Pinduoduo Không Cứu Được Mấy Người Này - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
"Ô hô hô~ Nhà nghèo cỡ đó mà còn hung dữ ghê ha?"
Trần Lộc Lộc và Chu Hiểu Diệp nhìn nhau, cười khúc khích.
"Không biết còn tưởng bà là phu nhân chủ tịch cải trang đi làm lao công để trải nghiệm thực tế cơ!"
Ngón tay đang cầm chổi lau của Trương Quế Phân, từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng.
Bà lặng lẽ cúi người, quần lao động ở đầu gối sờn rách bạc màu.
"Đừng đuổi tôi… tôi quét… Trời lạnh rồi, tôi còn phải mua áo ấm cho chồng và con trai… tôi quét là được rồi…"
Bà nói rồi quỳ xuống, định dùng giẻ lau dọn bãi phân của chó.
12
Tôi lập tức kéo tay bà lại, giọng lạnh tanh, mắt sắc như dao nhìn thẳng vào tên quản lý đứng cạnh Trần Lộc Lộc:
"Tôi muốn xem hôm nay…ai dám bắt bà ấy dọn!"
Chu Húc Thừa cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, đứng sững mấy giây rồi mới rụt rè bước tới:
"Tiểu Hạ, em làm vậy có cần thiết không?"
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng dứt khoát:
"Chu Húc Thừa, trung tâm thương mại này cấm mang thú cưng. Em gái anh dắt chó vào, để lại phân trên sàn tại sao lại để cô lao công phải dọn?"
Anh ta lúng túng nhìn quanh, nhỏ giọng:
"Đúng là lỗi của Tiểu Diệp… nhưng có nhiều người nhìn như vậy, bắt con bé tự dọn thì… mất mặt quá.
Hay là… anh gửi chị lao công 20 tệ gọi là tiền công?
Có điều, chị ấy phải xin lỗi Tiểu Diệp một câu.
Dù gì… con bé từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, bị chửi trước mặt đông người… anh sợ ảnh hưởng tâm lý nó…"
Tôi nhìn anh ta, mắt lạnh như băng.
Từ nhỏ chứng kiến bố mẹ giày vò nhau vì hôn nhân không tình cảm, nên tôi không yêu cầu gì cao với người bạn đời.
Tôi chỉ có hai tiêu chí:
Một là phải đẹp, hai là phải tử tế.
Đẹp để tôi có hứng nhìn.
Tử tế để dễ kiểm soát, không động đến tài sản trước hôn nhân của tôi.
Chu Húc Thừa là người tôi từng cho là đẹp trai nhất trong số những người tôi từng gặp.
Còn tử tế? Tôi nghĩ anh ta có…
Nhưng xem ra tôi nhìn lầm rồi.
Không lạ khi bạn thân tôi nói:
"Mày tỉnh táo mọi chuyện, riêng chuyện đàn ông là mù tịt."
Tôi thở dài, chẳng buồn khách khí nữa:
"Hóa ra anh với mấy con chó này cùng một giuộc, chỉ là anh biết diễn sâu hơn thôi."
"Vậy thì… hôm nay, tính cả anh tôi tiễn đi một lượt cho gọn!"
13
Vừa nghe tôi mắng Chu Húc Thừa, Chu Hiểu Diệp lập tức nổi điên, vung tay định tát tôi.
Tôi chỉ nhếch môi cười lạnh, một tay túm lấy cổ tay cô ta, tay còn lại nắm chặt tóc, dí thẳng đầu cô ta về phía đống phân chó của Đậu Đậu.
"Mồm thì kêu yêu chó lắm, mà chó ị thì không dọn nổi một cục? Người nuôi chó bị mất mặt
chính là nhờ mấy đứa rác rưởi như cô đấy!"
Chu Hiểu Diệp hét toáng lên như phát điên!
Trần Lộc Lộc và mấy người khác vội vàng chạy đến,
quản lý tầng cũng gọi thêm vài bảo vệ tới.
"Thưa cô, cô đã hành hung người khác ngay tại trung tâm thương mại. Mời cô theo chúng tôi về phòng bảo vệ một chuyến!"
Tôi liếc tên quản lý tầng, ánh mắt lạnh buốt:
"Nếu tôi không đi thì sao?"
Tên đó cười khẩy, gọi thẳng 6 gã bảo vệ đứng chắn trước mặt tôi, ngữ điệu đầy đe dọa:
"Gần đây có vụ một cô gái mất dạy nơi công cộng bị bảo vệ giữ lại, cuối cùng 'xoẹt xoẹt' —"
Hắn vừa nói vừa làm động tác xé áo,
**"hôm sau clip đầy trên mạng, mặt thì làm mờ… nhưng thân thể thì không."
"Anh em tôi đều là dân tay chân, cô em chắc cũng không muốn... lên hot search chứ?"**
Hắn vừa nói dứt, định túm lấy tay tôi.
Ngay lúc đó —một tiếng quát như sấm nổ từ phía thang máy vang lên!
"Triệu Vĩnh Cường!Mày đúng là đồ lợn ngu! Muốn chec sớm thì cứ nói! Mở to mắt ra mà nhìn đó là tiểu thư nhà Chủ tịch đấy!”
14
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía tiếng quát.
Hơn chục người đàn ông mặc vest đen chạy nhanh tới, người đi đầu là Tổng Giám đốc trung tâm thương mại Triệu Đức Phát, người được mẹ tôi đích thân thuê về điều hành toàn bộ hệ thống.
Triệu Vĩnh Cường chạy lên nghênh đón, lí nhí:
"Chú ơi… sao chú lại xuống đây?"
"Chú mày cái con khỉ!”
Triệu Đức Phát đá thẳng vào sau gối hắn, rồi tát liền hai cái như trời giáng.
"Cút!"
Triệu Vĩnh Cường và mấy tên bảo vệ đứng như tượng gỗ.
Chưa kịp thở, Triệu Đức Phát đã cúi người 90 độ trước mặt tôi, giọng khẩn thiết:
"Tiểu Hứa Tổng… xin lỗi cô. Xin cô đừng nổi giận… Tôi nhất định sẽ xử lý đến nơi đến chốn."
Xung quanh bắt đầu tụ người xem đông hơn,
nên tất cả được mời lên thẳng văn phòng Tổng Giám đốc.
Tôi ngồi xuống ghế, Triệu Đức Phát nửa khom người dâng trà.
Trần Lộc Lộc và Triệu Vĩnh Cường đang co rúm một góc, mặt cắt không còn giọt máo.
Anh em Chu Húc Thừa thì không giấu nổi bối rối và bẽ mặt.
Tôi nhấp một ngụm trà, rồi từ tốn kể lại toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Nghe xong, cổ họng Triệu Vĩnh Cường giật giật, rồi lặng lẽ quay sang Trần Lộc Lộc, tát một cái nảy lửa vào mặt cô ta!
15.
Cái tát vừa dứt, chưa kịp phản ứng thì cái thứ hai đã vung tới!
"Đồ đàn bà đê tiện! Chính mày là người lật trắng thay đen! Nếu không vì mày, tao đâu có đắc tội với Tiểu Hứa Tổng?!"
Trần Lộc Lộc loạng choạng lùi lại,
ngẩng phắt đầu trừng mắt nhìn hắn định phản kháng.
Nhưng Triệu Vĩnh Cường lập tức nháy mắt lia lịa ra hiệu.
Ánh mắt Trần Lộc Lộc co rút lại, vẫn còn vết máu ở mép, cô ta ngay lập tức cúi đầu lí nhí:
"Xin lỗi Tiểu Tổng Hứa! Là do tôi xuyên tạc sự thật…Anh Cường à không, Quản lý Triệu chỉ là bị tôi che mắt thôi!"
Triệu Vĩnh Cường quay sang tát thẳng vào mặt mình hai cái:.
"Bất kể lý do là gì, tôi đã hỗn với Tiểu Tổng Hứa,
tôi đáng chec!"
Tôi ngồi vắt chéo chân, tay đặt tách trà xuống bàn,
khẽ cười:
"Muốn bị sa thải á?
Nằm mơ đi."
"Mấy người biết cái vòng tay Van Cleef & Arpels đó giá bao nhiêu không?"
"Cả hai đứa chuẩn bị vào toò đi!"
16
Tôi mở điện thoại, tìm ra bản ghi giao dịch mua hàng, đặt ngay trước mặt Trần Lộc Lộc.
"Chiếc vòng tay Van Cleef & Arpels đính kim cương 5 hoa của tôi được mua tại cửa hàng chính hãng.
Giá trị: 235.000 tệ.”
**"Theo Luật Hình sự Trung Quốc, hành vi trộm cắp có giá trị từ 200.000 trở lên được coi là tình tiết nghiêm trọng, có thể bị kết án từ 3 đến 10 năm toò."
Tôi cười lạnh:
"Giờ nói đi, chiếc vòng tay đó ai đang giữ?"
Chân Trần Lộc Lộc như nhũn ra, suýt nữa thì quỳ xuống.
Cô ta vô thức nhìn sang Triệu Vĩnh Cường.
Sắc mặt hắn cũng không khá hơn gì.
Thấy cả hai đều im như thóc, tôi quay sang Tổng Giám đốc Triệu Đức Phát phía sau.
"Tổng Giám đốc Triệu, ban nãy quản lý cửa hàng bảo camera giám sát bị hỏng. Là thật chứ?"
Không chần chừ một giây, ông ấy đáp ngay:
"Tiểu Hứa Tổng, camera không hỏng.
Cần thì tôi bảo phòng bảo vệ gửi đoạn ghi hình sang ngay."
Triệu Vĩnh Cường thở dốc từng nhịp, gào lên:
"Chú ơi…!"
"Cút! Đừng gọi tao là chú! Ngày xưa mày mồ côi cha, tao thương tình mới giới thiệu cho việc làm,
kết quả là mày đáp lại tao kiểu này hả?
Nếu hôm nay không có Tiểu Hứa Tổng ở đây, tao còn không biết mày làm loạn đến mức nào!"
…
Ít phút sau, camera được gửi tới.
Tôi vừa mở ra xem đã thấy… đúng là "món quà bất ngờ" —
Chu Hiểu Diệp cũng có phần trong này.
17
Camera cho thấy:
Ngay sau khi Lý Phi đưa chiếc vòng của tôi vào kho để làm sạch, Trần Lộc Lộc liền lén vào sau, lấy chiếc vòng ra.
Vì lúc đó tôi và Lý Phi đang ở phía bên kia cửa hàng, không ai chú ý đến động tác nhỏ của cô ta.
Cô ta cố tình dùng người che chắn tầm nhìn rồi mang vòng đến trước mặt Chu Hiểu Diệp, thì thầm:
" Chứ tiểu thư, chị nhìn hộ em xem, chiếc vòng này có phải hàng fake không?"
"Chứ tôi thấy… một nhân viên văn phòng lương tháng ba ngàn như cô ta làm gì có cửa đeo Van Cleef thật? Mặt dày đem hàng nhái đến đây đòi nhân viên cửa hàng vệ sinh, đúng là sĩ diện đến phát ói!"
Chu Hiểu Diệp lập tức mở điện thoại, dùng chức năng tìm kiếm hình ảnh trên Taobao:
"Fake! Trang web hãng không có mẫu này!"
Cô ta nghênh mặt, nghịch nghịch chiếc vòng tay:
"Nhưng mà công nhận hàng fake này làm cũng tỉ mỉ thật. Để tôi thử đeo xem sao."
Cô ta gỡ mãi không ra khóa, rồi bực bội dùng cả hai tay kéo mạnh —
"Rắc!"
Chiếc vòng tay bị giật đứt làm đôi!
Cả hai lập tức đơ người.
Vài giây sau, Trần Lộc Lộc lấy lại bình tĩnh:
"Không sao, Chu tiểu thư, dù sao cũng là hàng fake. Lát nữa tôi vứt nó đi, nếu con kia dám truy, tôi mua lại trên Taobao gửi cho nó."
Tôi tiếp tục lướt những đoạn video sau.
Lúc biết tôi định gọi công an, Trần Lộc Lộc bắt đầu sợ.
Chờ Triệu Vĩnh Cường xuống dưới, cô ta tranh thủ đưa vòng cho hắn, dặn hắn vứt đi và xóa luôn đoạn video đó.
Nhưng Triệu Vĩnh Cường chỉ ném đại vào thùng rác cạnh thang máy tầng 1.
Camera thì chưa kịp xóa.
"Mau! Đi tìm trong thùng rác tầng 1, ngay cạnh thang máy!"
"Bịch!"
Triệu Vĩnh Cường quỳ sụp xuống đất, ôm đầu, giọng run lẩy bẩy:
"Tôi không biết… cái vòng đó lại đắt như vậy… thật sự không biết!"
Triệu Đức Phát hừ lạnh: