Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

PI XÀ ĂN BÁM - 3 - 4

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:42:12

3.

 

Mười bảy năm qua, tiếp theo trẫm thấy Tạ Thù Kỳ, y còn là thiếu niên nhỏ con nữa .

 

Năm tháng như con d.a.o mổ heo, đến cả một mỹ nam như trẫm cũng mang gương mặt khắc khổ, mắt trũng sâu, giờ chỉ thêm quả đầu hói nữa là đủ bộ nhận diện của một đàn ông trung niên dầu mỡ.

 

Năm nay y hai mươi chín tuổi , mà trông như thiếu niên mười tám, mũi mũi, mắt mắt, trông vẫn nét như , đến một tí nếp nhăn cũng .

 

Quá đáng thật đấy!

 

Huyết áp của trẫm suýt nữa lên phá trần tới, đánh y một trận tại chỗ .

 

Thế là trẫm nhận lấy d.a.o của y, dự định giúp y hủy dung cái .

 

Trẫm nghĩ kỹ lý do , là đưa vũ khí nguy hiểm cho bệ hạ!

 

Kết quả, quỳ trẫm, lo lắng : “Bệ hạ, đại quân Nam Tề áp sát biên cảnh.”

 

Trẫm: “?”

 

Thời gian , trẫm Hoàng Hậu tẩy não, tà một tiếng, một câu ngấy gớm ói: “Tạ ái khanh, khanh thu hút sự chú ý của trẫm, cũng nên học dùng phương thức trong “Phóng hỏa hí chư hầu*” chứ.”

 

* Phóng hỏa hí chư hầu: chỉ sự kiện những năm cuối Tây Chu, Chu U vương vì Bao Tự nên châm lửa đài phóng hỏa trêu chư hầu.

 

Y: “...”   

 

Y thôi một hồi, nhưng vẫn nhịn : “Bệ hạ, hãy cất não yêu đương ạ, Nam Tề đánh tới nơi thật, mười lăm vạn đại quân ép tới biên cảnh phía nam .”

 

Trẫm: “!”

 

Trẫm nhớ , Nam Tề là đám khôn lỏi, mỗi Đại Lương đến nhiệm kỳ đổi đế vương, bọn họ đều thừa cơ triều chính bất để sơ múi một bận, liều c.h.ế.t một .

 

Trẫm cùng phát hiện , Tạ Thù Kỳ đang đưa d.a.o cho trẫm mà vì y đang quỳ nên trẫm vặn mò trúng thanh đao bên hông y.

 

Dù thuở thiếu thời, y lời ngông cuồng, nhưng mấy năm gần đây y cũng đang dần thế vị trí của Lâm Thủy Hàn thật.

 

Hai mươi vạn hùng binh ở biên cảnh phương nam đang trong tay cha y, những năm y chinh chiến cha, trở thành Thiếu soái Tạ gia. Là trấn thủ một phương, y hữu dũng hữu mưu, tỉnh táo quyết đoán.

 

Không giống trẫm, giờ tin bèn hô lên: “Phụ hoàng, mau về , một trẫm gánh nổi !”

 

Khóe miệng Tạ Thù Kỳ giật một cái: “Bệ hạ…”

 

Trẫm hô xong mới đột nhiên nhớ , phụ hoàng dẫn mẫu hậu xuôi nam nghỉ dưỡng . Thế là trẫm đành miễn cưỡng bình tĩnh , áng áng thanh đao trong tay, im lặng giây lát : “Việc đến nước , thôi thì đốn cây .”

 

Tạ Thù Kỳ: “...”

 

Tạ Thù Kỳ mang cấp báo tới, xong khiêng cây giúp trẫm về.

 

Sau khi hồi cung, thái giám tổng quản Đại Phúc của phụ hoàng biểu cảm kiểu như “ngài mắng đủ thì ”, với : “Bệ hạ, chuyện cấp bách mắt, ngài tranh thủ hồi cung bàn bạc đối sách còn đốn cây , tin nô , chắc chắn Tả Tướng sẽ thức thâu đêm soạn tấu chương vạn chữ để mắng ngài.”

 

Trẫm: “...”

 

để Tả Tưởng mắng, trẫm triệu tập quần thần buông lời ngông cuồng: “Trẫm ngự giá chinh!”

 

Trẫm còn vỗ ngự án, nhớ khi xưa mà rằng: “Nam Tề cũng ngáo thật đấy, mới bao nhiêu năm mà quên chiến tích năm đó trẫm cùng Lâm nhị đánh cho bọn chúng thua tới nỗi mùa đông còn nổi cái quần cộc .”

 

Dừng một chút: “Đã tới lúc đánh cho bọn chúng tụt quần nữa !”

 

Tả Tướng trẫm như thằng điên, móc trong n.g.ự.c một viên thuốc trợ tim cấp tốc uống, thể nhịn nữa, ổng chỉ về phía trẫm: “Lôi ngoài!”

 

Trẫm Đại Phúc túm ngoài.

 

Cuối cùng, quần thần vỗ tay, Tạ Thù Kỳ lập tức xuất chiến.

 

Hoàng Hậu ngoài thành tiễn Tạ Thù Kỳ lên chiến trường, khi về nàng trẫm như thằng bám váy.

 

Trẫm: “...”

 

Trẫm mất quyền phát ngôn, bận tâm chiến sự biên cảnh nên dám đày nàng lãnh cung. Dù tướng lĩnh nhất Đại Lương lúc bấy giờ chính là trưởng nàng, quân đội thực lực mạnh nhất cũng là Tây Nam quân trong tay Tạ gia nhà nàng.

 

Nên trẫm chỉ tức giận, Ngự hoa viên luyện đao.

 

Đại Phúc trẫm đang vót khúc gỗ kim tơ nam mộc: “Bệ hạ, nô ngài đang giận, nhưng ngài cứ ngừng giận .”

 

4.

 

Giận thì vẫn giận.

 

Nhớ năm đó, ngày trẫm còn phong ấn Hoàng vị, đại quân Nam Tề cũng áp sát biên cảnh.

 

Sau một đêm trẫm chửi rả với quần thần, trẫm theo Lâm Thủy Hàn trèo đèo lội suối, hùng hổ lên đường nửa tháng, treo Nam Tề lên đánh.

 

Ấy là năm Tuyên Hòa thứ năm, phụ hoàng dốc hết tâm huyết, tăng cả tới nửa đêm suýt thì đột tử. Lâm Soái giơ tay c.h.é.m một cái, đầu của các thế gia quý tộc tay ổng hẳn xếp non nửa vòng Lương đô.

 

Cuối cùng mới định tình hình khó khăn, thị tộc ngừng chiến, chư hầu như rồng mắc cạn.

 

Nội loạn chấm dứt, quốc khố cũng sạch bong như mặt phụ hoàng, Lâm Soái vì tay quá độc đoán, tuổi trung niên đột nhiên thoát vị.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/pi-xa-an-bam/3-4.html.]

Ngay lúc phụ hoàng ngỡ rằng chuẩn an tâm trồng ruộng mấy năm thì Nam Tề thừa cơ mò tới. Có lẽ con may mắn của Nam Tề là mười năm nên Nam Tề cũng dẫn theo mười lăm vạn đại quân tới.

 

Tin tức truyền về, quần thần xù lông, hô lên teo .

 

Phụ hoàng cũng run run hai đùi, ổng thậm chí còn mấy ý mặc theo trời, túm lấy áo choàng của quốc sư, mê tín lóc: “Chẳng lẽ đời định trẫm thể kéo dài mệnh của Đại Lương ?”

 

Quốc sư là thầy dạy thiền của ổng, ông thầy cố nén cơn buồn nôn, hiền lành xoa đầu rồng, cơ mà ổng oe oe tới nỗi nhịn nổi nữa, ông thầy chuyển sang đạp m.ô.n.g rồng: “Tìm Thái Tử nhà lóc .”

Phụ hoàng quả quyết xách trẫm đang xôm tụ Lâm Thủy Hàn, tiện xách luôn cả Lâm Thủy Hàn cung, cùng cãi với quần thần.

 

Đại thần ý, tráng sĩ chặt tay, khó giữ biên cảnh, chờ mấy năm nữa quốc khố đầy tràn thì đòi về.

 

Trẫm : “Một khi , chừng Nam Tề sẽ ngày càng đòi hỏi thêm, thêm nữa.”

 

Đại thần: “Điện hạ, ngài là con trời quý báu, vô âu vô lo nhưng ngài cũng xem bách tính chịu nổi nỗi khổ chiến loạn chứ.”

 

Trẫm hỏi: “Thế chẳng lẽ mạng của mấy trăm vạn bách tính biên cảnh phương nam là mạng hả? Nam Tề gần sa mạc, thiếu thốn tài nguyên, một khi tặng vùng phía nam cho Nam Tề, ai cam đoan Nam Tề đưa bách tích phương nam lên thớt ?”

 

Đại thần: “ điện hạ , hiện giờ quốc khố trống rỗng, Lâm Soái ốm đau, ai đánh trận, lấy gì mà đánh?”

 

Trẫm Lâm Thủy Hàn, hầu bao rỗng tuếch của , cắn răng : “Lâm Thiếu soái đánh, cô tự chuẩn quân lương!”

 

Lúc cuối cùng quần thần mới ngậm miệng.

 

Rời khỏi điện Kim Loan, Lâm Thủy Hàn trẫm, hỏi: “Điện hạ, khoác hả, tiền ?”

 

Trẫm : “Nhị ca chớ hoảng, treo biển hành nghề ngay đây.”

 

Lâm Thủy Hàn: “...”

 

Lâm Thủy Hàn tức giận trẫm khinh bỉ: “Ngài định vẽ bánh nướng* đúng .”

 

*Vẽ bánh nướng: ý là vẽ viễn cảnh tươi .

 

Trẫm suy nghĩ, cảm thấy đây cũng là một biện pháp.

 

Thế là, trẫm triệu tập hết đám bạn bè chó má, đám nhà giàu đời thứ nhất thứ hai đến phủ Thái Tử, vẽ cho bọn họ một cái bánh: “Đại Lương là nhà , đều yêu. Mọi ở nhà, chờ cô đánh xong trận , cô sẽ đưa các ngươi lên như diều gặp gió.”

 

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

Hải Lộ Thanh, nhà giàu nhất Đại Lương trẫm: “Bánh lớn thế, ăn vô.”

 

Trẫm : “Không ăn, đêm nay cô sẽ tới nhà ngươi treo biển hành nghề*, nhồi cho vô.”

 

*Tui đoán nhe, ý ở đây là hành nghề ăn xin, vì đoán nên dám bừa.

 

Hải Lộ Thanh: “...”

 

Cuối cùng là Hải Lộ Thanh gánh hết sự phản đối của gia tộc, suýt nữa phá sản, kéo hết mấy vị thương nhân khác coi tiền như rác cùng mới chuẩn đủ quân lương giúp trẫm.

 

Chỉ để cho trẫm một câu: “Điện hạ, gửi Nam Tề một câu giúp thảo dân, cứ bảo với chúng “Hải gia đánh bọn chúng từ lâu lắm !”

 

Ừm, phụ đường tới biên cảnh phía nam kinh doanh, quân Nam Tề sát hại.

 

Sau đó, trẫm cùng Lâm Thủy Hàn ăn cát biên cảnh nửa năm mới ấn Nam Tề xuống đánh dứt điểm.

 

Khi quân lương trẫm lừa sắp thấy đáy, Nam Tề dâng thư hàng.

 

Ấy là duy nhất trong mấy trẫm theo Lâm Thủy Hàn đánh trận, trẫm thấy đánh ác liệt nhất, tự tấn công tự xung phong, theo lối đánh bất chấp sinh tử của chính .

 

Lúc đánh thắng , trẫm đếm vết sẹo , lưng năm đao, n.g.ự.c ba đao, đùi một mũi tên xuyên qua.

 

Lương tâm của trẫm bất an vô cùng, áy náy : “Nhị ca, xin , nếu là con quỷ nghèo, cũng cần liều mạng như .”

 

là nghèo thật, lúc quân lương trẫm lừa về chỉ đủ chèo chống trong nửa năm, nhiều nhất một tháng nữa tướng sĩ sẽ cùng hai chúng chân lạnh toát. Lúc trẫm sống c.h.ế.t đầu hàng Nam Tề, còn gửi văn kiện khẩn cấp hỏa tốc tới Hải Lộ Thanh, định xin thêm tí “huyết” nữa.

 

Lâm Thủy Hàn dùng bên chân thương , đá văng trẫm, đẩy xe lăn lưng về phía trẫm, : “Vậy cũng , lúc ngươi khoác lác đừng kéo . Ta vì bảo vệ quần lót cho nhà ngươi mà tàn luôn cái chân còn .”

 

Trẫm: “...”

 

Trẫm : “Sao thế , chỉ với Hải Lộ Thanh thế thôi, đương nhiên sẽ nương tựa , treo biển hành nghề cũng treo ở nhà nhị ca chứ!”

 

Lưng Lâm Thủy Hàn cứng đờ, đầu: “Tiêu Dật Trần, ngươi là Thái Tử đấy, chú ý thể diện , hả!”

 

Trời chiều rơi vai , rám hồng nửa bên mặt , khiến trẫm lóa mắt.

 

Trẫm : “Nhị ca, từng ai với , rằng thuở thiếu thời nên gặp quá chói sáng, nếu …”

 

Lâm Thủy Hàn thấy trẫm dừng bèn hỏi: “Nếu thì ?”

 

Trẫm dõng dạc thốt lên: “Nếu , sẽ trở nên càng hổ hơn!”

 

Lâm Thủy Hàn: “... Cút cho !”

 

Ngày về Lương đô, Lâm Thủy Hàn trẫm đẩy xe lăn đưa điện Kim Loan báo cáo chiến tích.

 

chuyện chẳng hề ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn hùng dũng của , quần thần đều tán dương: “ là Lâm Thiếu soái.”

 

Lúc Đại Phúc cách Lâm Thủy Hàn gần, nịnh nọt cũng to nhất: “Thế giới rách tan nát, đều nhờ Lâm Thiếu soái vá cả.”

 

Ánh mắt liếc tới trẫm, cũng còn khéo đưa khéo đẩy, khen luôn cả trẫm: “Điện hạ cũng uy phong lắm.”

Loading...