Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

PI XÀ ĂN BÁM - 15 - 16

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:42:21

14.

 

Rốt cuộc trẫm yêu Lâm Thủy Hàn chỗ nào?

 

Để trẫm ngẫm .

 

Ngày nhỏ, trẫm lớn lên cùng Lâm Thủy Hàn. 

 

Năm hoàng gia gia trầm mê nữ sắc, tin tưởng gian thần mù quáng, tới chính phụ hoàng cũng như đang băng bỏng, để ý tới trẫm.

 

Thế là năm trẫm mười hai tuổi, phụ hoàng ném trẫm tới phủ Tướng quân. Theo như lời ổng thì là, nhỡ ổng chết, trẫm còn đường chạy, ngày báo thù cho ổng.

 

Lâm Soái cũng bận bịu nhiều việc, Lâm đại ca c.h.ế.t yểu. Thế là , trẫm trở thành đàn em của Lâm Thủy Hàn.

 

Muốn đàn em của Lâm Thủy Hàn thì tâm lý vững vàng, nếu , thể ở cùng với nổi một khắc.

 

Chuyện nhỏ thì là chẳng thích để ý tới ai, trẫm mến mộ kẻ mạnh, năm mười hai tuổi, thế nào cũng để ý tới trẫm nhưng lúc nào trẫm cũng la l.i.ế.m ở cùng .

 

Vấn đề lớn nhất của là ngươi sẽ bao giờ một khắc khi ngoài một chuyến sẽ mang niềm bất ngờ gì về cho ngươi.

 

Sau khi trẫm phụ hoàng ném tới phủ Tướng quân, ở cùng một viện với , nửa đêm tỉnh giấc, trẫm thấy uống rượu nóc nhà một .

 

Trẫm còn nhỏ tuổi, gì, trẫm hỏi đang phiền lòng chuyện gì.

 

Thế là, trẫm trèo thang dây lên nóc nhà, bên cạnh hỏi: “Nhị ca, đang buồn ?”

 

Tức thì dùng vạt áo dài che đồ vật bên cạnh, liếc trẫm khuyên: “Tiểu điện hạ, về ngủ .”

 

Trẫm khuyên, nhất định lảm nhảm với , trẫm còn định kéo tay áo hỏi: “Huynh giấu cái gì? Cho xem với.”

 

Thế là, trong lúc lôi lôi kéo kéo, trẫm trông thấy một cái đầu lăn từ nóc nhà xuống.

 

Trẫm: “!”

 

Hồn phách của trẫm cũng lăn xuống theo.

 

Trẫm , khi Lương đô loạn lạc, các đảng phái c.h.é.m g.i.ế.c lẫn trong tối, thường thăm hỏi bằng cách tặng đầu nhưng thật sự ngờ loạn tới mức đầu bay đầy trời .

 

Lâm Thủy Hàn thấy trẫm sợ, che mắt trẫm, bất đắc dĩ : “Đệ xem, cứ ngủ ngon gì là , chạy lên đây tự dọa gì?”

 

Trẫm: “...”

 

Trẫm mơ thấy ác mộng suốt nửa tháng trời, đó thi thoảng vẫn mơ thấy ác mộng, ngủ cùng trẫm cả một tháng, cũng thấy phiền các tật mơ thấy ác mộng của trẫm.

 

Thế là, dứt khoát lấy độc trị độc, ban ngày đưa trẫm học ở chỗ Tả Tướng xong đưa về là dạy trẫm cưỡi ngựa b.ắ.n cung, tới đêm thì dẫn trẫm g.i.ế.c cùng.

 

Trẫm: “?!”

 

Đây là chuyện bình thường nên !

 

Tới cả Tả Tướng cũng đầy ẩn ý, còn mắng , bảo đừng dẫn theo trẫm lông nhông tới nửa đêm nữa, ảnh hưởng tới việc học.

 

xách theo trẫm suốt bốn năm, chỉ lúc đánh trận là đưa trẫm theo, phàm là ám sát ai, đều xác trẫm theo, mãi tới khi phụ hoàng đăng cơ.

 

Ngày phụ hoàng đăng cơ, đầu trong tay trẫm cùng đếm nổi bằng mười đầu ngón tay nữa .

 

Phụ hoàng vẫn tưởng ở phủ Tướng quân, trẫm một cái bình hoa, một đứa ngốc nghếch ngây thơ, thỉnh thoảng vẫn phái tới dặn dò trẫm, bảo trẫm đừng chạy lung tung, cho trẫm lên chiến trường cùng Lâm Thủy Hàn.

 

Mãi cho tới khi cuộc chính biến soán vị diễn , ổng trông thấy trẫm dùng một kiếm c.h.ặ.t đ.ầ.u tam Hoàng thúc đang tranh đoạt Hoàng vị với ổng mà tay run lấy nửa phần, Lâm Thủy Hàn ở bên cạnh thì ăn ý đỡ tên b.ắ.n tới cho trẫm.

 

Từ đấy ổng mới ngầm cho phép trẫm chiến trường cùng Lâm Thủy Hàn.

 

Sau đó, trẫm theo Lâm Thủy Hàn nam chinh bắc chiến vài chục năm, từ thuở Đại Lương đổ nát cho tới phồn vinh hưng thịnh như bây giờ.

 

Có vinh cùng hưởng, đồng sinh cộng tử.

 

Thuở thiếu thời mỗi khi mơ thấy ác mộng, dù thiếu kiên nhẫn nhưng ôm lấy trẫm lòng thật dịu dàng dỗ dành: “Có nhị ca ở đây, ngủ .”

 

Lần đầu tiên trẫm theo ám sát kẻ thù chính trị, đường về hai chân trẫm cứ run như cầy sấy, vì thế bế trẫm về phủ, còn : “Có nhị ca ở đây, sẽ để gặp nguy hiểm.

 

Sau , khi trận, trẫm thương bao nhiêu , mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, cũng là che chắn mặt trẫm: “Tiêu Dật Trần, khác sống c.h.ế.t thế nào cũng nhưng mạng của là của .”

 

Trẫm yêu sự dịu dàng thiếu kiên nhẫn của , cũng yêu sự phách lối ai bì nổi của .

 

Thực sự trẫm nghĩ , ngoài còn ai sánh vai với trẫm nữa.

 

nếu hỏi, từ khi nào trẫm ý nghĩ lạ thường với , thì trẫm nhớ rõ.

 

Năm Tuyên Hòa thứ ba, trẫm và Lâm Thủy Hàn từ biên cảnh phía bắc về Lương đô, Lâm Soái nghiêm túc với ở gia yến như thế : “Con , hai mươi hai , nên thành gia thôi.”

 

Còn hỏi ý cô nương nào trong nhóm tiểu thư khuê các ở Lương đô

 

Lúc trẫm cũng mặt, nghĩ theo lời Lâm Soái , Lâm Thủy Hàn sắp thành hôn , thành hôn cùng một cô nương khác. Trầm ướm thử mấy tiểu thư khuê các mà trẫm , càng ướm càng thấy trường kiếm trong tay thèm đầu .

 

Ngọn lửa quỷ quái trong lòng bỗng bùng lên khó hiểu.

 

Trẫm nghiêng đầu Lâm Thủy Hàn, thấy Lâm Thủy Hàn đang trẫm đầy sâu xa.

 

Thấy trẫm , , nhấp một ngụm , lạnh nhạt đáp: “Cha, nội loạn yên, Nam Tề lăm le, bây giờ bệ hạ đang cần . Con còn ngày nào sẽ chiến trường, để cô nương nhà lỡ thì gì?”

 

Lâm Soái đáp như đương nhiên: “Chỉ sợ ngày nào đó con c.h.ế.t , nhà tuyệt hậu mất.”

 

Lâm Thủy Hàn cũng chịu thua là bao, chỉ đáp một câu g.i.ế.c c.h.ế.t cuộc trò chuyện: “Con cháu tự phúc của con cháu, con cháu mới hưởng phúc của .”

 

Lâm Soái giận tới suýt lật bàn nhưng chẳng hiểu ngọn lửa quái quỷ trong lòng trẫm tắt ngúm.

 

Trẫm ngốc, đương nhiên trẫm lý do là gì, trẫm cũng lý giải mấy năm nay Phụ hoàng, Mẫu hậu trẫm lập Thái tử phi trẫm thấy phản cảm.

 

Cho nên, trẫm liền chớp ngay thời cơ, lừa miếng ngọc bội giá trị ngang cả thành, lừa luôn cả con vịt Lâm Thủy Hàn, tặng cho ngày sinh nhật .

 

Lâm Thủy Hàn nhận lấy miếng ngọc bội, liếc mắt qua, chần chờ một lát, hỏi: “Đệ chắc chắn?”

 

Trầm gật đầu: “Chắc chắn.”

 

Lâm Thủy Hàn nhận lấy, tỏ vẻ thế nào cho hết.

 

Bây giờ nghĩ , đấy là uyên ương, chỉ là khi trẫm chìm đắm trong cõi lòng nhỏ nhoi của , nghĩ sâu xa.

 

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

Hoặc thể , trẫm dám nghĩ sâu xa.

 

15. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/pi-xa-an-bam/15-16.html.]

Khi trẫm đang hồi tưởng quá khứ thì Tả tướng càng mắng càng hăng: “Bệ hạ, yêu đương mù quáng thì cũng mức độ thôi chứ, nếu ngài còn cứ tiếp tục thế , thứ cho thần thẳng, thần đỡ nổi. Thần cáo lão hồi hương!”

 

Ông cũng là chuẩn thật mới tới đây, rút lá đơn xin từ chức từ trong tay áo , đặt lên ngự án.

 

Trẫm: “...”

 

Trẫm cũng tượng đất, trẫm cũng giận mà, trẫm cầm đơn xin từ chức của ông lên, cả giận : “Phê chuẩn.”

 

Tả tướng: “?”

 

Tả tướng ngây .

 

Chưa tới Tả tướng, ngay cả Đại Phúc, Phụ hoàng giao việc nên chuyện gì cũng dám cũng sợ ngây .

 

Mãi tới khi Tả tướng khỏi thư phòng, lão mới tỉnh hồn, quỳ xuống cầu xin Tả tướng: “Bệ hạ…” Trẫm lườm lão một cái.

 

Lão lắp bắp tiếp: “Tả tướng chính là… nguyên lão ba đời, quyền cao chức trọng, ngài…”

 

Trẫm hỏi: “Rồi nữa? Ngươi cũng mắng trẫm yêu đương mù quáng, giảng giải đạo lý cho trẫm ?”

 

Đại Phục đập đầu xuống đất: “Nô dám.”

 

Lão dám nhưng dám.

 

Ngày hôm , vì chuyện Tả tướng từ chức, một nửa quan viên trong triều từng là học trò của ổng đều tới dùng đạo đức trói buộc trẫm cùng mấy cái cột khắc bàn long trong điện Kim Loan.

 

Rất điệu bộ nếu trẫm mời Tả tướng về, bọn họ sẽ dùng m.á.u rửa cột bàn long.

 

Trẫm đau lòng cho mấy cây cột .

 

Cho nên, trẫm : “Đừng trò nữa, cút luôn .”

 

Trẫm còn cho luôn hai đại thần hăng hái cầu xin cho Tả tướng nhất sung quân khỏi Lương đô thì lúc quần thần mới yên tĩnh , tới cả tấu chương dâng lên cũng giảm mạnh.

 

Cuối cùng trẫm cũng vài ngày thư giãn.

 

Kết quả, thư giãn mấy ngày, chuyện tồi tệ hơn tới.

 

Phạm nhân trốn thoát khỏi Hình bộ, dẫn theo đám ám sát Tạ Thù Kỳ hai cùng hai vị đại thần trẫm cho sung quân.

 

Cũng may, Tạ Thù Kỳ phòng từ , để thương nữa. hai đại thần đang di chuyển tới nơi nhậm chức may mắn như , c.h.ế.t ngay đường .

 

Trẫm: “!”

 

Ý là nhất định chụp cái bô lên đầu trẫm đúng ?

 

Lần còn khoa trương hơn, triều truyền tai , trẫm đang quyết tâm đánh đổ Tạ gia.

 

Lần phân tích còn lý, căn cứ hơn.

 

Rằng đầu tiên trẫm vô duyên vô cớ đẩy Tạ Thù Kỳ Lương đô hơn nửa năm, đó cho Ngự Lâm quân ám sát Tạ Thù Kỳ, thậm chí trẫm còn cho Tả tướng mối quan hệ với Tạ gia từ chức, bây giờ chẳng những ám sát Tạ Thù Kỳ hai còn g.i.ế.c quan viên Tạ gia.

 

, chuyện trùng hợp như đấy, hai tên đại thần trẫm trục xuất chính là Tạ gia.

 

Còn nếu trẫm phế bỏ Tạ gia, thì chỉ mấy tên Ngự Lâm quân mà còn ở Lương đô tại mãi chả thấy bắt .

 

Nói thật, nếu trẫm là trong cuộc, trẫm bọn họ phân tích xong cũng suýt tin.

 

Nên nhất thời, cả cái Lương đô ai ai cũng bàng hoàng.

 

Phòng thủ ở Tạ phủ giờ đây thể coi so với Hoàng cung, tín của Tạ gia ở Tạ phủ thương nghị tới nửa đêm về, tới Hoàng Hậu cũng dám đẩy thuyền tà đạo nữa.

 

Cán bút của Sử quan lúc nào cũng lăm le lên mặt trẫm hai chữ “bạo quân”.

 

Trẫm chai sạn .

 

Lúc đây, trẫm chợt nhớ Lâm Thủy Hàn vô cùng.

 

Trên đời , lẽ chỉ nghi ngờ chính bản cũng sẽ nghi ngờ trẫm.

 

16.

 

Trẫm vẫn nhớ, khi Phụ hoàng cùng Lâm Soái trẫm và Lâm Thủy Hàn ở bên , hai ông già vì thành chức trách của phụ từng chọn cách đấu tranh đến cùng.

 

… Ly gián trẫm và Lâm Thủy Hàn. 

 

Hai ông già bàn bạc với ba ngày trời, nát “Ba mươi sáu kế” cũng tìm biện pháp nào đành kịch bản truyện ngược.

 

Cuối cùng tìm một kế sách tuyệt hảo, đó là dùng huyết hải thâm thù. Để cản trẫm và Lâm Thủy Hàn yêu đương, hai họ còn cả gì với phu nhân nhà luôn. 

 

Kế hoạch cụ thể hai ổng áp dụng đó là, hai ông già bộ cãi um sùm, Phụ hoảng còn sai tử sĩ của trẫm âm thầm ám sát Lâm Soái. Sau khi Lâm Soái thương, ổng kể với Lâm Thủy Hàn rằng Phụ hoàng ống nắm binh quyền hệ trọng trong tay nên mới dấy sát tâm với ông.

 

Hai ông già diễn nhập tâm vô cùng.

 

Đầu tiên là lên triều cãi mấy bận.

 

Sau đó, một đêm trời tối gió to, của trẫm lệnh Phụ hoàng, ám sát Lâm soái mà còn Lâm Soái thương thật, tay một vết thương to m.á.u chảy đầm đìa đến thích.

 

Lâm Soái còn lời thoại cực cảm xúc, chuẩn chỉ vô cùng.

 

Ổng bắt lấy tay Lâm Thủy Hàn chạy về nhà, căm phẫn : “Lâm gia , vì nước vì dân, chinh chiến mấy chục năm, cửu tử nhất sinh, nào ngờ thứ đem chỉ sự nghi kỵ Hoàng quyền.”

 

Lâm Thủy Hàn vết thương cánh tay ổng, bóng lưng rời của trẫm, tự hỏi: “Từ khi nào suy nghĩ g.i.ế.c cha ?”

 

Lâm Soái: “?”

 

Lâm Soái nổi giận: “Lâm Thủy Hàn, con đừng mà hoang đường!”

 

Lâm Thủy Hàn hỏi : “Thế là bệ hạ ăn no, đầu óc Tiêu Dật Trần úng nước? Bây giờ g.i.ế.c cha, đó cha con hai họ cùng Sử quan đ.â.m chọt?”

 

Hắn dừng một chút: “Lại , nếu con nhớ lầm, tử sĩ trong tay Tiêu Dật Trần một khi động thủ, hẳn chừa một ai. Sao chuyện vặn để con bắt gặp trả cha thương?”

 

“... Không đàn ông yêu đương trí thông minh sẽ về âm ?!” Lâm Soái tức giận, hỏi : “Thế rốt cuộc con trúng chỗ nào của điện hạ ? Để bảo bệ hạ bắt nó đổi!”

 

Lâm Thủy Hàn đập tay vết thương của Lâm Soái, đập mà Lâm Soái hít khí lạnh, tức giận đáp: “Không đổi Tiêu Dật Trần nhưng cha , lớn tuổi , bớt theo bệ hạ tìm đường c.h.ế.t .”

 

Lâm Soái: “...”

 

Trẫm cũng Lâm Thủy Hàn trúng trẫm chỗ nào?

 

Trẫm chỉ khi hai ông già diễn xong màn từng hỏi Lâm Thủy Hàn thích gì ở trẫm.

 

tới tận khi Lâm Thủy Hàn ch.ết cũng từng với trẫm.

Loading...