Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

PHU THÊ PHẢN DIỆN NHẬN NUÔI NAM CHÍNH CHÍNH ĐẠO - Chương 3.

Cập nhật lúc: 2025-07-23 21:41:56

Làm sơn tặc thì tất nhiên cướp bóc.

dạo gần đây, cướp bóc chẳng còn là nghề kiếm ăn nữa.

Trên quan đạo thì đám sơn tặc khác còn hung hãn hơn chúng , còn đường nhỏ thì đều nghèo rớt mồng tơi, chẳng cướp gì.

Đã lâu , chúng kiếm đồng nào từ nghề cũ.

Thế nên, Hắc Sơn Trại đành chuyển sang ăn phụ: khai hoang, đốn củi, săn thú.

Dĩ nhiên, khai hoang trái phép là phạm pháp, nhưng chúng vốn là sơn tặc, triều đình quản nổi, cũng đành mặc kệ.

Muốn nuôi sống hơn trăm miệng ăn, sơn trại cũng xoay đủ cách.

May mà Lục Thiên Hành giỏi săn bắn, xuống núi buôn bán cũng thuận lợi hơn nhiều.

Dân thành thị mê món ăn hoang dã, nên cả nhà bốn hóa trang thành gia đình thợ săn bình thường, gánh hàng xuống chợ bán.

Đồ Lão Lục khiêng hàng chợ, Bàn Nha rao bán to rõ:

“Thịt rừng đây~ Mới săn hôm qua~ Đến xem , đồ tươi ngon~”

Chẳng bao lâu đến hỏi giá.

Lục Thiên Hành đội nón rơm che mặt, sợ nhận , ánh mắt vẫn liên tục đảo quanh, như đang tìm kiếm ai đó.

Kiếm Môn diệt tròn một năm, võ lâm cũng tin tức gì về thừa kế duy nhất của Kiếm Môn.

Chúng giấu nó kỹ.

, mất tất cả như nó sẽ từ bỏ ý định báo thù.

Giống như lúc Đồ Lão Lục giúp báo thù, lập tức đồng ý gả cho .

Lục Thiên Hành mất còn nhiều hơn , thể sống đời an nhàn núi?

Ta nhét hai lượng bạc kiếm tay nó:

“Con trai , mua chút đồ ăn vặt cho con. Tết sắp đến , mua cho mỗi trong nhà một bộ quần áo mới nữa nhé. Xài cho khéo.”

Nó siết chặt bạc, chau mày:

“Không sợ con cầm tiền chạy mất ?”

Ta hừ một tiếng:

“Kẻ thù của con vẫn còn truy lùng. Con chạy ?”

Sau khi nó , Đồ Lão Lục tới gần hỏi :

“Thiền Nương, thả nó thì thôi, còn cho tiền?”

Ta trợn mắt:

“Chàng quên hôm nay là ngày gì ?”

Đồ Lão Lục ngẫm một lúc, bừng tỉnh:

“Ngày giỗ cha nó?”

Ta vỗ đầu nó:

“Là ngày cô cô nó đến tảo mộ!”

Kiếp mãi đến cuối đời chúng mới cô cô của Lục Thiên Hành chính là phu nhân của Trấn Tây đại tướng quân.

vốn là trẻ mồ côi Kiếm Môn nhận nuôi từ nhỏ, mười lăm tuổi thì gả cho một võ tướng.

Không ngờ chồng bà đến chức Đại tướng quân.

Khi vinh quy bái tổ, bà tin Kiếm Môn diệt môn, dưỡng phụ dưỡng mẫu, ca ca tẩu tẩu đều c.h.ế.t sạch, cháu trai thì rõ tung tích.

Tìm hiểu một hồi, kẻ tung tin bịa đặt rằng: Hắc Sơn Trại cướp thất bại nên g.i.ế.c diệt khẩu.

Bà tức giận đến mức thuyết phục triều đình ban lệnh tiêu diệt Hắc Sơn Trại.

Hơn trăm trong trại, c.h.ế.t oan đến bảy, tám chục mạng. Số còn thì tan đàn xẻ nghé, lưu lạc khắp nơi.

Nhà ba chúng đẩy Ma giáo, vật hi sinh trong trận chiến hai phe chính tà.

Sau dù chân tướng phơi bày, nhưng ai thèm quan tâm đến một ổ sơn tặc nho nhỏ chứ?

Bách tính còn vỗ tay reo hò, ca ngợi tướng quân phu nhân vì dân trừ hại.

Giờ chúng trùng sinh, nam chính nhân chứng sống, cô cô nó chắc đến nỗi phát động chiến dịch tìm diệt sơn tặc nữa … nhỉ?

Dù gì, chúng cũng là ân nhân cứu mạng của Lục Thiên Hành mà… nhỉ?

Hoàng hôn buông xuống, thịt rừng bán hết sạch, Bàn Nha ngủ gục trong vòng tay .

Vẫn thấy Lục Thiên Hành .

Đồ Lão Lục cau : “Chẳng lẽ tên nhóc đó chạy thật ? Nó tìm cô cô ?”

Ta cũng thấy lo: “Tính sai ?”

Nếu về sớm, cửa thành sẽ đóng mất.

Khi chúng định rút lui, thì Lục Thiên Hành , dắt theo một con ngựa què và hai bọc vải.

Đồ Lão Lục tròn mắt: “Ngựa ở ?”

“Hai lượng bạc mua đấy.”

Đồ Lão Lục đau lòng: “Một lượng bạc mua năm trăm cân gạo. Ngươi đem mua con ngựa què? Thằng con phá sản !”

Lục Thiên Hành đáp: “Nó tuy què, nhưng vẫn . Mẹ với thể cưỡi về, đỡ mệt.”

Xem bắt cõng leo núi đúng là ác mộng với nó.

Ta ôm lấy nó: “Hu hu hu, con đúng là đứa con hiếu thảo, nghĩ cho !”

Lục Thiên Hành ngượng ngùng đẩy , vỗ bọc vải lưng ngựa: “Quần áo may sẵn đắt quá, con mua hai cây vải. Về nhà tự may.”

Ta chớp mắt: “ may vá?”

Lục Thiên Hành: “… Con sẽ học may.”

Ta ôm lấy nó định thơm một cái: “Con ngoan~”

Lục Thiên Hành chui qua cánh tay , né cái hôn.

Bàn Nha mơ màng mở mắt, thấy ca ca, liền vươn tay: “Thập Lượng ca ca, mua hồ lô đường và bánh hạt dẻ cho nè, ăn ăn .”

Trái tim Lục Thiên Hành lập tức tan chảy, ôm hỏi: “Còn mua gì nữa?”

“Ta còn mua son phấn và bí kíp trở thành yêu nữ! Tốn hết hai mươi đồng!”

“Ca ca? Sao giận ? Ca ca?”

“Ca ca ơi, còn mua cả bí kíp trở thành đại ma đầu cho nữa mà?”

Lục Thiên Hành ném con bé lên lưng ngựa: “Câm miệng! Ta thể nào đứa ngốc như !”

Chúng mua thêm một chiếc xe bò cũ, sắm sửa ít đồ dùng, rời khỏi thành khi cửa đóng.

Trên đường, ngoái , thấy vài theo từ xa.

Lục Thiên Hành liên hệ với cô cô .

Chỉ mong tướng quân phu nhân thông tình đạt lý, tha cho đám sơn tặc đáng thương bọn .

Từ đó về , Lục Thiên Hành an Hắc Sơn Trại.

Có lẽ vì phận thật sự thể lộ , nên sống ở vùng nghèo nàn hẻo lánh thế là nơi trú ẩn an nhất.

Nó thật sự học may vá, đến Tết cả nhà đều mặc đồ nó may, trở thành gia đình phong cách nhất trại.

Từ đó, Bàn Nha bám ca ca như sam: “Ca ca, trở thành yêu nữ, sẽ bắt một mỹ nhân về vợ cho !”

Lục Thiên Hành: “… Vứt ngay bí kíp yêu nữ . Toàn dạy vớ vẩn gì thế?”

Bàn Nha tô son trét phấn, trông như nữ quỷ.

Lục Thiên Hành lấy đầu mẫu, dạy con bé cách tô son, vẽ mày, biến thành mỹ nhân yêu kiều.

Bàn Nha khoác lụa mỏng, uốn éo như rắn nước, cái m.ô.n.g tròn tròn lắc lư qua .

Lục Thiên Hành lôi nó dậy từ sáng sớm gánh nước, leo núi, dạy giơ đao múa kiếm, biến mỡ thành cơ bắp.

Con bé học từ sách cách gọi : “Lang quân ơi~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-the-phan-dien-nhan-nuoi-nam-chinh-chinh-dao/chuong-3.html.]

Lục Thiên Hành chỉ hết đám đàn ông trong làng:

“Không tuấn tú bằng thì đều là đầu heo, gọi lang quân”

Bàn Nha: “…”

Lục Thiên Hành dạy tận tâm, nên lúc nó lén lút ngoài ban đêm, cũng lười hỏi nó .

Còn việc võ công của nó ngày càng lợi hại, chúng càng dám hỏi.

, nó cũng dạy tất cả cho Bàn Nha. Chúng thiệt thòi gì.

“Mẹ , tháng tính sai ba chỗ. Thu chi khớp. Tính từ đầu.”

Ta: “…”

Tên bận như còn rảnh tính sổ sách gì?!

Ta tức giận: “Đồ Thập Lượng, đồ bất hiếu! Dám nghi ngờ...?”

"Ta nung chảy chùy sắt."

Ta: “Oa oa… Để tính .”

Dù gì cây chùy sắt cũng là pháp bảo hộ của mà!

Đồ Lão Lục lăn lộn.

Lục Thiên Hành lạnh giọng: “Cha , đao pháp mới con dạy cha luyện mấy ? Dám đấu với đại đương gia ?”

Mặt Đồ Lão Lục cứng đờ: “Ta tìm luyện ngay đây!”

Chín năm cứ thế trôi qua.

Đồ Thập Lượng trở thành nhân tài trẻ tuổi ưu tú nhất của Hắc Sơn Trại.

Bàn Nha thì trở thành nữ bá vương của trại.

Ca ca lừa nó: “Nếu thể bắt cả trại từ già đến trẻ lời, thì chính là yêu nữ.”

Bàn Nha gật đầu nghiêm túc: “Bọn họ dám lời , sẽ cho bọn họ xem chút quyền cước. Bảo đảm sẽ khiến bọn họ răm rắp."

Ta sổ sách, chỉ lắc đầu.

Con gái ngốc của , con ca ca con từ đầu nuôi con theo đường nữ hiệp ?

Không là do Trại Hắc Sơn bình yên quá lâu, do và chồng đổi quỹ đạo vận mệnh của Lục Thiên Hành, năm nọ, chúng đột ngột gặp một trận lũ.

Nửa trại cuốn trôi, gia súc c.h.ế.t gần hết, mùa màng tan hoang.

Hơn bốn mươi thiệt mạng.

Chúng tránh binh lính truy quét sơn tặc, nhưng thoát nổi thiên tai.

Lão thư sinh chân yếu tay run vùi đất cùng con trai trong lúc sườn núi sụp xuống.

Nhị đương gia lúc nào cũng lèm bèm chuyện khác con trai, dùng gậy kéo bảy bé gái khỏi dòng nước lũ, còn bản thì cuốn trôi.

Đồ Lão Lục thì cưỡi con ngựa què, cố gắng cứu bốn bao lương thực và ba miếng thịt hun khói cuối cùng. Nhà kịp chạy nước lũ cuốn trôi dòng bùn đục.

Vài áo xanh xuất hiện, đầu tiên là cứu Lục Thiên Hành.

Tên nhóc đó, dù thành sơn tặc , vẫn còn bụng, lập tức sai hai cứu và Bàn Nha đang mê man trong căn nhà sắp sập.

Ta ngốc, họ chính là ám vệ mà tướng quân phu nhân cử theo bảo vệ Lục Thiên Hành.

Ta thầm nghĩ: Phu nhân thật quá nhẫn tâm. Thuộc hạ của bà chỉ cứu ân nhân của Lục Thiên Hành, chứ kiên quyết chịu tay giúp đỡ những khác.

Chỉ vì chúng là sơn tặc ư?

Hay bà vốn mong tất cả chúng đều c.h.ế.t sạch, để ai cháu trai bà cũng từng sơn tặc?

Chúng tiền tổ chức đám tang, nên giữa đống hoang tàn, cả làng cùng hát khúc sơn ca suốt đêm.

Tiếng hát dở đến mức ai nấy đều ròng.

Nhìn sơn trại đổ nát, Đại đương gia quyết định xuống núi cướp bóc trở .

Đồ Thập Lượng mười tám tuổi cũng đến lúc theo lớn xuống núi.

Trước ngày hành động, thấy mấy áo xanh .

Họ đang hộ tống một vị phu nhân sang trọng quý phái, lén đưa bà đến gặp Lục Thiên Hành.

Ta đoán, chắc là cô cô của Lục Thiên Hành.

Vậy, đứa con trai hờ của theo bà ?

Nếu thật, thể đòi ít bạc dùng để mua thuốc cứu mạng nó ?

Chỉ hai mười lượng thôi, cũng đủ để nuôi cả trại ăn trong một tháng.

Bàn Nha nay mười bốn, lớn lên xinh xắn yêu kiều, đang giúp nấu cháo cho thì bất ngờ hỏi: "Mẹ ơi, đợt cướp , ca ca cũng ?"

Ta liếc Lục Thiên Hành đang chăm chú các đương gia phân công nhiệm vụ bên ánh lửa, bất giác thấy lo.

Nó vốn sinh trong Kiếm Môn, cô cô ngầm bảo hộ suốt những năm qua. Nếu thực sự xuống tay cướp bóc, tương lai đại hiệp cũng khó.

Không chỉ , còn đời khinh miệt.

giống chúng .

Nó vẫn còn đường lui.

Chỉ cần theo cô cô, nó sẽ thoát khỏi cảnh lầm than, cần chịu cảnh bại danh liệt, chịu tội chịu khổ như bọn .

Nếu nó vẫn giống đời , minh chủ võ lâm nhận nuôi, dù lừa dối bởi giang hồ hiểm ác, nhưng vẫn miệt mài báo thù suốt hai mươi năm, cuối cùng trở thành ánh sáng chính nghĩa trong lòng thiên hạ.

Còn chúng , chỉ là vật hi sinh con đường thành đại hiệp của nó.

bây giờ, chúng nuôi nó trở thành vật hi sinh như chúng , còn hi sinh chúng nữa ?

"Mẹ? Mẹ? Con hỏi mà…"

Ta sực tỉnh, : "Ca ca của con trưởng thành , nên ngoài lập nghiệp. mà nó kinh nghiệm cướp bóc, nhỡ bắt thì toi. Mẹ chuẩn cho nó một món vũ khí tay mới ."

Ta tìm tới Ngưu Nhị gác cổng: "Lò rèn ở nhà ngươi vẫn còn chứ? Có rèn vũ khí ?"

Ngưu Nhị thấy thì xua tay lia lịa: "Tay nghề của bằng cha, rèn chùy sắt."

Ta ném cái búa sắt tay : "Ai bảo rèn chùy sắt? Nấu chảy hai cục sắt rèn cho một thanh kiếm."

Kiếm pháp gia truyền của Lục Thiên Hành vang danh thiên hạ, kiếm mới là thần binh của nó.

Còn chùy sắt của cũng là một báu vật. Nghe chứa kim loại hiếm, cha của Ngưu Nhị từng nài nỉ nhiều , nhưng từng chịu đưa ông rèn kiếm.

Giờ thì khác. Có thể Lục Thiên Hành sắp .

Con đường báo thù của nó hiểm trở như thế. Dù gì cũng nhiều năm, thể trơ mắt chịu c.h.ế.t , đúng ?

Đáng tiếc kiếm của còn xong thì họ xuống núi cướp bóc .

Xui xẻo là, trong mười đội ngang qua , bảy đội đều là dân chạy nạn từ nơi khác chạy đến.

Các đương gia mềm lòng, tha cho họ .

Thậm chí, còn xin gia nhập sơn trại.

Chạy nạn cũng cần thể lực, họ thực sự chịu nổi nữa , cướp lẽ còn chút đồ ăn.

Đồ Lão Lục , lương thực còn nuôi nổi nhiều như , khuyên Đại đương gia đừng chuyện ngu xuẩn.

Đại đương gia bên sườn núi lâu, cuối cùng vẫn thu nhận họ.

"Bà nó chứ, cùng lắm thì một mẻ lớn, đường núi cướp thì thành mà cướp, thể để c.h.ế.t đói !"

Bọn họ quyết định cướp tên cường hào ác bá trong thành: Vương Đại Hổ.

Gã ỷ tổ tiên là hoàng quốc thích, bòn rút ít của cải của dân chúng, cướp gã xem như là trừ hại cho dân

Ta vỗ tay đôm đốp: "Đại đương gia, ủng hộ ngươi!'

Lục Thiên Hành thì khẽ hỏi :

"Mẹ, năm xưa tới cướp nhà của con… cũng vì lý do ?"

Ta lắc đầu:

"Không. Năm đó, chồng Liễu thẩm chết, đứa nhỏ suốt ai dỗ . Nghe nhà con bảo vật thần kỳ, thể giúp ."

Kiếm Môn hai báu vật trứ danh.

Một là kiếm pháp độc môn “Không Giai Dạ Vũ”.

Hai là vật báu bí truyền: “Độc Nhất Hữu Nhị”.

Cái gọi là “Độc Nhất Hữu Nhị”, là bảo vật thể chép vật một cách hảo.

Ta hổ: "Nghe cha con là , nên định đến mượn bảo vật, chép một đàn ông cho Liễu thẩm, để đứa trẻ cha. Nếu cho mượn thì… bọn sẽ lượng sức mà đánh cướp một phen. Nào ngờ đến trễ, nhà con …"

Khi đến Kiếm Môn, chỉ thấy biển lửa bốc cháy ngùn ngụt.

Thế là chúng cứu Lục Thiên Hành khi minh chủ võ lâm kịp đến.

Lục Thiên Hành trầm mặc một lúc, hỏi: "Vậy… ai tấn công Kiếm Môn ?"

Loading...