Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

PHU THÊ PHẢN DIỆN NHẬN NUÔI NAM CHÍNH CHÍNH ĐẠO - Chương 6.

Cập nhật lúc: 2025-07-23 21:42:00

Cuộc sống ở Tàng Nguyệt Cốc khá náo nhiệt.

Những khác đều là nhân vật nổi bật trong giới võ lâm, còn ba nhà bọn thì cứ như chỉ đến để ăn uống.

Tin tức về việc Bàn Nha tiêu diệt một tiểu đội của Ma giáo nhanh chóng lan truyền qua miệng Tần Tử Hạc.

Đám thiếu hiệp từng thèm thuồng sắc của con bé giờ chỉ dám ngưỡng mộ từ xa, còn dám gần nữa.

Chỉ Tần Tử Hạc vẫn tiếp tục dính lấy nó như cũ.

Nhờ thế, y cũng đối xử với và Đồ Lão Lục cực kỳ nồng hậu.

Thanh Vũ Trang và Tàng Nguyệt Cốc vốn giao tình sâu đậm, nên nhờ y bảo vệ, nhà bọn sống trong cốc như ở nhà .

Cho đến khi hai áo xanh quen thuộc xuất hiện, mời bọn : "Hai vị, gia chủ bọn mời."

Trong phòng, một vị phu nhân xinh bước , bọn : "Ta vẫn luôn gặp hai vị, nhưng Thiên Hành cứ ngăn mãi. Hôm nay cuối cùng cũng cơ hội báo đáp ân cứu mạng năm xưa. Tuy nhiều năm trôi qua, nhưng mong hai vị đừng để bụng."

Ngay đó, hai hàng hầu mang khay đầy vàng bạc châu báu đến, chờ bọn kiểm tra.

Đồ Lão Lục trợn tròn mắt: "Cái … cho bọn thật ?'

Ta đá chân , vội cúi đầu: "Bái kiến tướng quân phu nhân."

mỉm , liền theo: "Tuy Thiên Hành phúc lớn mạng lớn, nhưng quả thật thể kể đến công lao phu thê bọn che chở. Chỗ lễ vật bọn khách sáo. Phiền phu nhân lát nữa ký danh mục quà tặng, giúp bọn gửi hết tiền trang."

Nụ của tướng quân phu nhân lập tức đông cứng.

Có lẽ bà ngờ bọn dày mặt nhận hết như .

Sau một hồi trò chuyện xã giao, cuối cùng bà cũng buột miệng: "Thiên Hành xuất danh môn, hai vị sống trong núi sơn tặc, tuy từng nuôi dưỡng nó, nhưng chuyện mà truyền ngoài e là . Mong rằng…"

Ta cắt lời: "Hiểu mà, hiểu mà. Bọn sẽ giả vờ quen . Tương lai của đứa nhỏ là quan trọng nhất, miệng bọn kín lắm."

Tướng quân phu nhân cuối cùng cũng hài lòng nở nụ .

Sau khi về nhà, ghi sổ sách xong, và Đồ Lão Lục nhịn vỗ tay hoan hô: "Phát tài !

Còn chuyện giả vờ quen, tạm thời .

Cắt đứt quan hệ thì thể, dù còn trông chờ nó dưỡng lão.

Ai bảo bọn là cặp phản diện gian manh chi, hề hề hề.

Đến ngày diễn đại hội võ lâm, Tàng Nguyệt Cốc đông nghịt .

Chúng ở một góc xa, nhưng vẫn thể thấy Võ Lâm Minh chủ Thân Nho Thu trong truyền thuyết.

So với Đồ Lão Lục thô lỗ, ông là một lão nhân phong độ nhã nhặn, chuyện đầy khí thế.

Ông hùng hồn kể tội ác của Ma giáo, khiến quần hùng phẫn nộ sục sôi.

Mãi đến khi tràng pháo tay vang lên, bọn mới nhận Lục Thiên Hành bước lên đài.

Thân phận của nó lúc tiết lộ, hơn nữa còn nhiều từng trải qua nỗi đau giống nó.

Đại hội võ lâm hôm nay chính là để đòi công đạo cho Kiếm Môn cùng những môn phái Ma giáo hãm hại.

Nó lấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bên trong là bí bảo trấn phái của Kiếm Môn - Độc Nhất Hữu Nhị.

Độc Nhất Hữu Nhị thể chép bất kỳ vật gì, chỉ cần đặt trong một lúc là thể tạo bản y hệt. Dù là kỳ trân dị bảo sinh vật sống, đều hiệu quả.

Nghe đến đây, ánh mắt ai nấy đều tham lam chằm chằm chiếc hộp trong tay nó.

… Lục Thiên Hành, ngươi đang lừa ai chứ hả?!

Cái hộp gỗ cũ rõ ràng là do hai đứa con trai ngốc của Liễu thẩm khắc cho ngươi chơi hồi nhỏ!

Chẳng ngươi còn chê tay nghề tụi nó kém, lấy hộp đó để đựng giẻ lau kiếm ?!

Trời ạ, gần đèn thấy sáng, gần mực một lát đen thui!

Rõ ràng lúc bọn cứu ngươi lục soát khắp , bảo vật từ mà ngươi để mang lòe thiên hạ?

Thế mà nó vẫn điềm nhiên hứa hẹn:

"Ai thể giúp lấy mạng giáo chủ Ma giáo, Lục mỗ xin dâng tặng báu vật ."

Ta đang định hỏi nó dám chắc thủ phạm là Ma giáo, thì nó tiếp:

"Nửa năm , từng một tận hang ổ Ma giáo, đối mặt trực tiếp với giáo chủ để chất vấn về những tội ác chồng chất mà phạm ."

Khoan ... Ngươi một thật đấy ?!

trong đám đông bật : "Chứ còn gì nữa. Tên nhãi ranh nhà ngươi, đúng là sợ chết!"

Mọi thì thấy một nam nhân cao lớn đeo mặt nạ.

Gã lớn tiếng : "Như giáo chủ của bọn , bảy vụ thảm sát và diệt môn đó đúng là do Ma giáo bọn ! Nửa năm , tha cho ngươi một con đường sống là vì thấy ngươi tiềm năng, cho ngươi cơ hội trưởng thành để tái đấu . Nếu báo thù, thì dùng thực lực mà chứng minh, đừng đây lải nhải nữa!"

Ta lập tức giận dữ hét lên: "Sao sớm?!"

Nếu Ma giáo chịu công khai từ đầu, thì Hắc Sơn Trại khi tránh kiếp nạn !

Thật sự tức c.h.ế.t bà đây!

Gã đàn ông đeo mặt nạ bình thản : “Bọn tưởng nhà họ Lục diệt sạch. Giờ Lục Thiên Hành mang theo bí bảo trở giang hồ, chiến lược tất nhiên đổi. Giáo chủ của bọn , ngài nhất định Độc Nhất Hữu Nhị. Ai dám tranh đoạt với ngài, đừng trách Ma giáo bọn khách sáo!”

Lục Thiên Hành siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên: “Các ngươi thật sự g.i.ế.c cả nhà chỉ vì một món bảo vật khi còn tồn tại …”

Gã đàn ông đeo mặt nạ quát lớn: “Chúng từng hỏi xin cha ngươi món bảo vật đó, nhưng ông chịu giao . Vậy nên đành cho ông một bài học…”

Chưa dứt lời, Lục Thiên Hành rút kiếm ném . Từ cách hơn mười trượng, một chiêu cắt đứt yết hầu gã đeo mặt nạ.

Kiếm lao nhanh đến mức ai kịp phản ứng.

Bóng kiếm rơi như mưa, một vệt đỏ m.á.u bay , cơ thể gã đeo mặt nạ cứng đờ, chỉ còn cái đầu lăn lóc.

Đó là tuyệt kỹ tối cao của Kiếm Môn - Không Giai Dạ Vũ.

Chúng từng tưởng áp bức nó, cho nó luyện kiếm. Kết quá, luyện thành công tuyệt kỹ tổ truyền luôn .

Mọi sắp đặt của bọn , cuối cùng đều trở thành công cốc.

Vị thiếu hiệp lạnh lùng cao ngạo hệt như kiếp , giờ đài cao, xuống tàn dư của Ma Giáo: “Lục mỗ chẳng tài cán gì, nhưng thích dạy cho những kẻ ghét một bài học thích đáng.”

Ta và Đồ Lão Lục khỏi đồng loạt đưa tay che cổ, lùi hai bước.

Cảm giác nó đ.â.m c.h.ế.t ở kiếp vẫn còn như mới.

Lục Thiên Hành mới 21 tuổi mà phong thái lẫm liệt như khi nó 28 tuổi ở kiếp , thần cản đường thì g.i.ế.c thần, Phật chắn lối thì diệt Phật.

Thân Nho Thu thấy đủ , rốt cuộc cũng bước lên: “Về với giáo chủ các ngươi, Võ Lâm Minh sẽ tiến đánh tổng đàn Ma Giáo, báo thù cho những đồng đạo c.h.ế.t oan!”

Một câu , đánh dấu sự khởi đầu cho chiến dịch tiêu diệt Ma Giáo.

Người của Ma Giáo mang theo xác nát còn vẹn của gã đeo mặt nạ chạy về báo tin.

Không khí trong Tàng Nguyệt Cốc lập tức trở nên căng thẳng, các môn phái lớn nhỏ liên tục, bàn bạc kế hoạch.

Những kẻ giang hồ lang bạt và môn phái nhỏ sợ vạ lây, vội vã rút lui.

Tần Tử Hạc hỏi tại bọn rút.

Bàn Nha chớp chớp mắt, thể thật, đành bịa: “Công tử yếu như , sợ sẽ chết, đành theo đánh Ma Giáo.”

Tần Tử Hạc cảm động : “Thì cô nương quan tâm đến … Xin yên tâm, nhất định sẽ lập công danh, thuyết phục phụ mẫu, gác bỏ định kiến, đối đãi với nàng tử tế. Không chỉ Mạnh Sương Sương mới xứng là nữ hiệp, trong lòng , cô nương cũng là một nữ hiệp trái tim nhân hậu, chẳng kém gì ai.”

Bàn Nha: “…Hở?”

So sánh với Mạnh Sương Sương gì cơ chứ?

Tần Tử Hạc định về nhà với cha rằng lòng một cô nương “ tầm thường”, mặc kệ chuyện môn đăng hộ đối.

Ta nhịn ôm trán.

Con gái ngốc của quả thật tố chất yêu nữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-the-phan-dien-nhan-nuoi-nam-chinh-chinh-dao/chuong-6.html.]

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, thiếu chủ Thanh Vũ Trang vì con bé mà nguyện dấn nước sôi lửa bỏng, phản cả cha .

Ngày xuất phát, Lục Thiên Hành nhân lúc mời rượu hỏi : “Sao vẫn ?”

Đồ Lão Lục thật thà trả lời: “Thân cốc chủ ai diệt Ma Giáo thì sẽ bao cơm.”

Lục Thiên Hành: “…Mọi thấy lợi thật sự bỏ qua ?”

Xin con trai, cha như bọn , đúng là mất mặt.

Bọn nhận sai... quyết tâm sửa.

Tóm , bọn cũng theo đại đội.

Từng sống trong cả hắc đạo lẫn bạch đạo, bọn một nữa tận mắt chứng kiến vô kẻ vô tội hy sinh trong cuộc chiến chính - tà.

Những giống bọn , chỉ vì một miếng ăn mà hồ đồ liều mạng cho kẻ khác.

Những kẻ giang hồ vốn thù oán gì, nhưng cam tâm c.h.é.m g.i.ế.c vì cái gọi là chính nghĩa.

Những dân thường ném rau thối bọn , mắng bọn vương pháp.

Còn cả những kẻ trộm vặt, giả mạo, âm thầm toan tính, tranh đoạt lẫn ...

Bàn Nha cảm thấy bối rối sự thật trần trụi của giang hồ: “Mẹ ơi, trong giang hồ... rốt cuộc là những hạng nào ạ?”

“Chẳng qua chỉ là những kẻ ngoài vòng pháp luật. Triều đình quản xuể và chuyện, nên mới sinh cái gọi là giang hồ. Cũng giống như lúc bọn lên núi sơn tạc, chẳng vì quan coi bọn ? Chúng chết, đành dùng cách của để sống thôi.”

Triều đình đủ quan để cai quản khắp thiên hạ, mà quan cũng ai cũng .

Thế là sinh lũ tội phạm lẩn trốn, hung hãn ác độc, đồng thời cũng xuất hiện những đại hiệp nghĩa hiệp trừ gian diệt bạo.

Có điều, lăn lộn giang hồ lâu , các môn phái tên tuổi cũng cơ nghiệp, lợi ích giữa các nhà đan xen rối rắm, ranh giới chính - tà dần dần trở nên mơ hồ.

Người trong giang hồ, gan ngày càng lớn, tay ngày càng độc.

những thảm án như diệt môn, mười mấy năm cũng chắc xảy một .

Chẳng trách gì Lục Thiên Hành dốc lòng nghiền nát tro cốt của kẻ thù.

Sư phụ minh chủ võ lâm của nó rõ ràng là thầy hơn bọn nhiều.

Đối xử với nó , bao dung điều, tận tình chỉ dạy.

Thấy nó gặp nguy hiểm, cũng cao mà đích tay cứu giúp.

So với bọn , những kẻ lén lút trộn trong đội ngũ, ngoài miệng hô hào g.i.ế.c giặc mà trong lòng chỉ mong lười biếng trốn tránh, thì quả thực đáng so sánh.

Bàn Nha ngơ ngác hỏi: “Cha ơi, rốt cuộc cha Thân cốc chủ mới là cha của ca ca ?”

Đồ Lão Lục cảm thấy mất mặt, giọng gắt lên: “Sư phụ thì chứ, sư phụ cũng như cha, cũng là một cha khác của nó thôi! Ca ca của con cái tật nhận cha bừa bãi, mãi sửa!”

Ở đằng xa, Lục Thiên Hành và Thân Nho Thu cùng hắt xì một cái.

Cả động tác đưa tay xoa mũi cũng giống hệt .

Ta đá Đồ Lão Lục một cái: “Im miệng !”

Không cây chùy sắt, trình độ của kém hẳn, dựa Đồ Lão Lục đỡ đòn .

Dọc đường thương ít, khiến Bàn Nha tức giận đánh lui kẻ địch.

Nói cũng , do Lục Thiên Hành nuôi đúng là giỏi thật.

Trong khi đó, Mạnh Sương Sương - kiếp thành sư tỷ của Lục Thiên Hành - tuy sơ sơ cầm kỳ thi họa nhưng chẳng giỏi cái gì. Được cưng chiều nên yếu đuối, võ công kém.

các sư bảo vệ, cuối cùng cũng thể trở thành nhất tài nữ võ lâm.

Ngược , Bàn Nha mỗi xuất chiêu đều dứt khoát gọn ghẽ, vang danh thiên hạ, đời tôn là “Đồ nữ hiệp”.

Tần Tử Hạc thấy vũ khí hiện tại của con bé cũ kỹ dáng, liền bỏ tiền mua một món thần binh thể co duỗi thành roi hoặc thành thương.

Con bé thích vô cùng, đặt tên là “Thanh Dương Thương”, trùng tên .

Tần Tử Hạc: “??? Giản dị ?”

Đồ Thanh Dương múa thương, lúc như roi, lúc như kiếm, lúc như thương. Chiêu thức kỳ dị khó đoán.

Tuy bề ngoài liên quan gì đến Lục Thiên Hành, nhưng phối hợp ăn ý nhất với nó trong nhóm.

Hai phối hợp tung hoành, trở thành đội tinh nhuệ nhất võ lâm.

Ta nghi Lục Thiên Hành khi còn nhỏ lén truyền cho Bàn Nha một phần bí kíp của Kiếm Môn, còn cố tình sửa thành thương pháp để ngoài nhận xuất xứ, nhưng dám hỏi.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, trong hùng tiến đánh tổng đàn Ma Giáo, “Thanh Dương Thương” nổi danh khắp thiên hạ.

Thân Nho Thu từng âm thầm dò hỏi: “Không lệnh ái đính hôn ? Ta thấy nàng và tử duyên phận…”

Tần Tử Hạc lập tức lao đến cắt lời: “Thân minh chủ! Đồ cô nương mới mười bảy! Đang ở tuổi xông pha giang hồ, thể chuyện tình cảm!”

Sau khi đuổi Thân Nho Thu , y lập tức quỳ xuống cầu hôn: “Bá phụ bá mẫu, Lục Thiên Hành chỉ báo thù, ? Không thấy thích hợp hơn ?”

Lục Thiên Hành tới nơi: “???”

Ta coi ngươi là , ngươi cướp của ?

Tần Tử Hạc bỏ trong bối rối, Lục Thiên Hành tức tối: “Có cướp củ cải trắng nhà ? Hắn nghĩ là ai? Hắn xứng ???”

Bàn Nha gì, phấn khởi chạy tới: “Ca ca, khi phá tổng đàn Ma giáo, cho lén gặp mấy yêu nữ Ma giáo ? Nghe họ ăn giỏi lắm, kiếm nhiều tiền, học hỏi kinh nghiệm.”

Lục Thiên Hành: “…”

“Ca ca, đừng mà. Ca ca, ? Ca ca?”

Nói nhỉ, đôi lúc cảm thấy chính Bàn Nha mới là con heo đang hí hửng trộm bắp cải trắng..

Trận chiến kéo dài suốt ba ngày ba đêm.

Cả hai phe đều tổn thất nặng nề.

Giáo chủ Ma giáo cuối cùng cũng xuất hiện.

Gã là một đàn ông trung niên, tuổi tác xấp xỉ với Thân Nho Thu, nhưng trông già hơn nhiều, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí.

Khi khác mắng chửi, gã vẫn dửng dưng như .

khi Lục Thiên Hành xuất hiện, gã lạnh: "Oắt con Lục gia, nửa năm gặp, ngươi quả thật mạnh hơn . Giết nhiều tử của như , ngươi vui lắm ? Để đoán thử, ngươi thật sự thiên phú, ai đó âm thầm trợ giúp lưng ngươi?"

Lục Thiên Hành hiện giờ quả thật mạnh.

So với kiếp lúc nó ở thời kỳ đỉnh cao năm hai mươi tám tuổi, cũng chẳng thua kém là bao.

Nỏ tay, chùy lưu tinh, trường thương, đại đao, cung tên, trường kiếm,... thứ nào tay cũng thành vũ khí chí mạng.

Ta từng thấy nó thực sự chiến đấu bao giờ, nên cũng vị sư phụ thần bí từng lén dạy nó mỗi tối hồi ở sơn trại mạnh đến mức nào.

ba năm học trướng Thân Nho Thu, chắc chắn nó tiến bộ vượt bậc.

Lục Thiên Hành giơ kiếm chỉ thẳng đối thủ: “Tà ma ngoại đạo, tàn sát kẻ vô tội, c.h.ế.t hết tội. Giết chúng, đương nhiên vui mừng. Nếu thể đích kết liễu ngươi, càng vui hơn! Dù ngươi sợ , trốn tránh cũng vô ích. Ta là kẻ lòng sắt đá, tuyệt đối buông tha ngươi.”

“Hahaha! Vậy thì đấu một trận với ! Xem ai đến cuối cùng!”

Gã đích tay, giao đấu với Lục Thiên Hành.

Tất cả đều đồng loạt dừng , lặng lẽ hai quyết chiến.

Cát bay đá chạy, trời đất tối sầm, từng chiêu đều mang sát khí nặng nề.

Ngay cả Bàn Nha vốn định lén lút chuồn tìm yêu nữ Ma giáo, cũng dừng bước, lo lắng :

“Cha, , con thấy… hình như ca ca sắp thua .”

Bọn một lúc, đồng thanh thở dài: “Ca ca của con thể thua, nhưng đối phương chắc chắn cũng thắng .”

Quả nhiên, đúng lúc Lục Thiên Hành trọng thương, sắp một chưởng đánh chết, Thân Nho Thu bất ngờ xông lên.

Ông dùng tuyệt học Sóc Vọng Thập Ngũ Thức của Tàng Nguyệt Cốc, mà giật lấy Thiết Chùy Kiếm trong tay Lục Thiên Hành, thi triển tuyệt kỹ của Kiếm Môn - Không Giai Dạ Vũ. 

Loading...