bà nội Thẩm lườm hắn, tiếp tục cầm tay Vệ Lê nài nỉ nàng kể cho mình nghe chuyện giữa Trương tiểu thư và Liễu công tử.