Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Phúc tinh chuyển thế - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Chỉ thấy “Tô” Duyệt mặt mày đau đớn, ôm bụng lăn qua lăn lại trên giường bệnh. Bên cạnh là Tô Chấn Nghiệp và Triệu Lam  . Tôi không ngờ sẽ gặp họ ở đây. Dù sao thì nhà họ Tô mỗi khi có việc gì đều gọi bác sĩ riêng.

“Thật xui xẻo! Gặp phải ai không gặp, lại gặp phải cái đứa xui xẻo như mày.” Triệu Lam   ghét bỏ lườm tôi một cái.

Tô Chấn Nghiệp cũng mặt mày tối sầm, thậm chí còn kéo giường bệnh của Tô Duyệt ra xa như thể sợ tôi bị dính vào. Nhìn họ thái độ chua ngoa, tôi chỉ còn cảm giác lạnh lùng trong lòng.

Bố mẹ tôi và anh trai nhìn thấy Tô Duyệt, ban đầu muốn hỏi thăm nhưng thấy thái độ của họ liền tức giận, hỏi họ sao lại nói chuyện như vậy.

“Tôi nói sai sao? Con ranh này là đồ xui xẻo, là kiếp nghèo hèn chuyển thế mà thôi.” Triệu Lam   mỉa mai, muốn nói thêm gì đó nhưng bị Tô Chấn Nghiệp ngắt lời.

Ông ta bảo Triệu Lam   đừng phí lời với chúng tôi.

“Ở lâu với bọn họ, khí nghèo sẽ lây sang chúng ta.”

“Nhà chúng ta mới đầu tư một khoản lớn, đừng để những người này phá hoại vận may của gia đình.”

Khi Tô Chấn Nghiệp nói những lời này, ánh mắt ông ta nhìn chúng tôi như nhìn đống rác trong cống, đầy vẻ khinh bỉ và chán ghét.

Triệu Lam   nghe vậy liền vội vàng nói phải, sau đó mở miệng mắng chúng tôi, bảo chúng tôi nhanh chóng tránh xa, đừng làm hỏng vận may của nhà họ.

 

Bố tôi giận dữ, suýt nữa thì lao vào đ á n h họ, nhưng bị mẹ tôi ngăn lại.

“Không đáng để đ á n h nhau với loại người như vậy, bẩn.”

Mẹ tôi lạnh lùng nhìn Tô Chấn Nghiệp và vợ, hỏi: “Sao vậy, bệnh viện này là nhà các người mở à?”

“Tôi!”

“Không phải các người mở, thì các người có quyền gì mà chỉ trỏ chúng tôi?”

“Nếu muốn đi, thì các người đi đi!”

Triệu Lam   như bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Bà ta trừng mắt nhìn mẹ tôi, cuối cùng nén giận, cười nhếch mép nói: “Hiểu rồi.

“Giả vờ gì chứ, muốn tiền đúng không?”

Nói xong, bà ta từ trong túi lấy ra năm trăm tệ, vung tay ném vào người tôi.

“Tiền này cho các người.”

“Không cần cảm ơn tôi đâu, chỉ cần sau này đừng để tôi nhìn thấy các người nữa là được.”

Ngay lập tức, bố mẹ tôi bừng bừng lửa giận.

Anh trai tôi siết tay càng lúc càng chặt gần như muốn nhảy vào đ á n h người.

Nhưng đúng lúc này, cửa thang máy vừa mở.

Triệu Lam   và Tô Chấn Nghiệp khinh thường liếc chúng tôi một cái rồi kiêu ngạo bước vào thang máy.

Tôi nhìn bóng dáng họ rời đi, tay tôi nắm chặt đến phát đau, cả người run lên.

Tôi chưa bao giờ hận họ đến như vậy.

Dù trước đây họ có đối xử tệ với tôi, làm tôi thất vọng thế nào, tôi cũng chưa từng hận họ.

Nhưng lúc này, khi họ sỉ nhục gia đình tôi, tôi thật sự căm ghét họ.

Tôi ước mình có tiền.

Có nhiều tiền đến mức có thể ném tiền vào mặt họ như vậy!

Sau khi rời khỏi bệnh viện, chân tôi được bó bột.

Anh trai cõng tôi lên xe, nhưng vô tình làm rơi một trăm tệ.

Số tiền mấy trăm tệ mà Tô Chấn Nghiệp ném vào chúng tôi đã bị bố mẹ tôi đưa hết cho một nhân viên vệ sinh của bệnh viện, không ngờ vẫn sót lại một tờ một trăm tệ.

 

Tôi cầm tờ tiền trong tay, không biết phải làm gì.

Anh trai bỗng nhiên lên tiếng: “Giữ lấy đi, không lấy thì phí.”

Mẹ nghe vậy, sắc mặt lập tức sa sầm, mắng anh không có tiền đồ.

“Đây không phải tiền, mà là danh dự của em gái con, con có hiểu không!?”

“Nếu con dám lấy thì đi luôn đi, đến nhà họ mà làm con trai họ!”

“Mẹ, mẹ, mẹ! Mẹ có thể nghe con nói hết không!”

Anh trai vội vàng cắt ngang, nói rằng anh không định lấy số tiền đó cho bản thân.

Anh muốn dùng một trăm tệ này để mua vé số.

“Biết đâu chúng ta trúng ngay một triệu, làm cho ông già họ Tô tức chec!”

Mẹ há miệng nhưng cuối cùng chỉ nói: “Làm gì có chuyện dễ ăn như vậy.”

Sau vài giây im lặng, bố bỗng nhiên bật cười, bảo mọi người đừng ủ rũ nữa.

“Nhà họ Tô leo cao như vậy, biết đâu có ngày ngã xuống.

Nhà mình thì khác, từng bước từng bước mà đi, sau này chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn!”

Nói xong, bố ôm vai mẹ, kéo đi mua vé số.

“Hôm nay mình bỏ tiền ra mua chút niềm vui!”

Mẹ vẫn không quá đồng ý, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, không phản đối nữa.

Đến tiệm vé số, anh trai vung tay mua hết một trăm tệ vé cào.

Bố mẹ mỗi người cào hai tờ, anh trai cũng cào hai tờ.

Chỉ có mẹ trúng mười tệ.

Bà chưa từng chơi trò này bao giờ, khi phát hiện mình trúng thưởng thì vui mừng nhảy cẫng lên như một cô gái nhỏ.

Tôi bị bà lây sang, tâm trạng dần dần tốt hơn.

“Đây, con gái, hai tờ cuối cho con cào.” Bố cười, đưa tôi hai tờ vé số.

Tôi vội vàng xua tay từ chối, nhưng vẫn bị ông nhét vào tay.

Nắm chặt hai tờ vé số, tôi bỗng thấy lòng mình yên ổn hơn bao giờ hết.

Họ là gia đình tôi, là mối dây gắn kết quan trọng nhất trong cuộc đời này.

Đến khi hoàn hồn, tôi đã cào xong hai tờ vé số.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy bố, mẹ và anh trai đều sững sờ.

Ngay cả chủ tiệm vé số cũng há hốc mồm.

Một lúc lâu sau, ông chủ đỏ mặt, vỗ bàn hét lớn:

“Trúng rồi!”

“Một triệu!”

Khi chủ tiệm vé số hét lên câu đó, cả nhà tôi đều sững sờ.

Không ai ngờ rằng, trong một tiệm vé số nhỏ bé như vậy, chúng tôi lại có thể trúng một giải thưởng lớn đến thế.

Xác suất này vốn dĩ không phải người bình thường có thể tưởng tượng nổi.

Nhưng ông chủ tiệm chỉ cười hề hề nói:

“Ai cũng nghĩ rằng xác suất trúng giải lớn rất thấp, rằng mình không thể trúng được.”

“Nhưng xác suất nhỏ không có nghĩa là không có. Sớm muộn gì cũng sẽ có người trúng, mà biết đâu hôm nay lại là mình.”

“Số mệnh ấy mà, nó chọn người đấy.”

Mẹ tôi đỏ mắt, vừa che miệng vừa khóc vừa cười.

Bố và anh trai tôi thì phấn khích đến mức nhảy cẫng lên, một lát sau lại cùng nhau nhào đến ôm chặt lấy tôi.

“Cô con gái ngoan của bố, phúc tinh lớn của nhà ta đây rồi! Hahaha!”

Chỉ sau một đêm, từ một gia đình nghèo ở vùng quê nhận trợ cấp, chúng tôi bỗng trở thành “đại gia” với gia sản tiền triệu.

Nhưng bố mẹ không dám công khai chuyện này, chỉ kể lại với một vài người thân thiết.

Dù số tiền chưa nhận về tay, nhưng cũng đủ để khiến người khác ganh tị.

May mắn là bố mẹ tôi trước giờ vẫn luôn giúp đỡ người khác, nên dù có chút đố kỵ, họ vẫn thật lòng vui mừng cho bố mẹ tôi.

“Ông Tề à, cuối cùng nhà ông cũng thoát khổ rồi!”

“Đúng vậy, trước đây mẹ ông bệnh nặng, trước khi mất còn để lại cả đống nợ, làm khổ cả nhà ông.”

“Bây giờ thì tốt rồi, có tiền rồi, sau này có thể sống những ngày tốt đẹp hơn.”

“Hahaha, mọi người cùng cố gắng, sau này ai cũng sẽ có cuộc sống tốt thôi!”

Không lâu sau, bố tôi đã nhận được tiền thưởng.

Sau khi trừ thuế, còn lại khoảng tám trăm nghìn. Trả hết nợ cũ của gia đình, số tiền còn lại cũng không nhiều lắm.

Chúng tôi mua một chiếc xe tốt hơn, sau đó đặt cọc và vay tiền mua một căn nhà ở khu đất vàng trong thành phố.

Số tiền lớn bỗng chốc tiêu hết sạch, nhưng cuộc sống của chúng tôi đã thay đổi rất nhiều.

Bố làm việc càng chăm chỉ hơn, chẳng bao lâu đã được sếp đề bạt, bắt đầu đi theo để bàn chuyện làm ăn.

Thỉnh thoảng có tiệc tùng, ông còn dẫn cả gia đình theo.

Tôi đã được ăn những món mà trước đây chỉ từng nghe đến mà chưa từng nếm thử, cũng lần đầu tiên thấy được cuộc sống của những người giàu có thực sự là như thế nào.

 

Chỉ là tôi không ngờ rằng, duyên nợ giữa chúng tôi và nhà họ Tô lại sâu đến thế…

Loading...