Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Phu Quân Ta Mất Trí Nhớ - 2

Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:18:28

 

Nhớ dáng vẻ cứng đầu cứng miệng một đằng lòng nghĩ một nẻo của Giang Nghiễn , bỗng sinh ý định trêu chọc

 

Ta khẽ ho một tiếng, giải thích với

 

là thật đấy, thành hơn một năm .” 

 

“Hồi đó còn chính đưa tiễn xuất giá, lưng đến sắp vỡ vụn cả tim. Người đều , chắc xem như ruột nên mới nỡ đến ...” 

 

Hắn ngẩn trong chốc lát, vành mắt càng đỏ hơn, giọng cũng khàn khàn , nhưng vẫn cố chấp hừ lạnh: 

 

“Không tên nào mù mắt cưới nàng nhỉ?” 

 

Hắn dựa lưng đầu giường, bổ sung thêm một câu: 

 

“Chỉ bôi nhọ thôi, chứ, chắc chắn là gió lớn cay mắt thôi.” 

 

Ta xuống mép giường, cố nhịn , nhẹ nhàng vỗ vai như để an ủi. 

 

Hắn ngẩng đầu thấy , khẽ nhếch khóe môi, cũng theo một cái: 

 

“Ta to lắm ?” 

 

Ta thu tay , lén nhéo vết thương mu bàn tay để dùng cơn đau đè nén nụ

 

, to lắm, lớn tiếng chúc phúc cho , bảo chúc và phu quân trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm.” 

 

“Không ngờ lúc đó cũng mấy lời ho thế đấy.” 

 

Hắn đưa tay che nửa khuôn mặt nhuốm sắc hồng, nhỏ giọng lầm bầm: 

 

“Tặc... thế chẳng mất mặt lắm ...”

 

 

Sau khi đại phu châm cứu xong, dặn dò dặn dò rằng Giang Nghiễn tĩnh dưỡng. 

 

dẫn đến ở trong một viện nhỏ yên tĩnh nhất trong nhà. 

 

Xét thấy tình trạng hiện tại của thích hợp để bận rộn với công vụ, còn đặc biệt nhờ một bạn trong triều của đến xin nghỉ nửa tháng. 

 

Không ngờ lưng , Giang Nghiễn ngậm một cọng cỏ dại, thò nửa cái đầu quấn đầy băng từ tường xuống, tỉ mỉ đánh giá bóng lưng bạn đang rời , chê bai: 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Thân hình tầm thường, dáng dấp tầm thường, chuyện cũng nhạt nhẽo...” 

 

Ta: “...” 

 

Ta thật sự gọi bạn , để tận mắt xem dính một tên bạn tệ hại như Giang Nghiễn thế

 

Thấy cứ chằm chằm, Giang Nghiễn nghiêng đầu, nhổ cọng cỏ

 

“Khụ, chỉ ngoài hít thở chút thôi, nàng cứ bận việc của .” 

 

“Chàng đang thương đấy, thể yên tĩnh một chút ?” 

 

Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống từ tường, nhăn nhó xua tay: 

 

“Gia khoẻ mạnh vô cùng, chẳng hề hấn gì .” 

 

Hừ, chỉ mong đúng như lời

 

Khó khăn lắm mới đỡ phòng, chuẩn bước , Giang Nghiễn trò: 

 

“Giờ với nàng ở chung một chỗ, sẽ giận chứ?” 

 

Giọng điệu thì vẻ quan tâm, hiểu chuyện, nhưng ánh mắt cứ láo liên, rõ ràng là mong ai sẽ ghen đây mà. 

 

Viện đúng là yên tĩnh, nhưng cũng nhỏ thật, chỉ một gian phòng ngủ. 

 

Ta sợ ngủ cùng sẽ va chạm vết thương của , nên bảo bày biện chiếc giường thấp ngoài phòng khách để tạm ngủ vài hôm. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-ta-mat-tri-nho/2.html.]

 

Giang Nghiễn tưởng lo lắng cho , tiện chăm sóc gần gũi, cũng chẳng buồn phủ nhận.

 

Hiện tại, trong mắt , chỉ là hai danh phận cùng sống chung một mái nhà. 

 

Ta lắc đầu, an ủi

 

“Yên tâm , sẽ giận .” 

 

Cơ thể Giang Nghiễn khựng một chút, cúi đầu quan sát nét mặt thật lâu, xác nhận rằng đùa, trong đầu tưởng tượng chuyện gì mà lập tức nổi đóa lên. 

 

“Hắn đối xử tệ với nàng ? Có bắt nạt nàng ?” 

 

Chàng nắm chặt lấy vai , giọng nghiêm túc: 

 

“Nàng đừng chịu ấm ức vì bất kỳ ai.” 

 

“Đợi khỏi hẳn, sẽ nàng giải quyết chuyện hôn sự .” 

 

Nói đến đây, giọng nhướng lên, thu tay về khoanh ngực: 

 

“Không còn cách nào khác, bản tính vốn chính trực lương thiện, nàng đừng hiểu lầm gì nhé.” 

 

“...” 

 

Thật sự là suýt nữa thì hiểu lầm đấy. 

 

Ta đưa tay chọc nhẹ vai , giả vờ bất đắc dĩ: 

 

“Chàng bớt lo chuyện bao đồng , bây giờ yêu , hòa ly .” 

 

Đây là đầu tiên bày tỏ lòng một cách thẳng thắn như thế. 

 

Nếu là , chắc hẳn sớm mất vẻ bình tĩnh, đắc ý thôi

 

giờ mất trí nhớ, trùng hợp quên luôn những khúc mắc giữa chúng trong hai năm gần đây, cũng như chuyện thành

 

Sắc mặt Giang Nghiễn lập tức tái nhợt, cái cằm vốn nhướng lên cũng cúi xuống, giọng khàn khàn: 

 

“Hôm nay nàng về thăm nhà đẻ, cũng chẳng thèm cùng nàng...” 

 

“Thẩm Tiểu Tiểu, nàng mù cả mắt lẫn tim .” 

 

Ta: “...” 

 

Mắng chính mắt thì thôi , mắng cả là mù chứ? 

 

Vở kịch xem vẫn tiếp tục, khẽ thở dài: 

 

“Chàng hiểu , bây giờ thể thiếu .”

 

Giang Nghiễn trông đúng là chẳng hiểu gì về cả, chân mày nhíu chặt, giọng cũng khô khốc: 

 

“Bây giờ trân trọng nàng, nhất định cũng sẽ để nàng trong lòng.” 

 

“Thay vì để giày vò mãi, chi bằng sớm giải thoát cho bản .” 

 

“Những lời mẫu khuyên nàng đấy, nàng nhớ để tâm.” 

 

Ta chớp chớp mắt, dùng tay áo lau khô nước mắt do cố nhịn mà chảy

 

“Những lời , chờ về phủ để bá mẫu tự khuyên nhé.” 

 

Chàng tưởng đang tủi , gạt tay , tự lau nước mắt cho

 

“Khóc cái gì? Khóc nhiều hỏng mắt, càng khó chọn phu quân đấy.” 

 

“Nếu thật sự ai cần nàng nữa, cũng ngại miễn cưỡng để nàng ở nhà vài chục năm.” 

 

Ta thật sự đáp thế nào, sợ nhịn mà phá hỏng mất vai diễn. 

 

Chỉ đành cúi đầu che giấu nụ , đuổi về giường ngủ.

Loading...