Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

PHU THÊ PHẢN DIỆN NHẬN NUÔI NAM CHÍNH CHÍNH ĐẠO - Chương 2.

Cập nhật lúc: 2025-07-23 21:41:55

Người thu gom củi chính là Nhị đương gia, cũng là của Đại đương gia.

Khi thấy những bó củi to mang về, bà bắt đầu giọng chua ngoa:

“Cuối cùng cũng một nộp đủ. Ta mà, nuôi con gái thì ích gì? Cuối cùng vẫn mang một thằng con trai về.”

Mặt Bàn Nha lập tức tối sầm : “Mụ già thúi xem thường ai hả? Sau bà đây lớn lên, bà đây cũng sẽ bá chủ một phương!”

Nhị đương gia nhéo một bên má mũm mĩm của con bé: “Bá chủ? Với cặp tay chân tí tẹo đó hả?”

Con bé mập tức giận nhảy dựng lên, định lao đánh .

Lục Thiên Hành túm cổ áo kéo nó : “Đánh với mắng chửi sẽ em đấy. Ngươi yêu nữ Ma giáo cơ mà.”

Bàn Nha: “…”

Con bé lập tức ngậm miệng , chỉ bó củi hiệu cho Nhị đương gia lấy .

Nhị đương gia còn định châm chọc thêm, nhưng Lục Thiên Hành bước lên : “Cha còn nấu cơm cho . Nếu Nhị đương gia kiểm xong thì xin mời rời .”

Dù mới tám tuổi, mặc áo vải thô sơ, nhưng khí chất kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lẽo của nó khiến Nhị đương gia sợ hãi lùi , lẩm bẩm bỏ .

“Thiền Nương, nhặt con trai thì đừng tưởng giỏi giang gì!”

Nhị đương gia là góa phụ, bản lĩnh gì, nhờ con trai mà cuộc sống lên hương, nên luôn khinh thường những phụ nữ con trai trong trại.

Ta còn trẻ, con, nên ức h.i.ế.p nhiều năm.

Cả Đồ Lão Lục cũng từng mắng là đồ đàn ông vô dụng vì con trai.

Đây là đầu tiên bảo vệ chúng .

Bàn Nha chạy tới, nhẹ nhàng vỗ đầu :

“Mẹ, con sẽ trở thành yêu nữ Ma giáo, còn ca ca sẽ đại ma đầu, để ai dám bắt nạt nữa!”

Bởi vì Lục Thiên Hành bảo vệ chúng , nên con bé bắt đầu gọi nó là “ca ca”, còn mong nó phấn đấu trở thành đại ma đầu.

Ta chỉ gượng.

Nói nhỉ, chuyện nuôi một đại ma đầu, thật sự kinh nghiệm.

Lục Thiên Hành dừng một lúc, mập mạp từng ghét bỏ mấy ngày , : “Yêu nữ gì mà tên là Bàn Nha?”

Bàn Nha đầu trợn mắt với nó: “Thì ? Bàn Nha dễ thương mà!”

Lục Thiên Hành xoa đầu con bé, đầu tiên từ khi đến Hắc Sơn Trại: “Để ca ca đặt tên cho .”

Trong trại 123 , mà tới ba chữ.

Lục Thiên Hành từng sách, học thức vượt xa khác.

Nó đặt tên cho con bé là Đồ Thanh Dương.

Tên lấy từ Kinh Thi - Trịnh Phong - Dã Hữu Mạn Thảo.

“Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề"

"(Một dung mạo kiêu sa,

Thanh tao ánh mắt, mượt mà dáng xuân.)"

Mong rằng con bé sẽ như tự do như gió, vang danh bốn phương.

Con bé thích cái tên lắm, liền đòi Lục Thiên Hành dạy chữ.

Lục Thiên Hành dạy trăm , chữ của con bé vẫn như gà bới.

Ta chịu nổi: “Con gái ngốc nghếch! Mẹ còn hơn đấy!”

Ta dùng cành cây ba chữ “Đồ Thanh Dương” méo mó lên cát, trông vẫn hơn chữ của Bàn Nha.

Lục Thiên Hành đột nhiên hỏi : “Sao ai cũng gọi ngươi là Thiền Nương?”

Ta nó, xóa chữ đất, :

“Ta một song sinh. Chúng sinh Trung Thu. Năm một thư sinh nghèo ngang qua xin nước, đặt tên cho tỷ là ‘Thiền Quyên’, ý là trăng sáng. Ta tên A Thiền, nàng tên A Quyên.”

“Muội ngươi cũng ở Hắc Sơn Trại ?”

Ta lắc đầu:

“Năm đó quê mưa suốt hai tháng liền, lúa úng hết, thu hoạch gì. Địa chủ tới đòi thu tô, nhà gì trả, liền bắt . Cha đòi , gia đinh đánh chết. Muội liều mạng cắn , kết quả cũng giết. Từ đó chỉ còn A Thiền, còn A Quyên nữa.”

Lục Thiên Hành im lặng gì.

Ta vẫn tiếp tục: “Còn tại chết? Là vì Đồ Lão Lục cứu !”

Ta chồng vạm vỡ với vẻ sùng bái:

“Hắn cùng vài vị đương gia kéo tới cướp nhà địa chủ. Những khác đều lo cướp vàng bạc, còn g.i.ế.c địa chủ và gia đinh, báo thù cho . Thế nên theo về Hắc Sơn Trại vợ !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-the-phan-dien-nhan-nuoi-nam-chinh-chinh-dao/chuong-2.html.]

Đồ Lão Lục vỗ n.g.ự.c ha hả: “Thằng nhóc , học hỏi . Cha ngươi là đàn ông đích thực!”

Lục Thiên Hành bĩu môi, chẳng thấy chuyện đó cảm động gì.

Nó hỏi Đồ Lão Lục tại sơn tặc.

“Bảy năm , quê mất mùa, ai cũng đói. Chúng sông bắt cá ăn, quan phủ vu bọn ăn trộm lễ vật tế Long Vương, chặn đầu sông dựng rào thu tiền qua sông. Có tiền thì ai thèm sông bắt cá? Thế là bọn xông , bắt cá ăn no, trốn lên núi sơn tặc!”

Phần lớn trong Hắc Sơn Trại đều là trốn lên núi thời điểm đó.

Đại đương gia là cầm đầu đánh quan, nên tôn kính.

Bàn Nha nhảy dựng lên: “Còn con nữa, còn con nữa!”

Ta : “ , còn Bàn Nha. Con bé bọn buôn bắt, chuẩn bán thanh lâu. Ta và Lão Lục gặp , đánh bọn buôn , mang con bé về. Từ đó trở thành Thiền Nương!”

Lục Thiên Hành lẩm bẩm:

“Bảo cứ thắc mắc một cô nương mười tám tuổi con gái bốn tuổi.”

Làm như chuyện lạ lắm bằng.

Cô nương mười ba, mười bốn tuổi thì gì lạ?

Ta còn thấy cô nương mười tuổi cha bán vợ để đổi lấy gạo chứ!

Từ hôm đó, Lục Thiên Hành chấp nhận phận Đồ Thập Lượng.

Chúng bắt nó việc suốt ngày, nó cũng oán trách gì nữa.

Chúng thở phào: “Chăm gà, cho heo ăn cả ngày, chắc còn thời gian luyện võ !”

Nào ngờ, Tam đương gia nó dùng ná giỏi liền tới chiêu mộ tử: “Đồ Thập Lượng, học thương pháp ?”

Ông trời ơi, ông nhất định ép tên kỳ tài võ học g.i.ế.c cha g.i.ế.c ?

Hắc Sơn Trại sáu đương gia:

Đại đương gia: Trí dũng song , nhưng tính khí nóng nảy.

Nhị đương gia: Tính tình chua ngoa, nhưng khi phân chia lương thực ưu tiên già, phụ nữ, và trẻ em nơi nương tựa.

Tam đương gia: Từng là binh lính, giỏi thương pháp, binh pháp, là lập kế hoạch chính cho trại.

Tứ đương gia: Thư sinh già trượt nhiều , nhờ chữ nên cũng nhận một ghế đương gia, phụ trách tài chính.

Ngũ đương gia: Chồng của Liễu thẩm, mất.

Đồ Lão Lục mạnh khỏe, dùng đao, săn thú nên giao ghế Lục đương gia.

Thân phận con trai môn chủ Kiếm Môn của Lục Thiên Hành, chỉ và phu quân .

Nó luôn giữ bình tĩnh, đòi xuống núi báo thù.

Tam đương gia nhận nó đồ , Tứ đương gia thấy nó chữ thì cho nó dạy mấy đứa trẻ học.

Thế là việc chẻ củi, gánh nước, nuôi gà, nuôi heo rơi hết lên đầu chúng .

Đồ Lão Lục gầm lên: “Sao nam chính may mắn thế chứ? Vào ổ cướp mà còn sống sung sướng!”

Ta cũng thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ là do chúng đối xử quá với nó?”

Thế là chúng quyết định tăng độ khó: Bắt nó dậy sớm đun nước cho cả nhà, nấu cơm trưa, chiều săn, tối kèm Bàn Nha học chữ.

Lục Thiên Hành chịu hết mấy việc đầu, nhưng tới cái cuối thì...

“Mẹ, con thấy Hắc Sơn Trại cần tính toán sổ sách. Hay học chữ luôn ?”

"

"

Ta: ?????

Ta coi ngươi như con, ngươilại coi như học trò? Ngươi phản ?

Tứ đương gia đưa bàn tính cho , đến mức ria mép cong lên:

“Ta già , mắt kém, tính nổi nữa. Thiền Nương, học từ con trai cho .”

Ta - phụ nữ cầm chùy sắt đập trời, giờ bò lên bàn học gảy bàn tính. Hu hu hu!

“Một lên là một, hai lên là hai, ba lên là ba… một xuống, năm trừ bốn, hai xuống, năm trừ ba, ba xuống, năm trừ… trừ… đồ quỷ! Gảy bàn tính khó quáaaa!!!”

Lục Thiên Hành tức giận đến mức bốc khói: “Cái công thức đơn giản mà cũng nhớ nổi…”

chữ như gà bới của Bàn Nha, càng nổi cáu: “Đồ Thanh Dương, bao nhiêu , vẩy bút ! Muội đang bôi cái gì hả?”

Đồ Lão Lục liếc hai con chúng - những kẻ đánh mất hy vọng - lặng lẽ lẻn ngoài, quyết định vẫn nên luyện đao thêm chút nữa.

Có lẽ... khiến ánh sáng chính nghĩa tức c.h.ế.t là một cách báo thù mới, hẹ hẹ hẹ.

Loading...