PI XÀ ĂN BÁM - 5 - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:42:14
5.
hôm nay, Đại Phúc trẫm, lão chẳng đưa đẩy nữa.
Trẫm : “Nhớ ngày đó, trẫm trâu bò bao, cùng nhị ca xoẹt xoẹt g.i.ế.c tứ tung!”
Lão: “Ngài phụ trách phần xoẹt xoẹt.”
Trẫm : “Trẫm ăn bám, trẫm ngầu.”
Lão: “Bị sét đánh bây giờ.”
Trẫm bực lắm: “Ngươi đừng nữa .”
Lão chịu, lão vẫn thao thao bất tuyệt chọc tức trẫm: “Bệ hạ, ăn bám thôi mà, nhịn tí là . Trước ngài cũng ăn bám Lâm Thiếu soái còn gì, giờ chỉ đổi thành ăn bám khác thôi, giống , giống cả mà.”
Trẫm: “... Hả?”
Đại Phúc thấy sắc mặt trẫm đổi, lão vội vàng đổi chủ đề: “Ngài phụ hoàng ngài xem, lúc nóng đầu, soán vị đồ. Soán xong mới củ khoai lang nóng bỏng tay, mà vẫn chịu khó ôm tới lúc nguội còn gì. Ngài xem ngài bây giờ, đang ở Giang Nam mười dặm gió xuân, lưng tựa lan can, tai hát, chèo thuyền du ngoạn sông, ăn mà bụng tròn vo, cảm giác sướng khỏi luôn. Lần còn dành thời gian gửi thư, dặn nô ấn ngài… , dặn nô chăm sóc ngài cho .”
Trẫm: “?”
Đại Phúc lỡ mồm, chữa ngượng kiểu: “Nếu , thì cứ miễn cưỡng ăn bám tạm , tóm , giang sơn Tiêu gia, ai dám xem thường ngài .”
Trẫm: “...”
Trẫm ngẫm , thấy cũng hợp lý.
Nếu Tạ gia dám kiêu ngạo vì công cao, bất kính với trẫm, trẫm sẽ tìm lý do cho cửu tộc nhà xanh cỏ chơi chơi cũng .
Thế gia quân phiệt cả ngàn cả vạn, nhà cho trẫm ăn bám thì trẫm đành miễn cưỡng đổi sang nhà khác .
Tiêu sầu liền.
Cho nên khi Tạ Thù Kỳ đang ở tiền phương liều mạng trẫm, trẫm ở hậu cung liều mạng soi mói em gái y.
Hoàng Hậu : “Bệ hạ, chiến sự biên cảnh căng thẳng, trưởng gửi thư.”
Trẫm: “Không .”
Hoàng Hậu : “Bệ hạ, sắp mùa nóng , tới sơn trang nghỉ mát một thời gian ?”
Trẫm: “Không .”
Hoàng Hậu : “Bệ hạ, hậu cung chỉ một , đám đại thần đề nghị tuyển tú.”
Trẫm: “Bất lực.”
Hoàng Hậu: “?”
À, má!
Trẫm lười giải thích, giao chính sự cho Tả Tướng, dứt khoát xuất cung ngoại ô săn.
Năm tháng , Tạ Thù Kỳ thắng trận đánh đầu tiên, trẫm hồi cung lập tức xếp cho y một tên giám quên. Còn lệnh cho y, bảo y nếu lấy thủ đô Nam Tề thì đừng về nữa.
Đã chủ trương đánh , thì lúc ngầu màu , trẫm nhất định tham gia chứ.
quần thần chịu, nhao nhao tìm trẫm cãi : “Bệ hạ, dùng thì nghi mà. Vả , mắt Thiếu soái còn trẻ, chớ nên quá hiếu chiến.”
Trẫm: “Trẫm nghi , trẫm đang gửi trợ giúp tới cho Tạ Thiếu soái mà.”
Quần thần vẫn định khuyên can, trẫm bật : “Hơn nữa, suy bụng bụng , các ngươi cũng đừng hoài nghi bệ hạ của các ngươi, các ngươi hoài nghi trẫm như , vì cảm thấy trẫm đúng ? Trẫm với các ngươi, đàn ông thể , các ngươi tin, trẫm chỉ cần mười vạn binh mã là hái đô thành Nam Tề về !”
Quần thần: “...”
Quần thần trẫm, cả đám về phía Tả Tướng, Tả Tướng thì mở túi , phát hiện thuốc trợ tim cấp tốc hết mất tiêu .
Thế là ổng, với biểu cảm cứng đờ, khuyên ngược quần thần: “Các vị đại nhân lời khuyên của , buông ý giúp , tôn trọng vận mệnh của khác.”
Dừng một chút: “Lùi vạn bước mà , các ngươi cũng tới biên cảnh phương nam nhặt xác cho cái tên ham … cho bệ hạ của đúng ?”
Quần thần: “...”
Quần thần dám khuyên nữa, nhưng Hoàng Hậu tới .
Chẳng Hoàng Hậu đu CP của trẫm với trưởng của nàng, rõ ràng nàng nhỏ hơn trẫm những mười lăm tuổi mà hiểu rõ quá khứ của trẫm ghê lắm.
Nàng cũng lười quanh co lòng vòng với trẫm, hỏi thẳng luôn: “Bệ hạ, bi kịch năm đó đủ thảm gì? Ngài nhớ gì nữa hả?”
Trẫm : “Hoàng Hậu, đừng nhắc chuyện cũ nữa, đấy chẳng qua là một sai lầm nhỏ thôi…”
Nàng gấp gáp ngắt lời trẫm: “Bệ hạ, Đại Lương yên mấy năm, bây giờ ngài đánh ngược Nam Tề, Đại Lương chịu thêm tổn thất…
Kết quả, nàng còn dứt lời Đại Phúc ở bên cạnh ngắt lời: “Nương nương, nô ngài đang gấp nhưng ngài đừng nóng. Bệ hạ chỉ đơn thuần cứng đầu với quần thần thôi, để chứng minh trâu bò mà. Tuyệt hề ý hoài nghi Tạ gia, cũng định dùng Tạ gia hiến tế mà.”
Vì để lời thêm độ tin cậy, Đại Phúc còn giơ tay chỉ Thống lĩnh Ngự Lâm quân : “Nô xin thề đầu của Thống lĩnh Ngự Lâm quân, nô điêu câu nào sất!”
Thống lĩnh: “?”
Thống lĩnh rút đao: “Nếu tại hạ rút cái , công công đối phó thế nào ?”
Đại Phúc: “...”
Cuối cùng, Hoàng Hậu về khi Thống lĩnh và Đại Phúc đánh .
Cơ mà Hoàng Hậu , câu của nàng khiến trẫm nhớ một đoạn ký ức mấy tươi .
6.
Ấy là năm Tuyên Hòa thứ mười năm, khi những cọng tóc xanh cuối cùng đầu phụ hoàng sắp lìa đời, cuối cùng Đại Lương cũng định , đất nước càng lúc càng cường thịnh.
Sau khi cần tăng ca nữa, ổng nhàn quá đ.â.m bệnh luôn.
ổng bệnh chịu chữa, còn mê tín trông cậy trẫm xung hỉ chữa bệnh cho ổng.
Ổng giường hỏi trẫm: “Con , con hai mươi sáu , đến tuổi thành gia ? Ta cho con , mày còn lấy vợ , là tao sắp c.h.ế.t nhắm mắt đây .”
Trẫm: “?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/pi-xa-an-bam/5-6.html.]
Mấy năm trẫm dồn bộ sức lực để đánh trận dẹp loạn và ăn chơi với Lâm Thủy Hàn, giờ đầu tìm Thái Tử phi cho ổng.
Nên trẫm đáp “hiếu”: “Vậy để tới lúc con dùng tay giúp nhắm mắt nhé?”
Ổng: “...”
Ổng giận điên tới mức khỏi bệnh một nửa, ném gối đầu về phía trẫm: “Mày nhắc nữa!”
Trẫm suy nghĩ, đáp: “Nhị ca hai mươi chín tuổi còn cưới, để con hỏi nhị ca xem, nhị ca chắp vá với con .”
Ổng giận tới mức khỏi bệnh luôn, xuống giường rượt trẫm cả nửa cái cung điện: “Mày dám bôi đen Hàn Nhi, hôm nay trẫm sẽ phế mày luôn, mày tin ?”
Trẫm tin.
Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~
Lúc trẫm tức giận chạy tới phủ tướng quân, với Lâm Thủy Hàn: “Nhị ca, đồng ý với một chuyện .”
Lâm Thủy Hàn đang nghiên cứu địa đồ của mấy tiểu quốc xung quanh Nam Tề, cả nhấc mí mắt lên, đáp: “Không đồng ý.”
Trẫm níu lấy tay áo , vội la lên: “Nhị ca, đừng xem cái địa đồ nát nữa, chuyện khẩn cấp hơn, cứu cái mạng cho của .”
Lâm Thủy Hàn nghiêng đầu trẫm: “Nói.”
Trẫm bên mặt lồng lộng của , tự nhiên bao dũng khí bốc hết.
Thật lời Tả Tướng cũng đúng, khi Phụ Hoàng đăng cơ, ổng chỉ là một nhân viên nhàn tản kiêm thầy dạy học ở Hàn Lâm viện, nên ổng hiểu tương đối bản tĩnh của đám hậu bối chúng .
Trẫm đúng là cần thể diện, nhất là những năm trẫm theo Lâm Thủy Hàn.
Đã từng vô , tất cả bạn bè thiết xung quanh đều hỏi trẫm, hỏi về vấn đề hổ .
Lâm Thủy Hàn cũng trẫm quấy rầy phát phiền, hỏi: “Điện hạ, ngoài theo , ngài chuyện đắn gì nữa hả?”
Trẫm vô sỉ đáp: “Chuyện đắn của là theo nhị ca mà.”
Hải Lộ Thanh trẫm khoét túi, hỏi: “Điện hạ, ngài cảm thấy tiền của đều nhờ gió thổi tới đúng ?”
Trẫm vô liêm sỉ đáp: “Thì gió hãy còn lớn mà.”
Sau khi tứ phạm sai lầm trẫm dọa dẫm, hỏi trẫm như : “Đại ca, chẳng những giúp ngọt với phụ hoàng còn thêm dầu lửa, hại đánh đau quắt , vẫn còn liêm sỉ mà hỏi đôi ngọc bội uyên ương của thế?”
Trẫm vẫn vô sỉ đáp: “Ca ca mua cho một bài học còn gì nữa.”
Cứ thế, chẳng trách tứ chẳng thèm về kinh giúp trẫm, đúng là năm đó trẫm quá đáng thật.
Đương nhiên, mấy chuyện để kể .
khi đó, dù trẫm vô liêm sỉ như nhưng trong giây phút trẫm tự nhiên dám hỏi.
Trẫm há miệng, im lặng.
Có lẽ Lâm Thủy Hàn cũng từng thấy trẫm như bao giờ, lấy lạ xoay , mặt là ý trêu chọc cợt.
“Đi ngoài đầu kẹp cửa ?”
“Bệnh nan y sống bao lâu nữa?”
“Bệ hạ phế Thái Tử?”
Thấy trẫm vẫn phản ứng gì, đột nhiên bật : “Hay… cuối cùng ngươi cũng bệ hạ kéo thông gia !”
Trẫm: “...”
Trẫm vẻ mặt trêu tức của , kích thích, nhất là câu cuối cùng, còn lớn như thế.
Nên, trẫm gật đầu, hỏi nghiêm túc vô cùng: “Nhị ca, đồng ý ?”
Lâm Thủy Hàn: “...”
Ban đầu Lâm Thủy Hàn tưởng trẫm đang đùa, thấy trẫm im lặng hồi lâu nữa, nụ đọng mặt.
Một hồi lâu , lẩm bẩm rầm rì: “Bệ hạ bệnh nặng lành, phụ thì thoát vị, nghiệp chinh Nam đang gấp. Thế mà ngay thời khắc mấu chốt, Thái Tử nhập ma, kích thích.”
Trẫm: “...”
Trẫm tuân thủ nguyên tắc “Chết cũng c.h.ế.t cho rõ ràng, hỏi: “Vậy kích thích hai mái đầu già thêm tí ?”
Hắn trẫm hồi lâu, trả cho trẫm một chữ: “Cút.”
Trẫm cút, trẫm cút về.
Lúc về trẫm thấy tay trái Lâm Thủy Hàn cầm địa đồ ngược, tay vân vê miếng ngọc bội trong đôi ngọc uyên ương trẫm lột của tứ , hình như đang suy nghĩ nên ném .
Trẫm nhắc : “Nhị ca, miếng ngọc bội đấy giá trị ngang hai tòa thành, ném là lỗ lắm đấy.”
Hắn đầu liếc trẫm một cái: “Được, chờ đánh Nam man* xong thì bán!”
*Nam man ý chỉ Nam Tề nhé.
Trẫm: “...”
Trẫm tức giận, đánh Lâm Thủy Hàn, dứt khoát hồi cung chọc phụ hoàng. Trẫm lay phụ hoàng đang giường dậy, : “Nhị ca bảo, chờ khỏi bệnh sẽ tới chọc tức .”
Phụ hoàng: “?”
Phụ hoàng: “!”
Phụ hoàng: “… Cái quỷ gì đấy? Tiêu Dật Trần, mày cho tao.”
Trẫm đáp, trẫm chọc ổng xong, trẫm theo Lâm Thủy Hàn chinh phạt phương Nam .
Ra khỏi cổng thành, trẫm còn cho truyền lời cho ổng: “Không lấy quốc đô Nam Tề, cô tuyệt hồi kinh.”
Lâm Thủy Hàn bịt miệng trẫm : “Điện hạ, trân trọng mạng , chớ .”
Trẫm: “...”
Sự thật chứng minh, Lâm Thủy Hàn đúng.
Đừng nên lung tung, trận chinh Nam , trẫm suýt rút khỏi chiến trường , còn mất năm vạn binh, Lâm Thủy Hàn cũng suýt vì trẫm mà gãy nốt cái chân còn .