Quả Báo Của Kẻ Không Biết Đủ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Họ sợ mất đi sự hậu thuẫn từ nhà tôi, dù trong lòng chưa từng cho rằng con trai mình làm sai điều gì, nhưng trước khi tôi gả vào, họ vẫn sẽ còng lưng đến xin lỗi.
Trước kia, vì nể mặt Giang Hoán, tôi vẫn lễ phép với họ.
Còn bây giờ, tôi không chút do dự: “Tôi có tất cả mọi thứ, không cần phải đi bới rác tìm lại đồ cũ.”
Lời nói không chút nể nang, mặt hai người họ lập tức thay đổi.
Tôi đổi giọng, mỉm cười:
“Bác trai, bác gái, anh ta đã là người trưởng thành rồi, phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
Mềm cứng kết hợp, cuối cùng sắc mặt hai người họ khó coi vô cùng, nhưng không thể nói thêm lời nào.
Khi rời đi, bác gái hấp tấp đến mức suýt đâm đầu vào cửa.
Sau khi tiễn họ về, tôi đến công ty.
Cả văn phòng đang vỗ tay ăn mừng.
“Cuối cùng cũng cắt được cái đuôi thừa mang tên Giang thị! Nếu không phải vì nể mặt họ, lợi nhuận công ty mình còn tăng mấy lần rồi ấy chứ!”
“Người bên Giang thị đúng là lũ đỉa hút máu, suốt ngày vênh váo tưởng mình là con ông trời!”
“May mà phó tổng An nhà mình tỉnh ra kịp, chứ nhìn cái bản mặt của Giang Hoán mà tức điên, ăn bám mà còn ra vẻ ông chủ. Tôi mà bỏ tiền bao trai, ít nhất nó cũng phải làm tôi vui chứ!”
Thấy tôi bước vào, mọi người lập tức im bặt.
Thư ký cầm hợp đồng bước đến, hơi ngập ngừng:
“Phó tổng An, mấy việc khác đều xử lý ổn rồi. Chỉ còn việc này... Hợp đồng này là ký với Giang thị từ vài tháng trước, nếu đơn phương chấm dứt, e là phải đền một khoản vi phạm hợp đồng.”
Tôi liếc qua bản hợp đồng, không vội vàng, lập tức gọi điện cho Giang Hoán.
“Vài ngày trước, hợp đồng dự án A là để hỗ trợ chi nhánh bên các anh, giờ đã chấm dứt hợp tác rồi, phiền bên anh đến ký lại, hủy hợp đồng giúp tôi.”
Bản hợp đồng này, nói trắng ra là làm từ thiện.
Tôi bỏ người bỏ sức ra làm ăn cho anh ta, mà lãi thì chẳng được là bao.
Giang Hoán cười ha hả ở đầu dây bên kia.
“Hủy? Được thôi, đền tiền vi phạm hợp đồng là được mà?”
“Mấy chục triệu ấy mà, chẳng lẽ An thị nhà cô không đền nổi?”
Lại một lần nữa, anh ta cho tôi thấy giới hạn mới của sự trơ tráo.
Nhưng cũng tốt, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi.
“Được. Vậy thì gặp nhau ở tòa.”
Anh ta đã không cần thể diện, tôi cũng chẳng việc gì phải giữ cho anh ta.
4
Trên tòa, dựa vào bản hợp đồng trong tay, Giang Hoán vẫn vênh váo không ai sánh kịp.
Nhưng luật sư hàng đầu của công ty tôi, không phải dạng ăn chay niệm Phật.
Bài biện hộ xoay quanh ba điểm:
Thứ nhất, tôi và Giang Hoán khi đó là người yêu, bản hợp đồng này mang nhiều yếu tố tình cảm, về bản chất đã không công bằng.
Thứ hai, khoản bồi thường quá cao, vượt quá giới hạn pháp luật cho phép – hợp đồng cần bị hủy bỏ.
Thứ ba, dù hợp đồng đã ký nhưng bên kia có hành vi gian lận, chưa từng giao khoản đặt cọc, nên hợp đồng chưa có hiệu lực.
Giang Hoán nổi điên, mắng chửi giữa phiên xử.
“Cô mẹ nó đang giở trò với ai đấy? Cái gì mà yếu tố tình cảm? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng như thế, đền tiền mau lên!”
Thẩm phán nhíu mày nhìn hồ sơ, còn luật sư bên Giang Hoán thì trừng mắt nhìn anh ta đầy bất lực.
Nhưng anh ta chẳng hề nhận ra, vẫn tiếp tục chửi bới om sòm.
Thấy thẩm phán chưa đưa ra quyết định, tôi nộp thêm vài tài liệu.
“Thưa quý tòa, theo tôi được biết, nhiều năm nay Giang thị liên tục trốn thuế, vi phạm pháp luật. Nếu nói bên nào vi phạm hợp đồng, thì chắc chắn là họ.”
Khoảng một năm trước, Giang Hoán đổi xe sang, tậu biệt thự mới, chi tiêu mỗi tháng vượt bảy chục triệu, đến tôi còn phải trợn tròn mắt.
Tôi hỏi anh ta, anh ta lại vênh váo:
“Tất nhiên là nhờ vào mô hình kinh doanh mới của bọn anh. An thị các người cổ lỗ quá rồi, nên sớm cải cách đi!”
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vì tin anh ta, nên không điều tra sâu thêm.
Mãi đến khi Lục Dao Dao xuất hiện, tôi mới âm thầm theo dõi từng hành động của bọn họ, và phát hiện Giang Hoán to gan tày trời, chuyện gì cũng dám làm.
Thẩm phán xem xong hồ sơ, lập tức tuyên bố tạm ngừng phiên tòa.
Bên ngoài phòng xử, mắt Giang Hoán đã đỏ rực những tia máu.
“An Thanh, tôi biết mà, cô không có ý tốt!”
“Chỉ vì tôi đá cô, mà cô vu khống tôi như thế sao?!”
Tôi cười nhạt: “Có vu khống hay không, anh rõ nhất. Đợi tòa điều tra xong, mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Tôi quay người định đi lấy xe, anh ta tức giận xông tới kéo tôi lại.
“Cô đứng lại! Cô làm nhiều chuyện như thế, chẳng qua là vì hận tôi với Dao Dao ở bên nhau thôi!”
“Cô có làm gì, tôi cũng không quay lại với loại đàn bà độc ác như cô đâu!”
“Dao Dao lương thiện biết bao, không biết hơn cô gấp bao nhiêu lần! Cô nằm mơ đi!”
Tôi hất tay anh ta ra, tát thẳng hai cái vào mặt, một trái một phải, rõ ràng rành mạch.
“Vậy thì anh mau đi tìm Lục Dao Dao mà sống chết có nhau.”
Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, giận dữ như muốn xông lên, nhưng vệ sĩ phía sau tôi đâu phải người dễ động vào.
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể gầm lên một tiếng, đứng nhìn tôi lái xe rời đi.
5
Cổng khu biệt thự.
Lục Dao Dao ngồi trên bồn hoa, vừa thấy tôi thì vội vã chạy ra giữa đường chắn đầu xe.
Má phải cô ta đỏ ửng, còn in lờ mờ dấu bàn tay. Nước mắt chưa kịp khô, ánh mắt oán hận lập tức bùng lên.
“Chị An Thanh, sao chị phải làm vậy với em?”
“Chị tưởng chị đến méc chú Giang với dì Giang để họ ghét em thì em không vào được nhà họ Giang à?”
“Chị mơ đi! Chỉ cần anh Hoán còn yêu em, em nhất định sẽ gả vào nhà họ!”
Tôi hạ cửa kính xuống, nhìn cô ta như đang xem xiếc trong vườn thú, cười khẩy:
“Tôi cầu còn không được cho hai người dính chặt nhau cả đời. Cô không được lòng ba mẹ anh ta, thì đến tìm tôi làm gì? Tôi là mẹ anh ta chắc?”
“Tôi biết cô sốt ruột, nhưng đừng vội. Không làm được vợ lớn thì làm vợ bé, cô cũng quen đường rồi còn gì.”
Cô ta nghiến răng, chỉ thẳng vào tôi:
“Chị đừng tưởng có tiền là muốn làm gì cũng được!”
“Em với anh Hoán là tình yêu chân chính, không ai chia rẽ nổi tụi em!”
“Không người đàn ông nào sẽ thích loại đàn bà như chị – chỉ biết kiếm tiền!”
Tôi nhìn từ đầu đến chân cô ta , nhún vai:
“Cô cậu cặn bã thấy vui là được. Cố lên, đừng để ý mấy cái tát!”
“Mà này, một đứa con gái mười tám mười chín tuổi, cứ nghĩ gả vào nhà giàu là lên tiên... đừng tưởng ai trong giới nhà giàu cũng ngu.”
“Không biết nói gì hơn, chúc cô may mắn nhé.”
Cô ta nghiến răng: “Chị là kiểu ăn không được thì bảo nho còn xanh! Chị—”
Tôi đạp ga, tông xe lên, cô ta hoảng hốt im bặt, vội vàng né sang một bên.
Trong gương chiếu hậu, tôi thấy cô ta tức đến mức dậm chân tại chỗ.
Vài ngày sau đó, tôi chỉ làm ba việc: nhà – công ty – hội họp.
Toàn bộ tinh thần đều dồn cho công việc.
Những rắc rối Giang thị để lại, tôi từng bước dọn dẹp sạch sẽ.
Ông nội đặc biệt đến văn phòng tìm tôi, nhìn tôi đầy hài lòng:
“Con bé này, mấy năm trước vì cái nhà họ Giang, khiến cả nhà mình rối tung lên, ông bà nội khuyên thế nào cũng không nghe, cứ đâm đầu vào cái hố không đáy ấy.”
“Giờ con biết quay đầu là bờ, mấy hôm nay làm rất tốt, chúng ta cũng yên tâm rồi.”
Chỉ vài câu nhẹ nhàng như vậy, suýt nữa khiến tôi rơi nước mắt.
Từ nhỏ tôi đã biết, ông bà nội tuy thương tôi, nhưng luôn thiên vị anh họ An Lập Thịnh hơn.
Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ vì từ nhỏ đến lớn, anh ta đổ bao nhiêu tội lên đầu tôi.
Tôi trọng tình, nên chưa từng phản bác.
Bao năm nay, ông bà đặt hết kỳ vọng vào anh ta, cho đến khi tôi tự mình cố gắng thi đậu trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, họ mới bắt đầu nhìn tôi bằng con mắt khác.
Sau đó khi tôi vào công ty, anh họ bắt đầu liên tục giở trò, giăng đủ loại bẫy.
Họ từng hiểu lầm tôi rất nhiều, tôi đã phải bỏ ra gấp trăm lần nỗ lực, mới khiến họ nhìn thấy được năng lực và giá trị thật sự của mình.
Cho đến khi vì Giang Hoán mà tôi sa chân vào vũng bùn, tuy không gây thiệt hại cho công ty, nhưng mãi vẫn chẳng có điểm nào nổi bật.
Vài ngày trước, có người từng nói với tôi, nếu ông nội không còn thấy hy vọng ở tôi, có lẽ sẽ giao hết quyền lực cho anh họ.
Nhưng giờ thì, ông đã yên tâm.
Còn tôi, cũng đã hoàn toàn thanh thản.
“Cảm ơn ông nội đã công nhận, con sẽ tiếp tục cố gắng.”
6
Buổi tối, tôi vẫn tăng ca ở công ty.
Người đã về gần hết, cửa văn phòng hé ra một khe nhỏ.
An Lập Thịnh – anh họ tôi – bước vào với bộ đồ hiệu bóng bẩy, trên mặt là nụ cười giễu cợt.
“Ồ ồ ồ, cô em bé bỏng giờ lớn rồi, còn biết mưu tính rồi cơ đấy.”
“Nói thật đi, sáng nay ông nội đến tìm em, nói gì thế? Lại xin ông chia cổ phần à?”
“Người thì bé tí, mà lòng tham thì lớn thế hả?”
Sắc mặt tôi lạnh như băng.
“An Lập Thịnh, nếu anh hay suy diễn thế, tôi biết một bác sĩ tâm lý rất có tâm đấy.”
Sau chuyện với Giang Hoán và Lục Dao Dao, tôi rút ra được hai điều:
Không nên dễ dàng thương hại người khác.
Nhẫn nhịn chịu đựng sẽ không khiến người ta biết ơn, chỉ khiến họ nghĩ rằng bạn dễ bị bắt nạt.
An Lập Thịnh sững lại một giây, sau đó tức đến phát điên.
“Con ranh thối, cô nói kiểu gì đấy!”
“Nói cho cô biết, tài sản của nhà họ An sớm muộn gì cũng là của tôi!”
“Cô chỉ là một con đàn bà, đừng có mơ! Giờ mà ngoan ngoãn một chút, sau này tôi còn cho cô ăn miếng cơm. Còn nếu chọc tức tôi, đến lúc đó tôi đuổi sạch cả nhà cô ra đường!”
Đó chính là lý do tại sao, dù sinh ra trong hào môn, tôi vẫn phải cực lực phấn đấu.
Vì anh họ tôi, nằm mơ cũng chỉ mong tống khứ cả nhà tôi ra khỏi An gia.
Tôi cười lạnh.
“Ôi đại tổng An, nghe nói anh ngoài kia có đến mười bà 'vợ bé' cơ mà, vậy mà sức khỏe vẫn tốt ghê.”
Anh ta giơ ngón tay trỏ, suýt nữa chỉ thẳng vào mặt tôi.
“Cô mà dám mách vợ tôi, tôi đánh chết cô!”
Tôi đảo mắt.
Tôi đương nhiên không mách.
Không phải sợ, mà là chẳng buồn.
Loại lửa này, đến châm thuốc còn chưa đủ.