Phúc tinh chuyển thế - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Bố mẹ tôi rõ ràng sững lại một chút, nhưng rất nhanh đã bật cười.
“Về rồi thì cứ yên tâm ở đây, đây là nhà con.”
Tôi gật đầu thật mạnh, cúi mắt nhìn chằm chằm vào bát cơm.
Một lúc lâu sau, tôi mới lên tiếng, nói rằng tôi sẽ không tiêu quá nhiều tiền.
“Quần áo con mặc đồ cũ của anh cũng được. Việc nhà cứ giao cho con, việc gì con cũng biết làm, con…”
Chưa kịp nói hết câu, bố tôi đã ngắt lời.
“Con làm cái gì vậy?”
Tôi im lặng một chút, nhìn họ rồi cứng nhắc nói:
“Thầy bói nói con là kẻ nghèo kiếp trước chuyển thế.”
“Có thể sau này… nhà mình sẽ ngày càng khó khăn hơn.”
Nói đến những chữ cuối, giọng tôi gần như tắt lịm.
Căn phòng cũng im lặng theo.
Tôi trầm mặc, từ từ đặt đũa xuống.
Ngay giây tiếp theo, anh trai Tề An đột nhiên bật cười.
Rồi bố mẹ tôi cũng bật cười lắc đầu, bảo tôi còn nhỏ mà sao đã mê tín thế.
“Con nhìn xem nhà mình đã nghèo đến mức nào rồi, nếu có nghèo chuyển thế thật thì người đó phải là bố đây này!”
Mẹ tôi—bà Chu Kinh—lập tức giơ tay:
“Thêm mẹ nữa!”
Anh trai tôi cũng vội vàng nói chen vào:
“Thêm con, thêm con nữa!”
Tôi ngơ ngác nhìn họ, đột nhiên ngẩn người.
Tại sao… họ không hề bận tâm?
Khi tôi nhận ra mình đang khóc, cả người đã bị bố mẹ ôm chặt vào lòng.
Họ cười tôi lớn thế này rồi còn hay khóc nhè, nhưng giọng nói lại run run vì thương xót.
Mẹ tôi dịu dàng nói:
“Những năm qua con đã chịu khổ rồi, sau này có ba mẹ ở đây, ai cũng không thể bat nat con nữa.”
Bố tôi cũng cười:
“ Ông bố nghèo của con sẽ cố gắng kiếm tiền, để nhà mình không còn là nghèo chuyển thế nữa, ha ha ha!”
Anh trai tôi bồi thêm một câu:
“Nếu em thực sự là nghèo chuyển thế, thì cứ mạnh dạn mà ‘ám’ cái nhà nghèo này đi, biết đâu hai cái nghèo chồng lên lại hóa giàu thì sao?”
“Hóa giàu thế nào cơ?”
“Thì… giống như hai số âm nhân nhau ra số dương vậy đó.”
“Ôi chà, nếu vậy thì tốt quá! Cũng chưa biết chừng đâu nha…”
Giữa những tiếng cười trêu chọc, tôi không ngừng đưa tay lau nước mắt.
Khoảnh khắc này, tôi thực sự mong rằng chúng tôi có thể “âm với âm thành dương”.
Không biết có phải lời ước của tôi quá mãnh liệt không—
Ngay sáng hôm sau, gia đình nghèo này lại đón nhận một tin tốt lành đầu tiên.
Bố tôi vừa nhận được một công việc mà ông luôn cố gắng giành lấy. Ông nói công việc này lương cao hơn rất nhiều, từ khi công việc đó trống, có rất nhiều người tranh giành. Ông đã xin nhiều lần nhưng mãi chưa được phê duyệt. Nhưng không ngờ sáng sớm nay, ông chủ đã gọi điện thông báo ông được chuyển công tác.
Mẹ tôi suýt nữa vui mừng đến mức rơi nước mắt, lập tức giec một con gà để ăn mừng. Tôi và mẹ ăn đùi gà, bố tôi ăn cánh gà, còn anh trai tôi ăn đầu gà, cổ gà và đuýt gà. Phần còn lại thì chia đều. Anh trai tôi ăn đầy miệng dầu mỡ, lắp bắp nói:
“Em gái đến, công việc của ba mới được phê duyệt, quả thật là sao may mắn. Từ nay ai mà nói nhà ta có em gái là kiếp nghèo hèn, con sẽ đ á n h cho hắn muốn chec cũng không được!”
Mẹ tôi không vui lắm nhưng lại nhẹ nhàng gõ đầu anh, khuôn mặt vẫn cười tươi.
“Đúng rồi, nhà ta có Minh Minh là sao may mắn!”
“Ha ha ha, sao may mắn đến rồi, nhà ta sau này sẽ ngày càng tốt hơn!”
Tôi cắn đùi gà, chỉ biết cười mà chẳng biết nói gì.
Sau đó, gia đình tôi quả thật càng ngày càng tốt lên. Bố tôi nói đúng, công việc hiện tại của ông thực sự kiếm được nhiều hơn trước. Tôi không hỏi, nhưng cũng nhìn ra ông ngày càng tươi tắn hơn. Ông nói công việc này có nhiều cơ hội gặp ông chủ, cơ hội thăng chức cũng nhiều. Không lâu sau, ông chủ của bố tôi đột nhiên có việc gấp và tài xế lại phải về quê. Vì vậy, công việc này tạm thời được giao cho bố tôi.
Ngày đầu tiên đi làm, bố tôi đã thay một bộ đồ lịch sự nhưng lại quên thắt cà vạt. Tôi vội vàng cầm cà vạt đuổi theo ông, chạy mấy cây số mới đuổi kịp ông ở cổng làng khác. Ông mắt ngấn lệ, ôm chặt tôi. Từ hôm đó, công việc của bố tôi càng thuận lợi, mỗi tháng ông kiếm được hai vạn tệ. Sau khi tiết kiệm một chút, gia đình tôi đã mua được một chiếc xe tải nhỏ. Trên xe treo những dải vải đỏ, nhìn có vẻ quê mùa nhưng lại khiến người ta vui mừng. Nhìn bố mẹ tôi cười tươi, tôi không kìm được mà mỉm cười thật tươi. Liệu có phải thầy bói đã sai? Tôi không phải là kiếp nghèo hèn sao?
Chẳng mấy chốc, gia đình tôi bắt đầu mua sắm nhiều đồ đạc hơn. Lần đầu tiên tôi được cho tiền tiêu vặt, tôi ngạc nhiên đến mức không dám nhận. Mẹ tôi cười không ngừng, nói trước kia nhà tôi cũng không có quy định này. Nhưng tôi đến rồi. Nghe nói bọn trẻ thành phố đều có tiền tiêu vặt, vậy tôi cũng phải có. Tôi nắm chặt tờ tiền mười tệ, mắt đỏ hoe. Thì ra, cảm giác được quan tâm là như thế này.
Những ngày sau đó, gia đình tôi sống ngày càng tốt hơn. Bố mẹ tôi dù bận rộn và vất vả hơn, nhưng nụ cười trên mặt họ vẫn không thay đổi. Họ luôn cảm thấy đủ đầy, luôn cười và đầy hy vọng. Tôi dần dần cảm thấy mình có nơi để thuộc về, chỉ là đôi khi tôi vẫn cảm thấy ngạc nhiên vì sự quan tâm của họ.
Có một lần, trường tổ chức hoạt động, tôi về muộn. Trên đường về, tôi vội vàng, không may bị trẹo chân. Sau khi bác sĩ trong làng khám, ông nói xương bị thương, cần phải đi bệnh viện lớn để chụp X-quang. Tôi cảm thấy lo lắng và nói không đi. Tôi không muốn tốn tiền, không muốn bố mẹ vất vả thêm. Đây là lần đầu tiên bố tôi giận tôi, không nói gì đã đẩy tôi lên xe. Đến bệnh viện đã là tối mịt. Bố tôi tìm giường bệnh cho tôi, bế tôi lên. Mẹ tôi cứ hỏi tôi có đau không, có khó chịu không, còn anh trai tôi thì bực bội đứng bên cạnh. Tôi cảm thấy rất có lỗi, không dám lên tiếng. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đến cửa thang máy nhưng thang máy mãi không xuống. Trong khi tôi lo lắng, một chiếc giường bệnh khác bất cẩn va vào.
“Ê! Các người cẩn thận một chút, không biết tránh đường à…”
Câu nói dừng lại giữa chừng.
Tôi nhìn thấy gia đình nhà họ Tô đối diện, vẻ mặt họ ngạc nhiên, tôi cũng ngẩn người.