PHU THÊ PHẢN DIỆN NHẬN NUÔI NAM CHÍNH CHÍNH ĐẠO - Chương 1.
Cập nhật lúc: 2025-07-23 21:41:54
Ta véo tay Đồ Lão Lục: “Giao tiền đây!”
Đồ Lão Lục hất tay : “Mụ già thúi! Trong chỉ còn hai lượng bạc. Ta mua thuốc cho thằng nhóc , đến tiền đường để về sơn trại cũng chẳng còn!”
Ta giật lấy cái túi tiền rách của : “Đã cứu thì đừng keo kiệt chút tiền gì. Sau bắt nó kiếm cho là .”
Ta tiệm thuốc, mua một bình thuốc trị thương đắt đỏ, kê thêm ba thang thuốc bổ m.á.u dưỡng khí. Lúc bước , trong tay chỉ còn hai mươi văn tiền.
Đồ Lão Lục lầm bầm dẫn mua mười cái màn thầu, hai cái bánh nướng và ba quả trứng gà luộc.
Khi về ngôi miếu đổ nát, Lục Thiên Hành tám tuổi vẫn còn bất tỉnh.
Cơ thể nhỏ xíu của nó cuộn tròn trong đống rơm khô, quần áo loang lổ m.á.u khô, mặt mũi trắng bệch, cứ như chỉ cần thở một nữa là tắt thở đến nơi.
Nghĩ đến đời thằng nhóc là chính đạo hùng, lúc g.i.ế.c hai vợ chồng mắt thèm chớp lấy một cái, liền hận đến nghiến răng.
“Mẹ kiếp, đời nhất định cho nó học kiếm nữa, đ.â.m đau gần chết!”
Đồ Lão Lục nhạo: “Có dạy nó, chúng cũng dạy cái gì. Một đứa chỉ múa đao, một đứa chỉ vung chùy sắt, lấy cái gì mà dạy?”
Hắn đúng.
Dù bọn cũng chỉ là thổ phỉ, từng học qua võ công chính thống. Làm so với sư phụ đời của nó, đường đường là minh chủ võ lâm xuất danh môn chính phái.
Lúc bôi thuốc lên vết thương cho Lục Thiên Hành, nó đau đến tỉnh .
Đôi mắt đen to tròn của nó bọn đầy cảnh giác: “Các ngươi là ai?”
Đồ Lão Lục quái dị: “Chúng là Hắc Bạch Vô Thường, đến đòi mạng ngươi đây! Mau quỳ xuống xin tha mạng!”
Lục Thiên Hành liếc vết thuốc , ngẩng đầu tỉnh bơ: “Hắc Bạch Vô Thường mà cũng cứu ?”
Ta chìa tay : “Cứu ngươi tốn mười lượng bạc. Trả tiền .”
Lục Thiên Hành trợn mắt: “Mười lượng? các ngươi cướp?”
Ta cũng quái dị: “Không trả ? Vậy thì con bọn để trừ nợ nhé, hề hề!”
Lục Thiên Hành: “...”
Thế là, Lục Thiên Hành, từng là ánh sáng chính đạo, nay xu dính túi trở thành con nuôi của hai tên thổ phỉ như chúng .
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Tiền hết sạch, nên chúng đành cuốc bộ trở về sơn trại.
Thuốc trị thương đắt tiền bắt đầu phát huy tác dụng, vết thương của Lục Thiên Hành hồi phục nhanh chóng, nó thể dậy .
Đồ Lão Lục bện một sợi dây dài bằng cỏ lau, buộc một đầu thắt lưng , đầu cầm chặt trong tay, phòng trường hợp thằng nhãi bỏ trốn.
Lục Thiên Hành tức giận : “Thả ! Ta chó!”
Đồ Lão Lục khinh thường đáp: “Tất nhiên ngươi . Chó còn canh gác ban đêm, ngươi thì tích sự gì?”
Lục Thiên Hành nghẹn lời.
Bởi vì đêm đó ngủ trong hang, nó mệt mỏi đói lả, ngủ say như chết.
Ta và Đồ Lão Lục phiên canh lửa xua đuổi sói hoang.
Mặt nó vẫn còn tím bầm, bóc một quả trứng, lăn qua lăn vết bầm cho nó.
Lục Thiên Hành trân trối: “Tại các với ?”
Ta toe toét: “Ngươi mắt sang mày thanh thế , mang về cho con gái ngắm. Nếu nó thích, bắt ngươi con rể nuôi từ bé.”
Lục Thiên Hành giơ tay ném quả trứng .
Đồ Lão Lục bắt lấy, nhúng nước suối rửa rửa nhét miệng : “Thiền Nương , thằng nhóc là thứ vô ơn bạc nghĩa, cho nó chẳng thà ngươi để dành ăn cho .”
hôm , khi mang trứng đến lăn mặt cho Lục Thiên Hành như thường lệ, nó như thấy gì, cũng ngăn cản nữa.
Vừa đến núi, Đồ Lão Lục liền đá nó một cái: “Mẹ ngươi đói . Đi săn ít thịt về !”
Vết thương ngoài da mặt Lục Thiên Hành khỏi hẳn, vết thương cũng gần lành, hiện giờ nó khỏe hơn cả hai vợ chồng .
Nó liếc .
Trên đường , vì nó cần tĩnh dưỡng nên Đồ Lão Lục trông chừng mở đường. Tất cả lương khô đều do hai họ ăn hết.
Còn , chỉ ăn ba quả trứng và một mẩu bánh ngâm nước, gầy rộc, mặt mũi trắng bệch.
Khốn thật, còn nhan sắc của bà!
Lục Thiên Hành lấy ná và d.a.o găm trong túi , : “Ta săn thỏ. Các ngươi chờ ở đây, đừng chạy lung tung.”
Bọn vốn chẳng còn sức để chạy.
Nếu nó bỏ trốn, chúng cũng chẳng giữ nổi.
Một canh giờ , nó với ba con chim sẻ, hai con thỏ hoang và một con gà rừng.
Đồ Lão Lục trợn tròn mắt: “Tổ bà nó, đây chính là sức mạnh của nam chính ? Mới tí tuổi đầu mà săn từng đó?”
Hai vợ chồng liếc : Xong xong , ánh sáng của chính đạo đúng là kỳ tài võ học. Sau lỡ nó phản thì ?
Sau một bữa no nê, chúng bắt đầu bắt nạt Lục Thiên Hành, quyết tâm để nó ai mới là cha nó!
Đồ Lão Lục: “Con trai , ngươi mệt . Cõng lên núi .”
Ta ôm cổ nó, nhảy lên lưng: “ đó đúng đó. Mẹ ngươi nổi nữa . Ngươi còn trẻ, vận động nhiều chút mới .”
Thân thể tám tuổi của Lục Thiên Hành loạng choạng một lúc, đành vòng tay đỡ chân để giữ thăng bằng. Nó nghiến răng : “Cõng thì cõng, nhưng ngươi thể bỏ hai cái chùy sắt xuống ?”
Ta buồn rầu : “Con trai , chùy sắt là bảo bối của . Mẹ nỡ bỏ , hu hu hu...”
Lục Thiên Hành: “...”
Đường lên núi cực kỳ khó . Đồ Lão Lục mở đường, Lục Thiên Hành lặng lẽ theo .
Ta thấy mồ hôi nó đầm đìa, bèn lấy tay áo lau giúp: “Lau khô mồ hôi sẽ nhòe mắt. Đi nhanh lên, đừng nghỉ.”
Chút xúc động lóe lên trong lòng Lục Thiên Hành lập tức tan biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-the-phan-dien-nhan-nuoi-nam-chinh-chinh-dao/chuong-1.html.]
Hẹ hẹ hẹ, bọn là phản diện! Làm gì thương hại ai!
Khi đến Hắc Sơn Trại, gác cổng là Ngưu Nhị hô to: “Lục đương gia về !!”
Một đám ồn ào ùa nghênh đón.
Đại đương gia hỏi: “Lão Lục, ngươi cướp gì ho ?”
Đồ Lão Lục ấp úng: “Đại đương gia, ... gì...”
Mặt Đại đương gia sa sầm: “Ngươi nhắc nữa xem?”
Ta nhảy xuống khỏi lưng Lục Thiên Hành, vội vàng tiếp lời: “Đại đương gia, Kiếm Môn đúng là xui tận mạng. Bọn còn kịp cướp thì cả nhà ông g.i.ế.c sạch! Nhà cũng thiêu rụi luôn !”
“Cái gì? Diệt môn? Mẹ nó chứ, lão già đó thể chờ thêm một ngày hẵng c.h.ế.t ?”
Mắt Lục Thiên Hành lóe lên lửa giận, nắm tay siết chặt, suýt nữa lao lên.
Bởi vì môn chủ của Kiếm Môn chính là cha ruột của nó.
Ta túm c.h.ặ.t t.a.y nó, hùa theo Đại đương gia: “ đúng ! Hại bọn về tay trắng luôn!”
Đại đương gia mắng một câu, giơ tay tát Đồ Lão Lục: “Vô dụng! Đến một thằng ngốc cũng cướp nổi, giữ ngươi để gì hả?”
Lúc đang đánh, ông chợt thấy Lục Thiên Hành: “Thằng nhỏ ở ?”
Ta vội chắn mặt Lục Thiên Hành, lau nước mắt : “Đây là con ruột của , thất lạc từ nhỏ, nay mới tìm !”
Đại đương gia nổi trận lôi đình: “Ngươi mới mười tám tuổi, lấy đứa con bảy tám tuổi? Ngươi coi mù ?”
Thế là, một trận ăn đòn tơi bời, món hàng lỗ vốn họ Lục vẫn giữ .
Hai vợ chồng khập khiễng, đưa nó về căn nhà rách nát của .
Trên giường đất, một bé gái bốn tuổi đang ngủ say.
Ta ném cái chùy xuống, chạy tới ôm con bé: “Cục cưng của ~ cục vàng của ~ cha về đây!”
Bé gái tiếng ồn tỉnh, ngái ngủ mấy câu thấy mặt thì hét lên: “Mẹ! Cha! Hai về !!”
Lục Thiên Hành từng thấy đứa bé nào cổ họng khỏe như , dọa giật cả .
Đồ Lão Lục cũng ném d.a.o lớn xuống, lao tới: “Bàn Nha~ Con gái ngoan của cha~”
Bàn Nha tát cho một cái: “Cha xí, tránh !”
Mắt con bé lấp lánh, chằm chằm thiếu niên lạ mặt trong phòng.
Nó nhảy xuống giường chạy đến, ôm lấy chân Lục Thiên Hành, chớp chớp đôi mắt to long lanh: “Ca ca trai quá ~ Chắc chắn là tướng công tương lai của , đúng ?”
Lục Thiên Hành bế nó lên, lạnh lùng đáp: “Bát tự của , khắc vợ.”
Bàn Nha lập tức nhăn mặt: “Tên đàn ông thúi, buông ! Đừng lây xui xẻo cho !”
Lục Thiên Hành: “...”
Chết , suýt quên... con gái tương lai là thánh nữ Ma Giáo, nhân phẩm cực tệ!
Nghĩ đến cái kết bi thảm kiếp khi con gái vạn tiễn xuyên tim, liền bàn với Đồ Lão Lục:
"Hai dạy con dễ dạy hư nó. Hay là giao nó cho Lục Thiên Hành chăm?”
"Thằng nhãi suốt ngày vẻ nghiêm trang, mặt lạnh như tiền đó thể dạy đứa con gái ?”
" tiểu sư của nó kiếp đấy, sự dạy dỗ của nó mà trở thành nhất tài nữ của võ lâm ?”
"…Ờ thì… cũng đúng thật.”
Thế là hai vợ chồng quăng Bàn Nha cho Lục Thiên Hành:
"Này, từ hôm nay ngươi chịu trách nhiệm chăm sóc .”
Lục Thiên Hành liếc mũm mĩm, chắc nịch, hít sâu một . Nhịn.
Từ đó, Lục Thiên Hành đổi tên thành Đồ Thập Lượng, chính thức trở thành một tiểu sơn tặc ở Hắc Sơn Trại.
Mấy tiểu sơn tặc trong trại cần cướp.
Việc của họ là đốn củi, ruộng, nuôi gà, vịt, thỏ và heo rừng, và tập luyện b.ắ.n ná.
Lục Thiên Hành xuất từ Kiếm Môn, là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đến lớn từng động tay lao động chân tay.
Nó từng heo rừng rượt chạy mất một chiếc giày.
Ta ôm Bàn Nha sằng sặc: “Con gái , ca ca con kìa... vụng về kìa, ha ha.”
Đồ Lão Lục nhét rìu to của Lão Trầm tay nó, dạy nó cách chẻ củi, giao nhiệm vụ:
"Hai mươi khúc gỗ , chẻ hết. Chưa xong thì đừng mong ngủ.”
Lục Thiên Hành cắn răng chịu đựng suốt hai đêm dài, mệt mỏi rã rời, cuối cùng cũng chẻ xong hết củi.
Đồ Lão Lục chất củi thành bó, đặt cửa, chờ Nhị đương gia phái tới lấy.
Lục Thiên Hành nhíu mày:
"Chỗ củi để chúng dùng ?”
Ta lắc đầu:
"Trong thôn còn nhiều già mất con, góa phụ mất chồng, họ chẻ nổi củi. Như Liễu thẩm đối diện đó, vẫn dựa sơn trại phát củi sống qua ngày ?”
Liễu thẩm thể trạng yếu ớt, chồng bà năm xưa cướp một phú thương núi, hộ vệ của họ g.i.ế.c chết.
Từ đó đến nay, bà một nuôi hai đứa trẻ sinh đôi, dựa trại cưu mang.
Lục Thiên Hành sang, thấy hai đứa trẻ gầy gò còn yếu hơn cả Bàn Nha đang nép lưng Liễu thẩm, ánh mắt thèm thuồng chồng củi cửa nhà chúng .
Trong khoảnh khắc , nó bỗng cảm thấy cái ổ cướp … cũng đến nỗi tệ.