Quả Báo Của Kẻ Không Biết Đủ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
Gia đình tôi giàu có, làm từ thiện không ít.
Nhưng ông trời lại trêu ngươi, ban cho tôi cả một vũng lầy.
Ngay trong tiệc sinh nhật của tôi.
Lục Dao Dao – cô gái vùng núi tôi từng tài trợ – đeo chiếc dây chuyền kim cương hồng tôi đấu giá về, má ửng hồng, cười duyên dáng bên cạnh vị hôn phu của tôi – Giang Hoán.
Anh ta mặc vest đen, dáng người cao ráo, thần thái rạng rỡ.
Anh nắm tay Lục Dao Dao, sải bước đi qua đám đông với vẻ đắc ý, miệng nở nụ cười dưới ánh nhìn trầm trồ của mọi người.
Cuối cùng, hai người dừng lại trước mặt tôi.
Giang Hoán quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, nụ cười dần biến mất.
“Không phải bảo em ra sân bay đón Dao Dao sao? Sao lại để người ta bơ vơ ở đó?”
“An Thanh, em không còn chút lòng thương hại nào à? Người ta đáng thương như thế, lần đầu đến đây, lỡ bị bắt cóc thì sao?”
“Em vốn không thật lòng tài trợ, chỉ đang diễn thôi!”
Tôi nhìn vào ánh mắt chất chứa chỉ trích và khinh thường của anh ta, lạnh nhạt đáp: “Tôi đã cho người tới, cô ta không nghe máy.”
Giang Hoán bật cười khẩy: “Thế thì sao? Chính em đi đón thì chết à?”
“Đúng là tiểu thư nhà giàu, chỉ biết ngồi trên cao ra lệnh!”
“Em vĩnh viễn cũng không thể trở thành một cô gái như Dao Dao!”
Tôi nghe xong, cười nhẹ.
Chỉ tay vào chiếc dây chuyền trên cổ Lục Dao Dao, mặt không cảm xúc:
“Đúng vậy, tôi không thể giống cô ta.”
“Tôi không đời nào đeo đồ của người khác mà cứ làm như là của mình.”
“Tôi cũng không mặt dày đến mức không được mời mà vẫn vác mặt đến tiệc sinh nhật người khác, biến mình thành trò cười.”
Nghe vậy, mặt Lục Dao Dao đỏ bừng, nép sau lưng Giang Hoán, tay run run tháo dây chuyền đưa cho tôi, mắt ngân ngấn nước.
“Chị An Thanh, cái này là anh Hoán tặng em… em đâu biết là của chị. Hơn nữa, cũng là anh Hoán dẫn em tới đây…”
“Dù em nghèo, lớn lên nhờ chị giúp đỡ, nhưng em chưa từng cầu xin chị giúp mà, đều là chị tự nguyện thôi mà.”
“Chị không thể sỉ nhục em như vậy.”
Đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn vô tội đáng thương.
Chẳng nói chẳng rằng, tôi bỗng chốc trở thành “kẻ bắt nạt”.
Tôi cười lạnh, cầm lấy dây chuyền ném thẳng vào thùng rác.
“Đúng, cô không cầu xin tôi.”
“Từ giờ trở đi, tôi cũng không cần phải tự ép mình nữa. Tất cả những gì trước đây, cứ xem như vứt cho chó ăn.”
“Dù là học đại học hay bất cứ thứ gì sau này, cô cũng đừng mong nhận thêm một xu từ tôi.”
2
Lục Dao Dao như không kìm được mà nhếch môi, rồi lại rơm rớm nước mắt.
“Chị An Thanh, anh Hoán nói rồi, sau này sẽ là anh ấy lo cho em, chị không cần bận tâm nữa.”
“Với lại, có anh Hoán bên cạnh em là đủ rồi, cần gì phải học đại học chứ? Em chỉ cần ở bên anh ấy, chăm sóc anh ấy thật tốt là được.”
Ha.
Cái đuôi hồ ly rốt cuộc cũng lộ ra rồi.
Năm đó tôi chọn Lục Dao Dao, bỏ ra ngần ấy năm không một lời than vãn, không phải vì tôi ngu.
Mà là vì, so với những đứa trẻ khác, cô ta đáng thương hơn.
Tôi đến thị trấn đó, cô ta quỳ sụp dưới chân tôi, mặt đầy bùn đất lẫn nước mắt.
“Chị ơi, ba mẹ em đều mất rồi, em đói lắm, em muốn ăn…”
“Em cũng muốn đi học nữa…”
Tôi thuê cho cô ta một căn phòng nhỏ trong thị trấn, đưa cô ta đi học, chu cấp sinh hoạt phí, thuê người chăm sóc cô ta cho đến khi tốt nghiệp cấp ba.
Đúng là cô ta chưa từng mở miệng cầu xin tôi.
Nhưng nếu cô ta không bày ra dáng vẻ đáng thương ấy, có khi tôi đã chọn một đứa trẻ chăm ngoan, có chí tiến thủ, thay vì một đứa học lực luôn đội sổ như cô ta.
Cách đây không lâu, sau kỳ thi đại học, tôi có ý mời cô ta qua chơi, muốn đưa đi du lịch giải khuây.
Thế mà cả tháng trời, tôi chưa gặp được mặt mấy lần.
Nghe người khác kể, tôi mới biết cô ta và vị hôn phu của tôi ngày càng thân thiết.
Lúc đầu tôi cũng chẳng mấy để tâm…
Cho đến khi tận mắt thấy hai người tay trong tay bước vào khách sạn.
Còn chưa kịp xử lý chuyện đó, thì tiệc sinh nhật đã đến.
Giờ đây, Giang Hoán đang nhìn tôi đầy khinh miệt.
“Đúng vậy, anh cũng không yên tâm để Dao Dao ở bên loại người như em.”
“Em nuôi nổi cô ấy, thì anh cũng nuôi được!”
“Dù sao nhà họ Giang cũng chẳng thua kém gì An thị của em!”
Phải rồi, công tử mới nổi của thành phố A, nuôi một người phụ nữ thì có gì khó?
Nhìn dáng vẻ vênh váo, tài chính dồi dào kia của anh ta.
Dường như anh ta đã quên mất, năm xưa chính bản thân từng khốn đốn đến mức nào, phải cúi đầu van xin ai.
Tôi mặt không đổi sắc nhìn anh ta:
“Giang Hoán, nếu không có tôi đầu tư cho nhà anh năm đó, giúp các người hút khách, thì giờ đến bản thân anh còn chưa chắc nuôi nổi.”
Nghe xong, mặt Giang Hoán hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng ngẩng đầu, ra vẻ khinh thường:
“Em tưởng nhà anh vực dậy được là nhờ em sao? Nực cười! Tất cả là nhờ đầu óc kinh doanh của anh!”
“Số tiền em đưa năm đó ấy hả... anh chẳng thèm để vào mắt đâu!”
Tôi gật đầu nghiêm túc.
Rất tốt, tôi chính là chờ câu này của anh ta.
Tôi đứng dậy, bước lên sân khấu, cầm lấy micro, hắng giọng một cái.
“Cảm ơn tất cả quý vị đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi hôm nay. Tôi có một chuyện cần thông báo.”
“Từ hôm nay, tập đoàn An thị chính thức chấm dứt mọi hợp tác với Giang thị. Từ nay về sau, nước giếng không phạm nước sông.”
“Về phần Giang Hoán, hiện giờ người mới đã mang thai, tôi cam tâm rút lui. Hủy hôn, chia tay, từ nay giữa tôi và anh ta không còn bất kỳ quan hệ gì.”
Tiếng vừa dứt, cả khán phòng lập tức xôn xao.
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Giang Hoán.
Sắc mặt anh ta lúc đỏ lúc xanh, phải mất vài giây mới lấy lại bình tĩnh, mặt đầy kiêu ngạo bước lên sân khấu.
“Ừ, An thị và chúng tôi đã hợp tác nhiều năm, nhưng đạo bất đồng thì khó lòng hợp tác. Họ cũng đã sớm không theo kịp nhịp phát triển của chúng tôi. Chia tay trong hòa bình là chuyện nên làm.”
“Còn về An Thanh, cô ấy máu lạnh và độc đoán, giữa chúng tôi vốn chẳng có khả năng gì cả.”
“Từ nay, nhà họ Giang và nhà họ An, cắt đứt hoàn toàn!”
Lòng lang dạ sói đội lốt người, cuối cùng cũng phơi bày.
Anh ta thản nhiên bước xuống sân khấu, khoác vai Lục Dao Dao rời đi, không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc, khinh bỉ xen lẫn thương hại từ những người xung quanh.
Bởi vì ngoại trừ anh ta, tất cả đều biết rõ một điều:
Không có nhà họ An, Giang gia chẳng là cái gì cả.
Bữa tiệc sinh nhật kết thúc trong không khí nặng nề, nhưng tôi lại chẳng thấy buồn.
Chỉ thấy buồn nôn.
Tôi và Giang Hoán là thanh mai trúc mã.
Hồi nhỏ anh ta dịu dàng chu đáo, chỉ tốt với một mình tôi.
Lớn lên rồi tôi mới dần hiểu, anh ta đối tốt với tôi là để lấy lòng gia đình tôi.
Nhưng dù vậy...
Khi gia đình anh ta đứng trước nguy cơ phá sản, gánh trên mình cả đống nợ nần, tôi vẫn không do dự mà ra tay giúp.
Khi đó tôi vừa mới tốt nghiệp, bên trên có anh họ, bên dưới có cháu trai, đường vào công ty cũng không mấy suôn sẻ.
Tôi cắn răng chịu đựng, từng bước leo lên, suốt hai năm trời không ngủ không nghỉ để hoàn thành dự án, cuối cùng cũng giành được sự công nhận từ các bậc tiền bối.
Lúc đó, anh ta gọi điện cho tôi, đầu dây bên kia khóc đến tê tâm liệt phế:
“Thanh Thanh, anh sắp mất tất cả rồi, anh thấy mình không còn xứng với em nữa…”
“Em biết không, anh thật sự rất muốn có một gia đình với em…”
Tôi để cảm xúc lấn át lý trí, liều cả nguy cơ bị đuổi khỏi công ty, bơm tiền cho nhà anh ta, còn chạy đôn chạy đáo để giúp anh ta mở rộng quan hệ.
Một đống sắt vụn nát, bị tôi cẩn thận rèn thành vàng ròng.
Vậy mà bây giờ, danh tiếng, tiền tài anh ta đều có đủ, những giọt nước mắt ngày xưa giờ đã thành mỡ lợn phủ quanh khóe mắt.
Nói trắng ra, hai con sói mắt trắng này đúng là trời sinh một cặp.
Trước kia tôi mềm lòng, mới nuôi ra được hai cái khối u độc hại.
Bây giờ, tôi sẽ vung dao, cắt bỏ sạch sẽ.
3
Về đến nhà, tin tức đã đến tai ba mẹ tôi.
Ba tôi chỉnh lại gọng kính, vẻ mặt nhẹ nhõm:
“Thanh Thanh, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi. Dù nhà ta và nhà họ Giang có giao hảo từ đời trước, nhưng cái tên Giang Hoán đó, vừa nhìn đã biết không thể tin được.”
Mẹ tôi thì xúc động đến rơi nước mắt: “Trước đây nhìn con như trúng bùa, cứ lao vào giúp nó, làm bao nhiêu lần ông bà nội phải nổi giận, mà con vẫn không nghe. Từ giờ phải biết mở to mắt ra đấy nhé!”
Tôi gật đầu: “Ba mẹ yên tâm, từ giờ trở đi, con sẽ toàn tâm toàn ý tập trung cho công việc.”
“Sẽ không làm phiền lòng ba mẹ nữa.”
Tối hôm đó.
Bác Giang và bác gái đến nhà tôi, liên tục xin lỗi.
“Thanh Thanh, nhà ta và nhà cháu vốn có tình giao hảo từ lâu, không thể cứ thế mà tuyệt giao được! Tất cả đều do cái thằng khốn nạn ấy! Nó không hiểu chuyện, nhưng suy cho cùng vẫn còn nhỏ, tha cho nó lần này đi, đừng làm tuyệt tình quá…”
Bác trai thở dài não nề, bác gái thì mắt đỏ hoe, lo lắng đến độ luống cuống.
“Tất cả là tại con hồ ly tinh đó, cái loại gì cũng dám quyến rũ con trai tôi!”
“Đàn ông ấy mà, đôi khi cũng bị mê muội. Nó chỉ mắc cái sai mà đàn ông nào cũng từng mắc phải thôi, Thanh Thanh, cháu tha thứ cho nó đi, bác đảm bảo sau này nó sẽ không như vậy nữa!”
Sống cạnh nhà họ Giang bao nhiêu năm, tôi hiểu quá rõ trong đầu họ đang nghĩ gì.